Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hai ngày phải ở lại bệnh viện theo dõi cuối cùng hôm nay hai người mới được giải phóng. Vừa về đến nhà Đỗ Thanh Vy đã leo lên giường ngủ cô thực sự nhớ nó muốn phát điên rồi, vừa nằm xuống là liền thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được người mình bị từng đợt khoái cảm do kích thích mang lại. Không lẽ là mộng xuân? Cô thật sự muốn đập đầu vào gối từ bao giờ mà đi ngủ cô lại thèm muốn chuyện này đến như vậy.
“ Ưm..” Cô lăn lộn vài vòng muốn thoát khỏi sự việc xấu hổ này. Thế nhưng không ngờ được là vẫn tiếp tục bị.
Cô miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, sự thật là không phải cô đang mộng xuân mà là có người đàn ông nào đó đang lần mò trên người cô.
“ Tên khốn Chu Đình Nam anh lại phá giấc ngủ của em.” Cô thật sự muốn đạp người đàn ông xuống giường nhưng mà phải kìm lại suy nghĩ này vì vết thương của anh.
“ Em... ướt hết rồi, nhiều nước quá.” Chu Đình Nam nhìn cô với ánh mắt đê mê.
Một cái tát lập tức rơi xuống đầu anh, “ Anh ăn nói linh tinh cái gì đấy hả?”
“ Vợ không cho người ta nói thật.” Chu Đình Nam bày ra vẻ mặt đầy giận dỗi.
Đỗ Thanh Vy bẹo má anh, “Sao từ trước đến giờ em không phát hiện ra anh còn có khuôn mặt đáng yêu như thế này chứ. Xinh quá.”
Chu Đình Nam:“...” Xinh sao? Cảm giác cô bẹo má mình như đang nói với một con chó.
“ Em dám ví anh với chó đúng không, xem anh xử lý em thế nào.” Chu Đình Nam nhanh chòng đè cô xuống giường tay bắt đầu cù khiến Đỗ Thanh Vy cười cũng được mà khóc cũng không xong.
“ aaa... Đừng có như vậy... Đình Nam...em buồn... buồn quá...xin anh ha ha.”
Hai người cứ thế trêu đùa nhau ở trên giường lúc dừng lại Đỗ Thanh Vy mới nhìn thấy vết thương trên lưng anh lại bắt đầu toác ra.
“ Để em xem vết thương cũ của anh.”
“Không cần đâu.” Chu Đình Nam bắt lấy bàn tay đang hướng về phía sau lưng mình.
“ Bỏ ra.” Đỗ Thanh Vy quát
Chu Đình Nam ngậm ngùi bỏ tay ra để cô vạch áo mình. Anh tự biết vết thương có lẽ đã nứt toác ra rất xấu xí anh không muốn cô nhìn thấy nó.
“Chu Đình Nam anh bị ngu sao?” Những giọt nước mắt của Đỗ Thanh Vy lại bắt đầu rơi xuống, cô cảm thấy vì cứu mình nên anh mới bị những mảnh kính cứa vào.
“ Cô bé à, mấy ngày này em chửi chồng mình hơi bị nhiều rồi đấy.”
Chu Đình Nam vươn tay ra ôm cô vào lòng, “Không sao đâu, anh không đau mấy vết này đối với đàn ông không là gì đâu, ngược lại nếu mà nó đâm vào mặt em có phải em sẽ xấu hổ đến mức không dám bước ra ngoài đường sao.”
“ Hu huu...” Đỗ Thanh Vy không biết mình bị làm sao nữa từ khi ở bên Chu Đình Nam cô rất hay khóc nhè.
“ Ngoan không khóc... không khóc nữa.”
“ Ừm.” Cô ngoãn ngoãn tựa đầu vào lòng anh.
“ Anh muốn lau qua người...Em giúp anh được không.”
