Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Hann
Lúc đầu, Quế Miểu còn có bận huấn luyện vào buổi chiều cố ý xin nghỉ, bảo rằng muốn dẫn Hàng Chính và Tô Nam đi tham quan cổ trấn Đại Nghiên. Bởi vì chỗ đậu xe ở bãi có hạn nên Quế Miêu bảo anh đừng lái xe đi làm gì. Không nói đến chuyện phải bỏ tiền đỗ xe, xui xui còn có thể bị vẽ bậy lên nữa, không đáng.
Quế Miểu ngồi chỗ ghế tài xế, nghe Hàng Chính nói rằng anh muốn dẫn Tô Nam đi phá bỏ lời nguyền đôi tình nhân nào đến Lệ Giang cổ thành cũng sẽ chia tay, suýt chút nữa lái xe sang làn đường đi bộ luôn rồi.
Cổ trấn Đại Nghiên bây giờ khá kỳ lạ, trước khi vào phải nộp 80 tệ phí bảo vệ cổ thành. Đương nhiên Hàng Chính không cần phải trả phí bảo vệ gì, đưa chứng nhận sĩ quan của anh ra là được. Thế nhưng Tô Nam chỉ là một công dân bình thường, sinh ra và lớn lên dưới là cờ đỏ của Trung Quốc. Khi thấy cô không thể thoát khỏi việc phải nộp phí bảo vệ, Quế Miểu – người chở bọn họ đến cổ trấn Đại Nghiên ló đầu ra khỏi xe: “Chị dâu, đội trưởng, lên xe.”
“Thằng nhóc cậu lại muốn làm con thiêu thân hay gì đây.”
“Lệ Giang cổ thành nhỏ như vậy, bốn phương thông suốt. Bọn họ đâu có nhiều nhân lực để canh ở tất cả lối vào đâu. Em dẫn hai người đi vào từ hướng khác.”
“Anh Quế Miểu, như vậy không tốt lắm thì phải.”
“Chị dâu yên tâm. Dù sao em cũng không vào, đưa hai người đến nơi thì em rời đi mà.” Quế Miểu cười ha hả.
“Thân phận của hai người tụi em là thế nào vậy hả, anh Quế Miểu? Chị dâu?” Hàng Chính đỡ trán.
“Anh Quế Miểu, anh gọi em là Nam Nam được rồi. Anh Trịnh Trực và anh Đối Đối đều gọi như vậy.”
Vừa nhắc tới Hồ Đối Đối, Quế Miểu đã vỗ tay lái một cái rồi nói: “Hồ tổng vẫn luôn thích chiếm tiện nghi của con gái người ta, chẳng thay đổi gì cả. Nhưng mà Trịnh Trực là ai?”
Tô Nam vừa định trả lời đã bị Hàng Chính dùng sức nắm lấy tay cô. Cô vô cùng nghi hoặc nhìn về phía anh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng lắc đầu với cô.
Chiếc xe lăn bánh đến lối vào của đường núi. Quế Miểu chỉ vào lối đi đó, nói: “Đội trưởng, anh dẫn chị dâu đi lên từ chỗ này, qua cầu vòm là được. Sau khi đi vào thì xuống dưới, khoảng chừng mười phút là có thể đến đường phố rồi.”
“Nam Nam, em xuống xe chờ anh một chút, anh có chuyện muốn nói với Quế Miểu.” Hàng Chính đưa áo khoác quân phục của Quế Miểu cho Tô Nam: “Em mặc vào trước đi, bên ngoài xe khá lạnh.”
Cô rất nghe lời ôm lấy chiếc áo khoác quân phục rồi xuống xe tìm một chỗ tránh gió, đứng nghịch điện thoại di động.
Bên trong xe…
“Tam Thủy, sau khi cậu đi tôi có tuyển thêm một thành viên. Tên Trịnh Soái Trực, năm nay chỉ mới hai mươi ba tuổi, là người mà Nam Nam vừa gọi anh Trịnh Trực.”
“À.” Quế Miểu gật đầu: “Em cũng đoán ra, biên chế của tiểu đội không thay đổi được, vẫn luôn có sáu người mà.”
“Trước khi gia nhập vào đội, Trịnh Soái Trực rất nỗ lực huấn luyện. Khi đó, tôi nhìn thấy hình bóng của cậu trên người cậu ấy, nhiệt huyết, không chịu thua.” Hàng Chính nhìn về phía Quế Miểu, tiếp tục nói: “Tam Thủy, tuy cậu đã rời khỏi đội nhưng tôi vẫn luôn xem cậu là thành viên của phân đội Tinh Hỏa như lúc trước, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.”
“Đội trưởng.” Giọng nói của Quế Miểu có chút nghẹn ngào: “Đội trưởng, đêm qua em nằm mơ được trở về lúc vẫn còn trong đội. Cuối cùng em cũng đánh bài thắng cậu ấy, kỹ thuật bắn súng của em đã tiến bộ vì được anh chỉ dạy. Tiểu Ngũ ở trong ký túc xá luôn nói em không chịu rửa chân. Tể Tể thì chẳng bao giờ chịu cười nhưng em đã mơ thấy cậu ấy cười nói với anh em, mừng họ trở về. Anh Hứa Băng còn giúp em lấy cơm, nói thịt hâm lại hôm nay là món em thích nhất… Đội trưởng, em rất muốn trở về. Em rất nhớ những lần làm nhiệm vụ chung, huấn luyện cùng nhau, cùng giày vò những quân nhân mới muốn tham gia đội đặc chủng. Nhưng đội trưởng, em không thể trở về dù em đã từng là thành viên của phân đội Tinh Hỏa. Bây giờ đến cả việc quay về thăm mọi người một chút em cũng làm được. Đội trưởng, lúc quay về anh nhất định phải nói cho bọn họ biết em rất nhớ bọn họ, thực sự rất nhớ.”
