Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hong Kong đầu tháng năm, tiết trời ấm áp chiều lòng người nhưng nếu đứng dưới nắng lâu thì trán vẫn sẽ toát mồ hôi. Bao Huân cố chọn con đường râm mát, đi dọc theo ngã tư tiến về phía sườn núi. Hai bên đường là cây đa rợp bóng và tường đá tầng tầng lớp lớp kéo dài về phía trước khiến con đường dài như vô tận.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá đa, rọi xuống mặt Bao Huân, tuy có vệt nắng lốm đốm trên vẻ mong mỏi trên gương mặt anh thì không sao che giấu được, còn bao xa nữa nhỉ? 50m hay 100m? Nghĩ đến cảnh Trần Lãng sắp xuất hiện trước mặt mình, trái tim Bao Huân đập thình thịch.
Vất vả lắm mới tìm được nhà trọ của Trần Lãng, anh ấn chuông cửa nhưng cô gái mặc áo ngủ ló đầu qua cánh cửa lại không phải Trần Lãng. Cô gái xinh xắn với gương mặt như con lai này trông rất quen, cô nhìn Bao Huân một lượt từ trên xuống dưới mà không hề e ngại rồi mới lên tiếng: “Anh còn nhớ tôi chứ?”
Bao Huân lắc đầu rồi vội gật đầu: “Nhớ, hình như gặp cô ở quán bar ở Thượng Hải lần trước.”
Mavis hài lòng ngay lập tức, bắt đầu bắn như súng liên thanh, “Trần Lãng đi mua đồ rồi, sẽ về ngay thôi, anh vào nhà ngồi đi.”
Sau khi biết Trần Lãng cũng ở đây, Bao Huân vui lắm, anh liếc mắt nhìn bộ áo ngủ mỏng tang như cánh ve trên người Mavis cùng đường cong cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện của cô, bèn lắc đầu, nói: “Thôi khỏi, tôi chờ ở ngoài này cũng được.”
Mavis nhún vai: “Tùy anh.”
Bao Huân dựa vào một gốc cây to bên ngoài căn nhà, nhàn nhã quan sát đám trẻ đang nô đùa phía trước. Dần dần, nơi đường chân trời xa xôi xuất hiện một bóng dáng thân thuộc, ngày càng gần, ngày càng gần.
Khoan đã, sao lại có một anh chàng đẹp trai xuất hiện bên cạnh Trần Lãng nhỉ? Hai người còn cười cười nói nói, xem chừng rất thân thiết.
Nụ cười trên môi Bao Huân dần tắt lịm nhưng vẫn dựa lưng vào gốc cây, toàn thân bất động.
Hai người ngày càng đến gần, mặt mũi cũng trở nên rõ nét hơn. Trên môi Bao Huân dần dà lại nở nụ cười, hai người kia cũng đã phát hiện ra anh, anh chàng đẹp trai gọi Bao Huân: “Andy, sao mày lại ở đây? Ngấm ngầm đến Hong Kong từ bao giờ thế?”
Bao Huân chào Jack một tiếng rồi tự nhiên đón lấy đồ từ tay Trần Lãng, bĩu môi nói: “Tao đến tìm cô ấy.”
Trần Lãng dường như rất ngạc nhiên, hoàn toàn không thể tin nổi cảnh tượng trước mắt, “Sao… Sao anh biết em ở đây?”
Bao Huân cố tỏ ra bình tĩnh, nói giọng thản nhiên: “Anh sợ em một đi không trở lại nên đành đến hỏi bố em.”
Trần Lãng ngập ngừng nói: “Sao có thể như vậy? Em định mai về mà.”
Bao Huân thoáng giật mình rồi khẽ lẩm bẩm chửi thề, nhưng không ai nghe thấy.
Jack nhìn ra vẻ mờ ám giữa hai người, cười tủm tỉm nói: “Anh vào với Mavis đây, hai người cứ tự nhiên.”
Bao Huân là con người trọng sắc khinh bạn điển hình. Anh hoàn toàn không để ý đến Jack nữa, sau khi chứng kiến Jack đã đi vào sau cánh cửa mới chậm rãi lên tiếng nói chuyện với Trần Lãng: “Sao Jack lại ở chỗ em?”
Trần Lãng không dám nhìn thẳng vào Bao Huân, “Tháng hai năm nay, anh ấy và Mavis gặp nhau ở Singapore, nghe nói lần này gặp nhau họ rất có hảo cảm với đối phương nên quyết định yêu nhau.”
“À, ra là vậy. Jack giữ bí mật giỏi thật, đến giờ nó vẫn chưa báo cho anh biết.”
