Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyến đi từ Bắc Hán về Vương Sở đã mấy ngày trôi qua, nhưng đối với cô giống như là cả một thế kỉ vậy, đường tới kinh thành Vương Sở cũng đã cận kề với đoàn xe ngựa của cô rồi. Mấy ngày nay vì lo lắng và suy nghĩ nhiều mà cô ăn không vô, ngủ không ngon, chắc là làm cho bảo bối lo lắng lắm. Con yêu, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ mau chóng khoẻ lại mà, con cũng phải khoẻ mạnh nghe chưa.
- Muội ăn chút gì đi, trong muội gầy quá, hiện tại đang có long thai nên ăn nhiều một chút thì hài tử của muội mới khoẻ mạnh được - Đại Ca quan tâm nói
- Huynh yên tâm, muội sẽ chú ý - cô thấp giọng nói đầu chỉ nhìn ra cửa sổ
- Tuệ Nhi, muội sống ở đó ổn không, huynh thấy muội đã thay đổi rồi - Đại Ca nói giọng trầm trầm
- Muội thay đổi? - cô quay mặt nhìn Đại Ca hỏi
- Ừ, muội đã thay đổi rồi, nhiều lắm - Đại Ca gật đầu nhìn cô
Tới Đại Ca cũng nói vậy nữa. Cô thay đổi thật ư? Thay đổi như thế nào chứ, cô vẫn là cô đấy thôi, cô sống đúng như con người của Thập Công Chúa trước kia! Đơn giản không phải vì bắt trước mà là cách sống của Thập Công Chúa trước kia giống cô y như khuôn đúc ra vậy. Tựa như là Thập Công Chúa là kiếp trước của cô vậy.
- Chỗ nào chứ? - Cô nhìn Đại Ca hỏi
-... Ai, muội muội bé bỏng của ta đã trưởng thành rồi - Đại Ca cười rồi túm cổ cô xa đầu
- Gì chứ! - Cô bất giác mỉm cười nhìn Đại Ca
Xe ngựa đi một lúc liền đã đi vào kinh thành, cô vén màn xe lên liền nhìn thấy Tứ Ca và các Ca Ca khác đang đứng chờ mình. Bất giác, cảm giác như được về bên gia đình của mình làm cho cô thấy như muốn vỡ oà trong giây lát. Hạnh phú làm sao, ấm áp làm sao. Cô như muốn ôm trọn tất cả vào vòng tay của mình để nâng niu để trân trọng mọi thứ. Cho tới bây giờ cô mới thực sự có cảm giác ấm áp và an toàn đúng nghĩa.
Bước xuống xe, cô chạy nhanh tới những người ca ca của mình, dang hay tay thật lớn, lớn nhất có thể ôm trọn lấy cả mấy người. Khoé mắt cô có chút ẩm ướt. Cô nhứ mọi người làm, cái cảm giác này đây nó là sự nhớ nhưng và một chút lo sợ. Lo sợ rằng giây phút này sẽ biến mất, cái cảm giác vỡ oà trong phút trong lại sẽ biên thành tuyệt vọng. Nhìn Tứ ca mặc trên mình bộ long bào, các ca ca khác cũng mặc những bộ đồ có hình rồng. Mọi người đều rất lộng lẫy. Cô có cảm giác mình thật là thô sơ và kém sắc, giống như là một bông hoa cúc trắng lạc giữ rừng hồng đang khoe sắc thắm, đua nhau thi nở.
- Mau đi, mẫu hậu đang chờ - Tứ Ca nói
- Đi! - cô nói rồi chạy theo Tứ Ca
Từ cổng thành tới cung Thái Hậu cũng khá xa, trên suốt đường đi, các ca ca của cô đều hỏi chuyện, cô cũng cười rồi trả lời, không khí phút chốc trở nên náo nhiệt hơn một chút, có chút gì đó gọi là quan tâm. Ngay cả người trầm nhất là Bát ca cũng đã nói mấy câu góp vào. Không khí náo nhiệt đó phút chốc lại biến mất tăm khi tói trước cung Thái Hậu. Cô co chút lo lắng đi vào.
Nhìn thấy mẫu hậu đang nằm trên giường, khuôn mặt đã già nua đi mấy phần. Không còn hồng hào như trước nữa. Một phần có thể là vì tuổi tác, một phần khác cũng có lẽ là lo nghĩ nhiều. Bước tới trước giường, cô ngồi xuống bên cạnh giường. Mẫu Hậu nhìn cô vẻ mặt nhân hậu nhìn cô. Trên khuôn mặt đó cô có thể nhìn ra được sự mãn nguyện, sự hài lòng và hạnh phúc. Phải chăng là bởi vì tất cả con mình đều tụ họp lại
- Tuệ... Nhi - Mẫu Hậu đưa tay ra với lấy tay cô
- Tuệ Nhi đây Mẫu Hậu - cô vội vàng đỡ lấy bàn tay mềm mại có phần nhăn nheo
Bàn tay của người rất ấm, tựa như đang truyền nhiệt cho cô vây.
