Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“ Này Đỗ Thanh Vy cô lại nói nhảm cái gì rồi? Chẳng phải tôi đã nói với cô là đừng lôi tôi vào sao? Cô có não không?"
Hàng loạt lời phàn nàn khiến Đỗ Thanh Vy choáng váng, cô đành phải lớn tiếng đánh trả:"Này, anh có bệnh à, tôi không có nói gì sao anh lại trách tôi, là bố bảo anh về nhà không phải tôi, anh muốn về hay không thì tùy.”
Trước khi Chu Đình Nam kịp nói, cô đã cúp điện thoại cái rụp. Tắt điện thoại xong cô vẫn còn đang lẩm bẩm mắng người thì lúc này mẹ chồng cô đi ra.
" Thanh Vy, con cứ lên nghỉ ngơi trước đi, để bố con suy nghĩ kỹ, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."
" Vâng." Cô chán nản bước về phòng, không khỏi thắc mắc không chỉ là một công việc thôi sao tại sao gia đình chồng lại phải khó khăn như vậy.
_____
Khi cô đang nằm mơ màng chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì có người kéo tay cô: “Này, ngủ rồi à?”
“ Phiền phức, cút đi.” Nói xong cô bật dậy lấy cái chăn bị đạp ở cuối giường lên đắp. Cuộc đời cô ghét nhất việc khi mình đang chuẩn bị ngủ lại bị làm phiền.
" Dậy đi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói." Vừa bị mắng xong nên ngữ khí của anh không tốt lắm.
Cô lật người ngồi dậy, ngáp một cái, uể oải dựa vào đầu giường: "Nói cái gì? Có chuyện gì không thể ngày mai nói sao.”
“ Bố cho phép cô đi làm rồi.”
" Thật sao?" Đôi mắt đang mơ hồ của Đỗ Thanh Vy ngay lập tức trở nên rõ ràng hơn và đầu óc cô cũng trở nên minh mẫn hơn, cô lập tức hét lên đầy phấn khích.
“Phải, nhưng họ có một điều kiện.” Anh bực bội nhìn cô, lông mày anh nhíu chặt lại.
"Điều kiện gì? Cái gì tôi cũng đồng ý, ha ha." Bất luận điều kiện gì, cô đều đồng ý, chỉ cần có thể ra ngoài làm việc, không cần cả ngày cùng đống cảnh vệ ở trong căn nhà đầy trống vắng này.
“Nhanh như vậy sao, cô đồng ý mà không cần hỏi điều kiện là gì?”
“Ha ha, bố mẹ đối với tôi tốt như vậy, tuyệt đối tất nhiên sẽ không làm khó tôi, ha ha.” Đỗ Thanh Vy tâm tình đang rất tốt.
“ Tôi không biết có khó với cô không, nhưng chắc chắn là khó với tôi.” Chu Đình Nam bước tới mở cửa tủ lấy ra bộ quần áo.
"Điều kiện là gì? Nói thử xem tôi có thể giúp anh được không."
"Cô giúp tôi? Chậc chậc, thà giết tôi đi còn hơn" Anh cầm bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm.
"Này, anh vẫn chưa nói nó là gì?" Cô ngồi trên giường hét lớn.
"Chờ một chút không được sao?" Giọng nói thiếu kiên nhẫn của anh vang lên.
Đỗ Thanh Vy nhoẻn miệng cười một mình: “Không nói thì tôi đi ngủ đây, ngày mai là một khởi đầu mới của tôi”. Cô sung sướng nằm xuống giường lăn lộn vài vòng.
Sau khi tắm xong, anh mở cửa phòng tắm ra ngoài, anh chui lên giường.
"Này, cô đang ngủ à? Không muốn nghe à?"
“Ha ha, nói đi, tôi đang nghe đây.” Cơn buồn ngủ đã lâu bị tin tức sôi động xua tan.
