Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bầu trời hôm nay khá mát mẻ, chỉ có chút mây. Hôm nay cũng là ngày Đỗ Thanh Vy sẽ đến công ty của Chu Đình Nam để phỏng vấn.
Cô dậy sớm tắm rửa sơ qua, rồi trang điểm, nói là trang điểm nhưng thực ra chỉ là tô một ít son và kẻ chân mày. Bố mẹ nặn ra cô đã là một người da trắng hồng, mắt đen lông mi lại dài. Nhưng hôm nay là ngày đi phỏng vấn cô muốn mình trông lịch sự một chút. Khoác lên người một bộ Vest, Đỗ Thanh Vy không khác gì một nữ tổng tài. Xoay đi xoay lại vài vòng, cô mỉm cười bước ra khỏi nhà.
Khi vừa bước vào trong công ty Nam Á, cô đã thấy Nguyễn Hữu Khoa đang đứng ở quầy lễ tân. Khi nhìn thấy cô, anh ấy cũng lập tức mỉm cười bước đến.
“ Thanh Vy, em đến rồi.” Anh nhiệt tình chào hỏi.
Đỗ Thanh Vy cũng mỉm cười rồi bước về phía anh ấy.
Nguyễn Hữu Khoa nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi nói với một giọng say mê: “ Thanh Vy, em đẹp quá!.”
Cô đột nhiên bị đỏ mặt, vội vàng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “ Đàn anh, nhìn anh kìa, để người khác nghe thấy thật xấu hổ.”
Anh ấy hơi giật mình, sau đó nở nụ cười haha nói: "Sợ cái gì, anh là nói thật, không có gì phải ngại hay xấu hổ.”
Nhìn những người đi lại xung quanh đang nhìn mình chằm chằm cô càng đỏ mặt hơn.
“Thanh Vy học được thẹn thùng từ khi nào vậy, ha ha, xem ra thật sự trưởng thành rồi.” Anh ấy vừa nói vừa nhìn cô với cái nhìn đầy ẩn ý.
Cô cũng không buồn nghiên cứu ý trong lời nói của anh ấy, liền chạy về phía thang máy: " Đàn anh, anh mau nói cho em biết là tầng mấy.”
Nguyễn Hữu Khoa lập tức cầm cổ tay cô cười nói : “ Để anh đưa em lên đó.”
Vừa bước vào thang máy, Đỗ Thanh Vy đột nhiên rùng mình một cái, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên đến trán, cô liếc nhanh những người trong thang máy, toàn những khuôn mặt xa lạ, những một cảm giác áp bức vẫn khiến cô run rẩy.
Nguyễn Hữu Khoa cũng cảm nhận được sự run rẩy của cô nhưng anh ấy chỉ nghĩ rằng cô đang lo lắng nên anh ấy nắm chặt tay cô và nở một nụ cười trấn an.
Cô vội vội vàng đáp lại nụ cười của anh ấy bằng nụ cười cứng ngắc, nhưng ánh mắt lại lo lắng một lần nữa quét qua những người trong thang máy, không khỏi có chút khó hiểu.
Bởi vì bố cô từng là một người lính đặc nhiệm chuyên nghiệp, sau khi chuyển ngành, ông ấy có lẽ là hoài niệm về sự nghiệp trước đây của mình, vì vậy ông ấy đã biến nhà của họ thành một trại huấn luyện, cô chỉ nhớ được rằng khi cô và em trai còn rất nhỏ, ông ấy bắt đầu huấn luyện hai người về nhận thức nguy hiểm, cô cũng là người rất mẫn cảm. Tuy nhiên, cũng có lúc cô phạm sai lầm, giống như lúc nãy...
Cô lắc đầu, cố gắng thoát khỏi cảm giác tồi tệ này. Nguyễn Hữu Khoa kịp thời đưa ra ánh mắt dò hỏi cô, Đỗ Thanh Vy cười nhạo chính mình và nói: "Hồi hộp, hồi hộp, haha em hơi căng thẳng." T Thang máy dừng ở tầng 20, khi vừa bước ra ngoài đã có người đợi sẵn ở đây.
Nguyễn Hữu Khoa mỉm cười và nói với cô: "Đừng lo lắng, anh vào trong đợi em." Anh ấy lại ghé sát tai cô thì thầm: " Anh đã chào hỏi rồi, sẽ không sao đâu." Sau khi nói xong, anh ấy vỗ vỗ vai cô rồi nở một nụ cười khích lệ rồi quay người đi vào.
