Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cuối tháng 12, Hong Kong.
Dịp lễ Noel, Trần Lãng và Bao Huân đi dạo từ vịnh Đồng La đến quảng trường Thời Đại. Trên tay cả hai là túi lớn túi bé, mặt đầy mồ hôi tiến vào một quán trà có bán đồ ăn trong ngõ nhỏ, tên quán trà là Tuấn Cảnh.
Hai người đều là khách quen ở đây, theo lệ cũ, Bao Huân gọi một suất cơm gà lớn còn Trần Lãng gọi một suất cơm trắng thịt rán, và hai cốc trà sữa.
Hoạt động đi bộ thật sự tiêu hao rất nhiều thể lực, sau khi cơm được dọn lên, hai người liền như ăn hổ đói. Đang ăn, Trần Lãng bỗng bật cười.
Bao Huân ngẩng lên hỏi: “Sao thế?”
Trần Lãng nhìn Bao Huân, mắt sáng rực: “Anh thực sự quyết định không về Hạo Khang làm tổng giám bộ phận thị trường nữa à?”
Bao Huân à một tiếng: “Sao anh phải làm theo ý của họ? Tự làm việc mình thích không tốt sao? Với lại anh rất thích cuộc sống hiện tại, nửa năm nay quay về làm việc ở tổng bộ Hong Kong, không chỉ có thể chứng kiến thị trường chứng khoán giảm liên tục mà còn ngày nào cũng được gặp em.”
Trần Lãng không hiểu Bao Huân ngày nào cũng chơi trò gì với mấy con số nên chỉ biết lắc đầu: “Nhưng lúc nghe điện thoại của bố, anh cũng không cần phải nói khó nghe như vậy chứ? Cái gì mà Hạo Khang một mình bố tự chơi đi, con không thèm?”
Bao Huân hú lên một tiếng kinh dị, “Ố ồ, lão gia mua chuộc em kiểu gì mà lại nói đỡ cho ông ấy thế?”
Trần Lãng quả quyết phủ nhận: “Bố anh và bố em đều là cáo già, lắm mưu nhiều kế, còn cần em phải nói đỡ hay sao? Bố em có phải rất hay gọi điện cho anh, sai anh như sai người hầu?”
Bao Huân chỉ cười mà không nói, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Hai người họ muốn làm gì em còn không biết sao? Chắc chắn là muốn thúc giục chúng ta sớm kết hôn để về thừa kế sự nghiệp cho họ.”
Nghe thấy hai chữ kết hôn, Trần Lãng không đỏ mặt như những cô gái khác mà chỉ liếc một cái, hầm hừ nói: “Tính toán hay đấy.”
Bao Huân lười biếng nhìn Trần Lãng: “Em sao? Nghĩ thế nào?”
Trần Lãng suy nghĩ, “Hay là mình về bảo với họ là đã chia tay cho họ thất vọng một phen?”
Ý kiến này không hay ho gì hết. Bao Huân chau mày, không đồng ý, “Không được!”
Trần Lãng chau mày nhìn Bao Huân: “Vậy anh muốn thế nào?”
Bao Huân đã no bụng liền buông bát đũa xuống: “Em đừng lo nghĩ nhiều, cứ chăm chỉ học tập là được, việc còn lại cứ để đấy anh. Sao có thể để họ dắt mũi được, không dễ thế đâu!”
Trần Lãng vẫn chưa dám chắc: “Đầu năm sau chẳng phải hai ông muốn mở một diễn đàn nha khoa tư nhân sao, hình như quy mô cũng lớn lắm, là nha khoa Bác Văn và Hạo Khang hợp tác tổ chức. Bố em và bố anh, một người là chủ tịch, người kia là phó chủ tịch, tám chín mươi phần trăm họ sẽ gọi bọn mình về tham gia.”
Bao Huân nhìn Trần Lãng, “Nếu em muốn về, anh sẽ đi cùng. Phải rồi, em dù sao cũng là thành viên hội đồng quản trị của nha khoa Bác Văn mà, quyền cao chức trọng.”