Hàng Chính dùng sức vỗ vai của Quế Miểu, sau đó cầm lấy tay phải của anh ta.
“Cái này, cậu còn nhớ không?”
“Vẫn nhớ. Mỗi lần làm nhiệm vụ, anh đều sẽ nắm tay của tụi em rồi nói bốn chữ.”
“Chiến thắng trở về.”
“Chiến thắng trở về.”
Tô Nam khoác lên mình áo choàng quân phục của Quế Miểu, hận không thể chui cả người mình vào trong, thật sự rất ấm áp. Cô lướt xem ảnh chụp ở biển Nhĩ Hải với Hàng Chính. Bức nào cô cũng cười tươi đến nỗi lộ cả lợi luôn rồi, nhưng mà Hàng Chính bên cạnh vẫn lạnh lùng như trước. Cô chọn một bức ảnh chụp chung của hai người rồi đổi thành màn hình khóa điện thoại, sau đó cười ha ha nghĩ rằng hành động này của mình ngốc thật.
Đột nhiên, có một gương mặt tiến gần đến trước mắt Tô Nam. Áo khoác quân phục che hơn nửa khuôn mặt của cô. Ngoài những sợi tóc vương trên cổ áo thì chỉ còn hai đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn người trước mặt.
“Cô cô cô cô… Cô là Lý Nam?”
“Tôi là Tô Nam.”
Tô Nam đen mặt lại đánh giá người đàn ông trước mắt. Quả thật có chút quen mắt nhưng cô vẫn không nghĩ ra mình đã gặp người này ở đâu.
“Ngưu Nạm??” Phát âm của người đàn ông không đúng chuẩn lắm.
(*) Phát âm tiếng Trung của hai từ Ngưu Nạm và Tô Nam gần giống nhau.
Tô Nam: “…”
“Cô không nhớ tôi sao?” Hình như người đàn ông này đang rất nóng lòng. Có lẽ anh ta nhìn thấy người quen nên khó mà kiểm soát tâm trạng kích động của mình.
Tô Nam lắc đầu, tại sao cô phải nhớ một người đàn ông mặc quần hoa và đội cái mũ kỳ lạ này chứ.
“Là tôi là tôi.” Người đàn ông tháo mũ xuống, để lộ ra đầu tóc húi cua của mình. Cô vừa nhìn thấy dáng vẻ này, trong đầu lập tức lóe lên một hình ảnh.
… Không cần gọi tôi là chú cảnh sát, gọi cảnh sát Cố là được rồi.
Người đàn ông này chính là chú cảnh sát tra hỏi chuyện buôn người lúc cô và Hàng Chính mới gặp nhau lần đầu đây mà.
“Là anh sao, chú cảnh sát.”
Quả nhiên, người đẹp vì lụa mà. Lúc chú cảnh sát này mặc đồng phục và đồ bình thường không giống nhau chút nào mà. Cô còn tưởng tên côn đồ tự dưng xuất hiện rồi đến gần cô nữa chứ. Đương nhiên điều này không quan trọng, quan trọng là… Chú cảnh sát đột nhiên kích động kéo cánh tay Tô Nam rồi nói:
“Đúng rồi đúng rồi chính là tôi, cô đi một mình sao?”
“Không phải…” Cô chỉ vào một chú quân nhân nữa ở phía sau: “Còn có bạn trai của tôi.”
“Cố Quyền Đông, cậu muốn chết sao?”
Cố Quyền Đông nghi ngờ quay đầu lại. Lúc này, đôi mắt hẹp dài của Hàng Chính như lóe lên tia sáng, còn Tô Nam thì cười ha hả chạy đến ôm lấy vòng eo gầy gò của anh: “Cảnh sát Cố, đây là bạn trai của tôi.
“Hả… Đại đội trưởng… Anh… Hai người…”
“Học cái gì không học mà lại học thói nói lắp thế.” Anh dùng sức gõ đầu của Cố Quyền Đông: “Còn chưa kịp nói cảm ơn cậu, nếu không thì anh với Nam Nam sẽ không ở bên nhau rồi.”
“Đại đội trưởng, anh không tiếp tục theo đuổi chủ nhiệm Miêu nữa sao?” Cố Quyền Đông nói huỵch toẹt ra, đây là chuyện mà Hàng Chính vẫn luôn giấu Tô Nam.
“Là quá khứ rồi.” Mặt của anh lập tức lạnh lại. Cố Quyền Đông thấy sắc mặt anh trở nên khó coi nên vội vã cười ha ha: “Đúng rồi đúng rồi, qua nhiều năm như vậy rồi. Ái chà chà, em còn không nhớ rõ chủ nhiệm Miêu trông như nào nữa rồi.”
Thì ra Hàng Chính từng theo đuổi chủ nhiệm Miêu.
Tô Nam ngẩng đầu nhìn Hàng Chính, anh nhận lấy ánh mắt của cô rồi nở nụ cười an ủi.
“Bây giờ chỉ có em.”
Năm chữ ấy đã trấn tĩnh trái tim đang phập phồng của Tô Nam.