Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Hann
Bên trong phòng truyền dịch, Tô Nam đã tỉnh lại, có lẽ là do cô cảm thấy hơi buồn ngủ một chút. Đầu óc của cô cũng không nặng nề như nãy nữa rồi, bên trong phòng bệnh yên tĩnh có tiếng hít thở đều đều. Tô Nam nhìn bình truyền dịch một chút, còn một nửa bình glucose nữa. Người đang ngồi trên chiếc ghế bên mép giường là Cố Quyền Đông, anh ta đang khoanh tay nghiêng đầu ngủ say.
Bên ngoài cửa sổ vẫn tối mù mịt, cô đưa tay ra vỗ vào đầu gối của Cố Quyền Đông. Anh ta lập tức giật mình tỉnh dậy, thấy cô đang cười mỉm nhìn mình. Anh ta đứng lên sờ trán của cô rồi thở phào nhẹ nhõm nói: “Hạ sốt rồi, cô có biết đầu mình nóng đến mức nào khi ngất đi không?”
“Cảm ơn anh.” Tô Nam cũng sờ trán của mình: “Thật ra tôi ổn hơn nhiều rồi.”
“Nhưng sắc mặt của cô vẫn chưa tốt lắm.” Cố Quyền Đông nhìn gương mặt hơi tái nhợt của cô: “Nhưng không sao, tôi đã gọi điện thoại cho đại đội trưởng rồi, anh ấy sẽ nhanh chóng tới đây thôi.”
Vừa nhắc tới Hàng Chính, cô đột nhiên không biết nên nói cái gì. Cô thật sự rất tức giận, rất không vui, rất khó chịu, rất muốn khóc. Thế nhưng Miêu Mị Hân là bạn bè thời thơ ấu của anh, nói có chút khó nghe là tình cảm giữa cô và Hàng Chính mong manh đến mức chỉ cần chạm tay một cái sẽ vỡ nát, làm sao sánh với mười mấy năm tình cảm của anh với Miêu Mị Hân. Chẳng qua cô chỉ mang cái danh phận bạn gái của anh mà thôi, thì ra chỉ là danh phận. Vậy nên anh có thể tùy tiện nổi máu ghen, tùy tiện tức giận, vậy nên ở trước mặt anh, anh muốn thế nào thì phải thế đó sao?
Không được, không thể, Hàng Chính sẽ không thích một người có tính nhỏ nhen như vậy. Tuy trong lòng Tô Nam nghĩ thế, nhưng cô vẫn hỏi Cố Quyền Đông về chuyện của Miêu Mị Hân.
“Chủ nhiệm Miêu, cô ấy đang ở trong nhà sao?”
Cố Quyền Đông gật đầu: “Có lẽ vậy, chủ nhiệm Miêu đã uống say như thế rồi, đại đội trưởng cũng không thể mặc kệ cô ấy. Nhưng mà tôi đã nói với đại đội trưởng việc cô đang ở đây rồi, có lẽ anh ấy sẽ nhanh chóng đến thôi.”
Anh ta vừa dứt lời, Hàng Chính đã đẩy cửa đi vào. Anh thở hồng hộc, gương mặt lộ ra vẻ lo lắng. Lúc nhìn thấy Tô Nam đang ngồi trên giường vẫy tay với mình, vẻ mặt của anh mới dịu đi đôi chút.
“Hàng Chính.” Tô Nam vẫy tay với anh một cái xem như chào hỏi. Anh đi đến bên giường, yên lặng lờ đi Cố Quyền Đông ở một bên. Anh vươn tay sờ trán Tô Nam rồi đẩy trán cô một cái, khó chịu nói: “Ngã bệnh rồi còn không chịu nói, cái miệng dưới mũi kia cũng không phải chỉ dùng để thở đâu. Bệnh nghiêm trọng như thế mà không chịu nói cho anh, em đặt người bạn trai như anh ở đâu rồi.”
“Khi đó anh bận rộn chăm sóc chủ nhiệm Miêu, em không thể không biết xấu hổ làm phiền anh.” Tô Nam nói một câu rất nhỏ nhưng toàn mùi ghen tuông. Vừa hay thính lực của Hàng Chính rất tốt, những lời nói xuôi tai này cứ vậy lọt vào lỗ tai của anh.
Tuy không thể nói những lời này xuôi tai, thế nhưng sự ghen tuông của cô khiến anh cảm thấy vô cùng vui vẻ.
“Đại đội trưởng, anh đi ra ngoài một chút, em có lời muốn nói với anh.” Cố Quyền Đông không thể tiếp nhận được cảnh hai người thể hiện tình yêu đẹp đẽ như thế này. Nhưng anh ta thật sự có lời muốn nói riêng với Hàng Chính. Anh ta cho rằng mình cũng có thể coi như là bạn bè của Tô Nam rồi, còn là anh em cả đời với Hàng Chính nữa, anh ta vẫn muốn nhắc nhở anh một chút.
“Chuyện gì?” Hai nam nhân cao lớn đứng ở hành lang bệnh viện không một bóng người trông rất kỳ quái. Cố Quyền Đông rút ra một điếu thuốc lá từ trong hộp rồi đưa cho anh. Anh xua tay từ chối, bọn họ chỉ hút thuốc lá được đặc chế đặc biệt mà thôi, hàm lượng hắc ín và ni-cô-tin trong đó phải được kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt để đảm bảo có hiệu quả nâng cao tinh thần của bọn họ nhưng tuyệt đối không thể để bọn họ bị nghiện. Giá thuốc lá được đặc chế riêng này khá đắt, số lượng cung cấp cũng rất có hạn. Thế nhưng sau khi hút một thời gian lâu.