Đỗ Thanh Vy gật đầu đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Nhìn từng mảnh quần áo được lột ra khỏi người anh cô đỏ mặt không lý do, nhớ đến ngày ở bệnh viện đó cơ miệng của cô bất giác cứng lại. Nhìn mảnh vải cuối cùng sắp bị lột ra Đỗ Thanh Vy nhanh chóng hét lên, “ Anh làm gì vậy, lau người chỉ cần cởi áo thôi.”
“ Anh muốn lau cả người.” Chu Đình Nam lại nhìn cô với một ánh mắt nguy hiểm.
“ Không được! Anh còn cởi nữa là em để anh một mình tự làm đấy.”
“ Bà xã à, em có biết em làm nó buồn không.”
“ Hả? Cái gì làm ai buồn” Đỗ Thanh Vy vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
“ Chính là nó!” Chu Đình Nam đưa tay chỉ xuống nơi đó của mình rồi nói tiếp, “ Có phải em chưa bao giờ nhìn thấy nó đâu, hơn nữa nó còn rất nhiều lần làm em sung sướng mà...”
Đỗ Thanh Vy:“...” Cô giờ mới phát hiện anh không chỉ là một tên biến thái mà còn là một tên biến thái văn vở biết dùng hết lý do này đến lý do khác để dồn cô vào đường cùng.
“ Anh biến thái nó vừa thôi.”
“ Chỉ biến thái với mình em.”
Chu Đình Nam nhanh chóng tiến tới ôm cô đặt lên bồn rửa mặt.
Đột nhiên bị đặt ở nơi như vậy khiến Đỗ Thanh Vy mất cân bằng có chút hốt hoảng, “Anh làm gì vậy? Vết thương của anh.”
“ Không sao đâu, chỉ cần ôm cổ anh sẽ không ảnh hưởng đến vết thương.” Chu Đình Nam cúi xuống hôn lên má, lên mắt rồi lên môi cô. Môi lưỡi dây dưa lâu đến mức hai người đều thở dốc, bàn tay vốn đang đặt bên hông Hướng Vi đã từ từ luồn vào trong quần áo, nhẹ nhàng vuốt ve làn da nhẵn bóng của cô.
Dục vọng khiến cho hai gò má cô đỏ bừng, hô hấp dồn dập, chỉ có thể vô lực ôm cổ và tựa vào lòng anh.
Bất ngờ xảy ra xâm nhập, đau đớn khiến Đỗ Thanh Vy muốn bật khóc, nước mắt cô ngay lập tức trào ra ngoài. Chu Đình Nam nhẹ nhàng liếm những giọt nước mắt của cô, tỉ mỉ hôn môi cô, vừa cọ xát vừa an ủi, "Ngoan, lập tức sẽ không đau nữa."
Cô lúc này chỉ còn biết gật đầu ậm ừ.
"Bà xã, có cảm giác được hiện tại anh đang ở trong thân thể em không, hửm... Sao không nói?”
Theo đó là từng cái nhấp mạnh của anh khiến cô gần như muốn ngã xuống chỉ còn biết hai chân cặp lấy eo anh, tay ôm chặt lấy cổ anh mà rên rỉ:“ Ông xã, sẽ ngã...hức..ưm... ngã mất.”
“ Không sao đâu...anh sẽ không để em ngã.”
“ Nào...đừng có nghịch nữa, em mệt.”
“ Một lần nữa thôi bà xã.”
Cô thật sự không biết được tại sao chồng mình lại khoẻ như vậy. Thầm nghĩ trong lòng không biết anh có uống thuốc kích dụ.c không tại sao lại có nhiều sức như vậy hơn nữa rõ ràng anh còn đang bị thương.
“ Em mệt!!.”
“ Thôi được rồi.” Vì mấy ngày nay cô đều phải chăm sóc anh sẽ mệt mỏi nên Chu Đình Nam quyết định sẽ tha cho cô, thầm nghĩ lần khác nhất định sẽ làm nhiều hơn. Anh rút ra khỏi người cô ôm lấy cô vào lòng rồi cùng chìm vào giấc ngủ hạnh phúc.