- Cuối cùng ta cũng... gặp được con rồi.... Con vẫn khoẻ chứ - Mẫu Hậu nhìn cô nước mắt rưng rưng
- Con vẫn khoẻ, mẫu hậu người cũng phải khoẻ lên - Cô nhìn người nói
- Tuổi tác đã cao, chuyện gần đất xa trời là đương nhiên... Còn các ngươi nữa, không nghe lời ta dặn sao - Mẫu Hậu cười, nụ cười phúc đức biết bao rồi sau đó người dơ tay ra chỉ vào tất cả ca ca của cô
Sự phúc đức đó tựa như có thể bao dung tất cả mọi vật. Cô muốn vẽ lại nụ cười đó trên trang giấy trắng, để sau này khi về già chính bản thân cô có thể cảm nhận được nụ cười của mẫu hậu có vị thái như thế nào.
- Mẫu Hậu! - Cả chín người ca ca của cô đồng loạt quỳ xuống gọi
- Các ngươi không nghe lời ta gì cả! Ta đã nói đừng để Tuệ Nhi về, con ngươi muốn làm cho muội muội mình khóc tới bệnh sao - Mẫu Hậu quở trách
- Chúng nhi thần có tội, xin mẫu hậu trách phạt - Cả chín người ca ca nhìn nhau nói
- Hoàng thượng, người là chủ mưu của việc này phải không!? - Mẫu Hậu nhìn Tứ Ca nói
- Không phải, là do con lúc đi săn liền gặp được Đại Ca ở biên giới liền đòi về, Đại Ca có ngăn nhưng con nhất quyết đòi về, không phải lỗi của các Ca Ca - cô nhìn mẫu hậu nói
- Con ngoan, không cần phải lo lắng cho ta, mau trở về Bắc Hán Quốc - Mẫu Hậu nhìn cô nói
- Không, con sẽ ở đây cùng mẫu hậu - Cô nắm lấy tay mẫu hậu nói
Mẫu hậu không nói gì cả, hai hàng nước mắt nhẹ lăn dài, cô có thể hiểu được bà đang rất xúc động, cô biết rằn bà rất nhớ cô. Trong lòng cô có một chút ấm áp, có chút bình yên. Cô ở bên Mẫu Hậu cho tới khi nào người ngủ rồi mới dời đi. Cô đi tới Dưỡng Tâm điện của Tứ Ca. CÔ ngăn không cho thái giám thông báo liền một mạch đi vào. Thấy Tứ Ca đang ngồi xem tấu chương bên cạnh là Hoàng Hậu đang mặc Phượng Bào chói loá
- Ca, tại sao mẫu hậu ốm tới trình độ như vậy, huynh một tiếng cũng không nói với muội - cô không vòng vo vào thẳng vấn đề
- Muội nghĩ mẫu hậu cho phép ta cho người tới đón muội - Tứ ca nhẹ giọng nói kèm theo một tiếng thở dài
- Ít ra huynh cũng nên gửi thư cho muội, muội như vậy liền chạy về - Cô nhìn Tứ Ca nói
- Ta bề bộn nhiều việc, sớm việc gửi thư này đã do hoàng hậu đảm nhiệm - Tứ Ca nhìn cô nói
- Huynh... huynh có phải là Tứ Ca muội từng biết không? - cô nhìn sau vào đôi mắt kia hỏi
- Ta vẫn là ta, nhưng hiện tại ta không phải là Tứ Hoàng Tử, bây giờ ta là Hoàng Thương, Vua của một nước, có rất nhiều chuyện phải xử lí, thực sự rất bề bộn, việc ta không có thời gian gửi thư cho muội cũng là lẽ thường tình - Tứ Ca nói giọng vẫn rất ôn hoà và nuông chiều
Cô không nói gì nữa, bình ổn lại tâm trạng, không một lời liền đi ra. Từ lúc vào tới lúc ra cô tuyệt nhiên không liếc mắt tới hoàng hậu một khắc nào coi cô ta như là không khí. Tuy mới gặp lần đầu, nhìn thấy nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của cô ta khiên cô cũng có mấy phần hảo cảm nhưng cô thấy tâm tư của Tứ Ca liền bị cô ta chiếm hết liền cảm thấy có chút ganh tỵ. Rõ ràng trước kia Tứ Ca nuông chiều cô nhất bây giờ vị trí của cô lại tụt hạng rồi. Haizzzz có lẽ cô hơi ích kỉ, thiếu suy nghĩ nhưng mà từ lâu cô cũng đã coi huynh ấy là anh trai mình nên muốn Tứ Ca chỉ quan tâm mình cũng là lẽ dĩ nhiên. Gạt bỏ mớ suy nghĩ hỗn loại. Cô tìm đại tẩm cung để ở rồi tính sau.