Trần Lãng cười khổ, “Em không thích đâu. Thứ nhất, khả năng của em với việc quản lý doanh nghiệp có hạn, vẫn thấy bác sĩ hợp với em hơn; thứ hai, em không muốn để mợ, chính là mẹ của Đào Đào sinh nghi kỵ với mình, sợ em chiếm cứ nha khoa Bác Văn quá nhiều.”
Bao Huân ôm vai Trần Lãng: “Anh biết, vậy càng dễ hơn, chúng ta không cần về tranh giành cái mớ hỗn độn đó nữa. Tết âm hẵng về.”
Trần Lãng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không ổn, “Em không thích không có nghĩa là anh cũng không thích, hơn nữa bố anh còn muốn bồi dưỡng anh thành người thừa kế mà, hay là anh về một mình đi.”
Bao Huân lắc đầu: “Anh không thích làm người thừa kế của ông đâu.” Rồi nói tiếp, “Anh thích tự mình lập một phòng khám nha khoa mới hơn.”
Trần Lãng nghe thế lấy làm sửng sốt, “Đừng dọa em, anh làm người thừa kế nha khoa Hạo Khang không tốtsao?”
“Em không biết cơ cấu của Hạo Khang nên mới bảo nó tốt. Trên lĩnh vực điều trị lâm sàng đúng là Hạo Khang nổi bật nhất trong các phòng khám nha khoa tư nhân nhưng vấn đề về vốn thì không ổn.”
“Ví dụ…”
“Ví dụ tất cả những nhà đầu tư vào nó đều là không thuộc ngành nha khoa. Em có nhận ra không, dù danh tiếng của Hạo Khang rất tốt nhưng tốc độ mở rộng lại chậm, quả thực không thể so sánh với tốc độ phát triển nhanh, có mặt ở khắp nơi trên đất nước như nha khoa Bác Văn.”
“Điều đó chứng minh gì?”
“Nha khoa Bác Văn vận hành theo hình thức tập trung quyền lực mức độ cao, lấy gần như tất cả lợi nhuận để tái sản xuất, nhưng Hạo Khang thì khác hẳn, hầu hết lợi nhuận của nó đều rơi vào túi ban giám đốc, để bọn họ phát triển tài sản của mình ở nước ngoài, chỉ có một phần rất nhỏ là để tái sản xuất thôi. Đó cũng là lý do quan trọng khiến bố anh muốn nhanh chóng thay đổi, hy vọng có thể đạt được mục tiêu cổ phần hóa.”
Giờ Trần Lãng mới có cảm giác hiểu ra thì lại nghe Bao Huân nói tiếp: “Vì thế anh mới không muốn tiếp nhận nha khoa Hạo Khang, bị người khác điều hành là một việc rất khó chịu.”
Trần Lãng nhìn Bao Huân, mắt long lanh, “Em hiểu rồi. Có lẽ bố anh sẽ không đạt được ý muốn của mình. Anh nghĩ như vậy thật khiến bố anh lo lắng chết mất!”
Bao Huân cười khà khà, “Vậy em nói xem, tương lai em dự định thế nào?”
Trần Lãng nói thật lòng, “Em không có dự định gì cả. Trước mắt cứ theo giáo sư Steven học tập cho tốt rồi trở về làm bác sĩ tiếp.”
“Về nha khoa Bác Văn?”
“Chưa suy nghĩ, để tính sau vậy.”
“Vậy em có muốn gia nhập liên minh phòng khám mới không?”
“Không biết, còn phải xem nó thế nào nữa.”
“Em thích thế nào?”
“Không biết nữa, thấy hợp với mình là được.”
“Chắc chắn sẽ hợp.”
“Tại sao?”
“Chẳng tại sao cả, vì đó là phòng khám anh mở nên chắc chắn sẽ hợp với em.”
Hậu ký
“Tình yêu trồng răng” viết xong vào dịp cuối năm, tôi có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi.