Chu Đình Nam do dự hồi lâu, một hồi cũng không nói chuyện, cô mới quay người lại nằm úp sấp nhìn anh ta, anh ta cũng dựa vào trên giường nhìn cô.
“Có chuyện gì vậy?”
“Bố nói muốn chúng ta trong vòng một năm sinh con.”
“Hả?” Đỗ Thanh Vy há to miệng, sau đó chán nản thở dài: “Ôi, làm sao chúng ta có con được?”
"Ý cô là sao? Tại sao chúng ta không thể có con?"
Cơn thất vọng khiến cô không buồn giải thích, vẻ mặt ỉu xìu như đưa đám.
"Tôi là một người đàn ông bình thường, tại sao lại không thể có con? Cô không bình thường sao?" Chu Đình Nam áp người về phía cô, hung ác hỏi.
“Này, này, chúng ta có giao ước, đừng có mà lộn xộn.” Cô sửng sốt, vội vàng lùi người lại, trừng mắt nhìn anh ta.
### Anh ta lại thu người lại, nghiêng người nhìn cô: “ Cô nghĩ tôi có hứng thú với cô? Nhìn tuổi có vẻ cũng tạm ổn nhưng thân hình của cô giống học sinh quá. Ngoại trừ phụ nữ trưởng thành thì tôi đều không thích trẻ vị thành niên?"
Đỗ Thanh Vy tức giận ngồi dậy lớn tiếng nói:“ Chu Đình Nam, anh đừng quá đáng, tôi còn chưa trưởng thành ở chỗ nào."
Cô chợt nghĩ đến chuyện anh ta và Anna trong văn phòng hôm nay ... Cô đột nhiên rùng mình, toàn thân nổi da gà, mắng anh ta, “Tránh xa tôi ra, anh thật kinh tởm.”
Cô chỉ nghe thấy sau lưng anh ta hằn học nói: “ Đỗ Thanh Vy, nếu cô còn dám bình phẩm danh dự, tôi sẽ cho cô nếm thử thế nào là kinh tởm thật sự.”
Sáng hôm sau, cô mặc quần áo chỉnh tề, xuống lầu vào phòng bếp ăn sáng, trong quá trình ăn cô luôn cúi đầu, có chút sợ hãi, vội vàng đút cơm vào miệng.
Bố chồng cô lúc này đặt bát cơm xuống, ho khan một tiếng nói: “ Thanh Vy nếu con muốn ra ngoài làm việc, bố đã bàn với mẹ con rồi, bố thấy cũng được, con muốn làm thì cứ làm cho tốt.
Đỗ Thanh Vy nhìn ông rồi gật đầu
Ông lại nói tiếp: “Nếu con đã đến công ty của Đình Nam, con nhất định phải hỗ trợ nó để công ty ngày càng tốt hơn, nếu con gặp chuyện không vui trong công ty thì đừng cãi nhau trước mặt người ngoài. Bố không muốn người ngoài nhìn thấy những sự việc không đáng có của gia đình chúng ta.”
Đỗ Thanh Vy liếc nhìn Chu Đình Nam vẻ mặt anh ta lúc này chính là: Các người muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm.
Bố chồng cô cũng liếc nhìn Chu Đình Nam, rồi lại nhìn cô: " Thanh Vy vì con và Đình Nam đã kết hôn nên có một số việc con phải đối mặt. Lời bố con nói trước khi kết hôn con còn nhớ không?" kết hôn?”
Đỗ Thanh Vy gật đầu.
Bố chồng nói tiếp: "Bố cũng đã nói như vậy, hy vọng con sẽ không bao giờ bỏ đi, hiểu không? Nói cách khác, gia đình chúng ta sẽ không bao giờ cho phép ly hôn nữa.”
Đỗ Thanh Vy hoàn toàn choáng váng, cô vẫn chưa hiểu hết những gì bố chồng nói, ông nói tuyệt đối không được ly hôn là có ý gì? Thế nhưng cô vẫn gật đầu một cách máy móc.