Hàng Chính thật sự không thích mùi vị của loại thuốc lá hàng thật giá thật ấy nữa, dù sao thuốc đặc chế khá tốt nhưng mùi vị lại rất nhạt. Hàng Chính chỉ vào bảng cấm hút thuốc lá ở trên hành lang rồi nói: “Cậu muốn nói gì, cứ nói đi.”
“Chuyện của Tô Nam.” Cố Quyền Đông kẹp điếu thuốc lá cầm trong tay vào lỗ tai: “Đại ca, cô gái Tô Nam này rất được yêu thích. Nếu anh không giữ cô ấy thật tốt thì nhất định sẽ bị người khác cướp mất.”
“Người khác mà cậu nói không phải chỉ cậu sao?”
“Không phải.” Cố Quyền Đông lắc đầu: “Nhưng cũng bao gồm cả em.”
Hàng Chính cười vỗ bả vai của anh ta, không nói gì thêm. Sao anh không biết cô gái nhỏ Tô Nam nhà mình rất được yêu thích cơ chứ. Anh cũng biết bản thân mình không thể cho cô một tình yêu nam nữ như cô mong muốn. Nhưng cô vẫn bằng lòng ở bên anh, so với cô, anh lớn hơn cô xấp xỉ mười tuổi. Điều anh có thể làm chính là chỉ cần cô nguyện ý ở bên cạnh anh một ngày, anh sẽ đối tốt với cô một ngày. Nếu sau này Tô Nam không thích cuộc sống như vậy nữa, muốn rời khỏi anh thì anh cũng sẽ buông tay, tuyệt đối sẽ không níu giữ cô lại.
Nhưng đó là chuyện của tương lai, thứ Hàng Chính cần chính là hiện tại.
Sau khi nói xong, Cố Quyền Đông rời đi, không nói lời tạm biệt với Tô Nam. Tô Nam đang truyền dịch còn rất không an phận, cứ nói phải cảm tạ Cố Quyền Đông thật tốt rồi mời anh ta ăn bữa lẩu Trùng Khánh. Sau đó còn nói phải mời một bữa thật đàng hoàng, thật long trọng. Sau một vài cái “sau đó”, khuôn mặt Hàng Chính ngày càng đen, cuối cùng anh không chịu được nữa, mạnh mẽ hôn lên môi của Tô Nam. Hàng Chính muốn cho cô biết người đàn ông của cô còn ngồi ở đây, đừng cứ nghĩ về người khác như vậy.
Lúc hôn Tô Nam, anh đột nhiên nhớ tới cảnh Miêu Mị Hân mạnh mẽ hôn mình giống như lúc này. Anh biết Cố Quyền Đông sẽ không nói cho cô biết chuyện Miêu Mị Hân hôn anh. Nhưng anh vẫn quyết định nói thật hết chuyện này cho cô nghe. Lúc anh vừa mới mở miệng định nói, cô lập tức tỏ ý bản thân không muốn biết khi đó anh và Miêu Mị Hân xảy ra chuyện gì, nhưng hành vi ăn ngay nói thật này khá đáng khen. Tô Nam nói muốn thưởng cho Hàng Chính một “moa moa da”, anh cũng rất không có liêm sỉ ghé sát mặt mình tới cho cô. Cô đến gần bên tai anh rồi gằn từng chữ nói: “Moa, moa, da!”
Hàng Chính đen mặt.
Tô Nam cười gian.
Mọi thứ đều rất tốt.
Lúc tỉnh lại, Miêu Mị Hân cảm thấy đầu mình đau đến mức sắp nứt, cảm giác sau cơn say thật sự không ổn chút nào. Thế nhưng điều làm cô ấy cảm thấy không ổn hơn chính là, sau khi say rượu, cô ấy vứt luôn liêm sỉ của mình xuống đất rồi. Cô ấy còn nhớ rõ mình hét lớn với Hàng Chính, chất vấn anh vì sao không thương cô ấy. Hơn nữa, cô ấy còn đi cưỡng hôn anh, hình như còn bảo muốn tặng bản thân cho anh nữa…
OMG! Hơn nữa bây giờ cô ấy đang ở nhà Hàng Chính, nơi Tô Nam đang ở…
Đây mới là mất hết mặt mũi này.
“Cốc cốc cốc.”
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, sau đó Tô Nam ló đầu vào. Khi thấy Miêu Mị Hân đang ngồi trên giường, cô mới tiến vào, đưa bát cháo trong tay cho cô ấy rồi nói: “Chủ nhiệm Miêu, ăn chút cháo đi, có lẽ cô thấy khó chịu lắm đúng không. Sau này đừng uống nhiều vậy nữa, không tốt cho sức khỏe.”
“Ừ, cảm ơn.”
Miêu Mị Hân cảm thấy hơi xấu hổ nhưng vẫn nhận lấy rồi húp cháo.
“Cái đó… A Chính đâu?”
“Anh ấy à? Chắc đi mua thức ăn rồi.”
Trong nháy mắt đó, Miêu Mị Hân cảm thấy nụ cười của Tô Nam vô cùng chói mắt, mua thức ăn? Hàng Chính còn biết đi mua thức ăn sao? Thật sự muốn ở bên cạnh cô gái này cả quãng đời còn lại sao?