Ý tưởng của tiểu thuyết này bắt đầu từ tháng 4 năm 2008. Lúc ấy tôi là một nhân viên trong ngành nha khoa, được tham gia một hội nghị trồng răng quy mô lớn. À, tất nhiên tôi không phải chuyên gia mà chỉ là một bác sĩ bình thường ngồi dưới chăm chỉ nghe giảng và học tập mà thôi. Nhưng hội nghị trồng răng này đã để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, thậm chí khiến tôi động lòng, dù là sự phát triển của ngành trồng răng hay sự đặc sắc của hội nghị và cả những cuộc phẫu thuật được truyền hình trực tiếp qua vệ tinh đều khiến tôi rất bất ngờ.
Sau khi ăn xong tiệc buffet buổi trưa, tôi ngồi trong đại sảnh có sức chứa nghìn người, ngẩn ra trước màn hình lớn. Tôi nói với bản thân phải đưa hội nghị này vào tiểu thuyết.
Đó là sự bắt đầu của câu chuyện.
Tính của tôi là phải làm xong việc này mới có thể bắt đầu làm việc khác. Mà khi ấy, cuốn tiểu thuyết “Sau này” đã bị tôi trì hoãn gần một năm mà vẫn chưa viết xong kết thúc. Nhưng ý tưởng mới xuất hiện trong đầu đã thúc đẩy tôi vào mùa hạ năm 2008, viết xong câu chuyện về Vương Tiểu Kiều và Lý Khải đã kéo dài rất lâu chỉ trong hai tháng. Bởi vì viết xong “sau này”, tôi mới có thể bắt đầu viết tiểu thuyết khác.
Tháng 9 năm 2008, cùng các đồng nghiệp tham gia huấn luyện mở rộng, đó là một hành trình rất vui vẻ. Trong cuộc huấn luyện mở rộng này, phần chơi “Quốc vương và Thiên sứ” đã khiến tôi hết sức thích thú.
Có lẽ các bạn không tưởng tượng được rằng khi ấy tôi thậm chí còn có những hành động quá khích. Cảm giác hưng phấn này có lẽ chỉ tận hưởng được khi ở một mình, chứ không thể chia sẻ với đồng nghiệp nào cả. Chính vào hôm đó, Trần Lãng, Bao Huân và Du Thiên Dã như đứng trước mặt tôi… Mỗi lần hoàn thành một phần chơi cùng đồng nghiệp, tôi lại lặng lẽ nghĩ xem nên viết vào truyện thế nào. Sau khi viết được năm sáu mươi nghìn chữ, tôi bắt đầu đăng lên mạng. Ban đầu rất im ắng, rồi bắt đầu có người chú ý, sau đó được mọi người nhiệt tình thảo luận, tôi bắt đầu thấy vui.
Kết quả của “vui” là bắt đầu ngừng viết vì không nghĩ ra nên hành văn thế nào, việc này không thuận theo suy nghĩ ban đầu của tôi thế là tôi ngừng đăng lên mạng, bắt đầu vùi đầu viết trong đau khổ.
Đúng là vùi đầu viết trong đau khổ. Một năm đó công việc của tôi rất bận, đi làm mệt đến đau đầu hoa mắt, ở nhà còn có con gái bảy tuổi. Tìm một điểm cân bằng giữa gia đình – công việc và đam mê thực sự là một chuyện làm người ta đau khổ. Tôi không nhớ mình đã thức bao nhiêu đêm, uống hết bao nhiêu cốc cà phê nhưng dù sao chăng nữa tôi cũng đã viết xong cuối tiểu thuyết này, tuy nó có hơi dài, hơi lê thê.
Tôi xin nghiêng mình trước tất cả các bạn đã theo dõi câu chuyện này, cho dù nó có khiến các bạn hài lòng hay không, tôi vẫn xin cảm ơn các bạn đã đọc nó. Mặt khác, tôi xin nghiêng mình trước các bạn yêu thích và ủng hộ cho Du Thiên Dã, tôi không tốt vì ngay từ đầu tôi đã muốn để Bao Huân là nam chính rồi. Vì tuy anh chàng này có nhiều khuyết điểm nhưng vì câu mà anh ta viết vào giấy: Trần Lãng, thực ra anh mới là thiên sứ của em.