Đỗ Thanh Vy:“...”
Cô cảm thấy hơi choáng váng. Ý là gì? Chào hỏi trước rồi? Điều đó có nghĩa là nếu hôm nay cô được nhận việc thì cũng không phải là do năng lực của cô? Anh ấy đang làm cái gì vậy, đây không phải là đang sỉ nhục cô sao? Từ nhỏ đến lớn, Đỗ Thanh Vy cô chưa từng đi cửa sau dù có chui vào xó xỉnh cũng phải từng bước một, tất cả đều dựa vào chính mình, đây là cái gì? Thiên vị cô? Hay khinh thường khả năng của cô? Dựa vào các mối quan hệ để có được công việc này chỉ chứng tỏ sự kém cỏi của cô. Cô không khỏi đỡ trán thật sự muốn mắng người mà
Ngay lúc cô đang âm thầm phát điên, một giọng nói lớn vang lên: “Đỗ Thanh Vy, mời vào.”
Cô ổn định lại cảm xúc, thầm hít một hơi, trấn tĩnh lại. Sau đó, ngẩng cao đầu, bước vào phòng với một nụ cười tự tin.
Khi cô ngồi giữa những người phỏng vấn đó đó, cô nghe thấy một tiếng thì thầm, nhìn thấy Nguyễn Hữu Khoa đang nhìn cô mỉm cười
“Cô Đỗ Thanh Vy, cô có thể nói về sự hiểu biết của cô về công ty chúng tôi không?” Một người đàn ông đeo kính hỏi. Ánh mắt bình tĩnh nhưng đầy tự tin của cô chậm rãi quét qua khuôn mặt của từng người trong lòng thầm nhủ: Người ở đây còn rất trẻ, xem ra cũng là nơi rồng hổ ẩn nấp. Cô cũng không thể nói linh tinh được, chỉ cô mất mặt không sao, cô không muốn để bố mẹ mất mặt.
Đỗ Thanh Vy bình tĩnh lại và nói với giọng cực kỳ bình tĩnh nhưng kiên quyết: "Tôi không biết, tôi từ bỏ."
Đột nhiên, có một sự náo động nhỏ trong căn phòng, nhưng sự yên tĩnh ban đầu ngay lập tức được khôi phục, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt của mọi người đều giống nhau, có ngạc nhiên, bất ngờ. Ánh mắt của họ đều tập trung vào cô, cô cũng rất bình tĩnh nhìn lại từng người.
"Có thể nói cho chúng tôi biết tại sao bạn lại từ bỏ? Không phải bạn đến công ty của chúng tôi để xin việc sao? Tại sao bạn lại từ bỏ cơ hội hiếm có này?" Một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc ngắn ngang vai, khuôn mặt tròn và đôi mắt to hỏi tò mò hỏi cô
“À…” Khi cô định thần lại, đang định trả lời thì “rầm” một tiếng, cửa bị đẩy ra, một bóng người cao lớn đứng ở cửa, khiến cổ cô nhất thời bị nghẹn, xuýt chút sặc nước bọt.
“ Tổng giám đốc.” Tất cả người tham gia phỏng vấn đều đứng dậy cung kính gọi.
Chu Đình Nam lúc này đã tự động thay thế những hình ảnh mà Đỗ Thanh Vy đã ghi nhớ trong trí nhớ. Anh ta đứng ở cửa một cách trang nghiêm thậm chí còn lạnh lùng không còn là hình ảnh người đàn ông đểu cáng hàng ngày mà cô nhìn thấy.
Anh ta chậm rãi bước đến gần cô lạnh lùng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lúc này, Chu Đình Nam trông rất giống bố chồng cô, khí chất tàn nhẫn đó đủ để khiến đối thủ run sợ, cảnh báo nguy hiểm trong thang máy lập tức xuất hiện lại.
Cô cụp mắt xuống, những suy nghĩ liên tục len lỏi lên trong đầu là nên trốn thoát khỏi đây hay tiếp tục ở lại. Cuối cùng cô vẫn chọn cách nghĩ cách thoát khỏi nơi này, nơi này không vui chút nào, mặc dù cô cũng thích những công việc thú vị, nhưng loại công việc này quá này không an toàn chút nào.