Trần Lãng nhận ra vẻ đăm chiêu trên mặt Bao Huân lúc này. “Thực ra Jack đã nói với em rồi. Sở dĩ anh ấy sang làm việc ở công ty khác là vì đã phát hiện ra điểm đáng ngờ của tập đoàn đầu tư nước ngoài có ý định hợp tác với nha khoa Bác Văn kia, sau đó Jack đã nói cho anh biết, nhắc nhở nha khoa Hạo Khang phải cẩn thận.” Rồi nói tiếp, “Dĩ nhiên đồng thời anh cũng ra tay cứu giúp nha khoa Bác Văn, tuy là đến giờ anh vẫn không chịu nói cho em biết sự thật.”
Cái đó không quan trọng, Bao Huân bất an ừ một tiếng, cuối cùng quyết định nói về chuyện mà mình quan tâm nhất, “Anh đến đây thực ra là muốn hỏi em, nội dung trên tờ giấy em viết là thật chứ?”
Trần Lãng thoáng bối rối nhưng vẫn mạnh dạn nói: “Là thật ạ.”
Bao Huân dùng một tay kéo Trần Lãng vào lòng, còn không quên ấn đầu Trần Lãng vào hõm vai mình: “Tại sao vậy?”
Trần Lãng có cảm giác Bao Huân như đang bế mình lên không trung, thậm chí siết chặt đến khó thở, muốn đẩy anh ra cũng không đẩy được liền từ bỏ ý định, chỉ chậm rãi nói: “Em nghĩ chắc mình đã trúng độc của anh rồi, em không nhỡ để anh chịu khổ nữa.”
Bao Huân vẫn giữ tư thế đó, chẳng chịu buông tay, “Nghĩa là em đang thương hại anh?”
Trần Lãng ừm một tiếng, “Ban đầu có lẽ là thế, nhưng sau đó, mỗi lần thấy anh đau khổ, em cũng chẳng thấy khá hơn.”
Bao Huân vẫn chưa chịu ngẩng lên, chỉ lẩm bẩm: “Thực ra hôm đó anh còn một câu chưa kịp nói với em, em có biết mùi vị yêu thầm một người không? Nếu không tham lam thì được lên thiên đường, nếu có tham lam thì sẽ rơi xuống địa ngục.”
Toàn thân Trần Lãng run lên, cô khẽ nói: “Em biết mùi vị đó. Ông trời đã trừng phạt em rồi, vì em đã bắt đầu tham lam, bắt đầu ghen với những cô gái mà anh thân thiết.”
Bao Huân vùi đầu vào vai Trần Lãng bật cười khe khẽ, rất lâu sau mới dám ngẩng lên: “Hóa ra hôm đó em ghen thật à?”
“Dĩ nhiên. Em tức chết đi được!”
“Lúc đến sân bay đón em, thấy em và Du Thiên Dã cùng nhau đi ra, anh cũng tức chết đi được!”
“Hả? Hôm đó anh đã đến sân bay sao? Vậy sao anh lại không nhìn thấy Vương Hâm với Lục Tự chứ? Bọn em cùng về một chuyến mà.”
“Trong mắt anh sao có thể nhìn thấy bọn họ được?”
“Đáng đời anh! Nhưng anh cũng lạ thật, tự nhiên nổi giận đùng đùng với em, khờ quá!”
“Hừ, ai kêu em nói không rõ ràng, cứ ấp a ấp úng, luôn miệng nói xin lỗi, anh làm sao biết trong lòng em đang nghĩ gì chứ!”
“Vậy giờ anh muốn biết không?”
“Muốn.”
“Haiz, vậy em đành cố gắng nói cho anh biết vậy!”
“Nói mau lên.”
“Cuối cùng em cũng có cảm xúc.”
Bao Huân cợt nhả áp sát vào người cô, khuôn mặt anh bất ngờ phóng đại trong mắt Trần Lãng, gần đến mức dường như có thể cảm nhận được hơi thở của Bao Huân: “Nếu em không nói, anh sẽ hôn!”
Thấy quầng mắt vẫn bầm tím của Bao Huân, Trần Lãng không thể không giơ tay chạm nhẹ vào, “Em nhớ mắt anh đã khỏi hôm đến dự tiệc rồi mà, sao bây giờ lại bị nặng thế này?”
Bao Huân chưa bao giờ nghĩ mình lại có ngày hôm nay, được hưởng thụ sự dịu dàng và chăm sóc của Trần Lãng, vì thế, trong thời khắc ý loạn tình mê này, anh vẫn sáng suốt giấu nhẹm chuyện “vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã xuất hiện”, chỉ đáp qua loa: “Đừng chạm vào nó, em mau nói cho anh biết đi.”
“Thôi được, thôi được, em nói đây.”
“Sao vẫn còn chần chừ thế? Nói nhanh lên nào.”
“Em sợ anh nghe xong sẽ nôn ra mất!”
“Xem ra em muốn được anh hôn hơn!”
Tay Trần Lãng ngừng lại trên mặt Bao Huân, cô thong thả nói rõ từng chữ: “Vậy em nói, nhưng anh phải nể mặt em, không được nôn ra đâu nhé!”
“Bao Huân, em rất thích được là Quốc vương của anh, còn anh là Thiên sứ của mình.”