Sự bố trí cho câu chuyện này, ngoài một số kiến thức về nha khoa mà thỉnh thoảng tôi muốn cung cấp cho các bạn thì sự phát triển của câu chuyện cơ bản đều được bố trí xoay quanh câu nói này. Có một số tình yêu, là vô vọng, là nhỏ bé nhưng với người trong cuộc, họ vẫn hy vọng có thể giữ lại tự tôn cơ bản nhất.
Nhưng sức hấp dẫn của Du Thiên Dã cũng là thứ tôi không thể chống lại. Khi viết đến đoạn anh bị đau dạ dày, dạ dày tôi thực tế cũng đau thắt vì anh. Vốn định viết cho anh một ngoại truyện nhưng cuối cùng lại không viết vì tôi thích cách anh ra đi tiêu diêu tự tại như vậy, chỉ để lại một bóng dáng đơn độc.
Trần Tụng đã nói: Đã sinh Du sao còn sinh Lượng. Cuộc đời vốn là như thế.
Nếu trên đời này không có Bao Huân thì tốt.
Còn Bao Huân, tôi dành rất nhiều tâm huyết cho nhân vật này, cũng bố trí cho anh nhiều chi tiết nhỏ nhất, vì anh, tôi đã từ bỏ một người đàn ông vĩ đại và chín chắn như Du Thiên Dã.
Hạ Địch và Lâm Phong xuất hiện ở phần cuối câu chuyện nếu không có gì thay đổi sẽ là nhân vật có trong cuốn truyện tiếp theo của tôi. Trong cuốn tiểu thuyết này, tôi cố ý viết một cách mơ hồ như vậy là vì câu chuyện giữa họ thực sự là bí mật cần được vén màn, phải chờ đợi ở tác phẩm tiếp theo.
Tuy đã nói rất nhiều nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô bạn thân Thư Nghi, cũng chính là tác giả của hai cuốn “Từng có người yêu tôi như sinh mệnh” và “Bẫy văn phòng”. Thực ra từ năm 2008, khi tôi chia sẻ với cô về ý tưởng câu chuyện này, cô ấy đã giục tôi viết cho nhanh, thậm chí trong quá trình viết, cô ấy luôn đề ra những yêu cầu rất cao với tôi, cùng tôi cân nhắc từng chi tiết, đốc thúc tôi tiến bộ không ngừng. Dường như mỗi chương truyện, mỗi tình tiết, cô ấy đều thảo luận với tôi và đưa ra nhiều ý kiến. Về kỹ năng sáng tác và sự bố trí tình tiết, tôi đã học được rất nhiều từ cô ấy.
Ngoài Thư Nghi, còn có Jas – tác giả cuốn “Thiên trường địa cửu”, cô ấy là người bạn khiến tôi không thấy bị gò bó, lúc tôi không viết nổi, cô ấy luôn đưa ra ý kiến đề xuất cho tôi. Đôi khi, cô ấy giúp tôi sắp xếp từng câu chữ trong bài với thái độ chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép, nói cho tôi biết chỗ nào không ổn, khiến tôi đổ không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
Còn rất nhiều các bạn khác, như Jee, Doodle, Thập Nhị Thiếu, Gió mát ngày hè, Quả Đống, v.v đã giúp tôi đọc thử và đưa ra ý kiến sửa chữa đúng lúc, còn các bạn thân Mạn Mạn, Lão Lục, Echo, Kathy đã đưa ra rất nhiều ý tưởng cho tôi sử dụng. Tôi phải nói một câu thật lòng, chính những lời bình luận và cổ vũ của các bạn đã giúp tôi đi đến bây giờ, mới có cuốn “Tình yêu trồng răng” này. Tôi còn muốn cảm ơn biên tập Lưu và cô giáo Phương của tôi, đã tăng ca thêm giờ để chăm chút cho cuốn sách, mới có thể để các bạn được đọc nó sớm hơn, để mọi người chia sẻ cùng tôi.
Các bạn thân mến, tôi không biết nên nói gì nữa, chỉ biết cúi mình kính cẩn.
Không lôi thôi nữa, câu chuyện đến chương này là kết thúc. Tôi muốn kết thúc bằng một câu thế này: Thực ra đôi khi, sự biệt ly trong phút chốc là để gặp nhau một cách tốt đẹp hơn.