Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit & Beta: Hann
Thoạt nhìn có vẻ tâm trạng của Hàng Chính không tốt lắm, sau khi giặt xong những bộ quần áo đầy máu này, Tô Nam quyết định vẫn nên hỏi thăm một chút vì sao có những vết máu này mới được. Thế nhưng Hàng Chính chỉ nói một câu: “Trong đó chỉ có một phần nhỏ là máu của tôi.”
Sau đó anh không nói gì thêm cho cô nghe nữa, cô cũng biết, tại sao Hàng Chính nói rõ với cô như vậy. Thế nhưng Tô Nam chỉ muốn biết rốt cuộc đây có phải máu của Hàng Chính hay không, bởi vì cô thấy trên người anh có quấn băng vải.
Nếu những vết máu này là của Hàng Chính, vậy thì nhất định anh đã bị thương rất nghiêm trọng. Bởi Hàng Chính đến bất thình lình, tối đó Tô Nam xin nghỉ việc ở siêu thị, sau đó mua chút đồ bổ máu bổ canxi về để nấu cho anh ăn. Hàng Chính cũng không kén ăn, Tô Nam gắp vào chén cái gì anh liền ăn cái đó.
Do anh bị thương ở cổ tay phải nên anh không thể sử dụng tay mình như bình thường được.
Vốn dĩ Tô Nam muốn hỏi anh có cần cô đút ăn không, thế nhưng Tô Nam thấy Hàng Chính dùng tay phải thử gắp đồ hai lần không được. Vì thế anh bình thản đổi sang dùng tay trái, nhưng anh cầm đũa tay trái rất linh hoạt, điều này khiến Tô Nam nhất thời kinh ngạc.
Hàng Chính không thuận tay trái mà, thế nhưng… Trình độ của anh khiến Tô Nam và những người dùng tay phải cũng phải bái phục đấy.
“Thiếu tá Hàng, anh ăn nhiều một chút!” Tô Nam gắp gan lợn vào chén của Hàng Chính, sau đó tiếp tục nói: “So ra tay nghề nấu ăn của tôi kém hơn quân đội các anh nhiều lắm! Nhưng những thứ này đều bổ máu, tôi thấy anh bị thương rồi, vậy nên cần phải bồi bổ thật tốt mới được!”
“Ừ!” Hàng Chính ngẩng đầu nhìn Tô Nam, nói: “Cảm ơn! Tôi đến một chuyến nhưng lại phiền cô giặt quần áo rồi còn nấu cơm nữa.”
“Thiếu tá Hàng, anh nói mấy lời này chẳng khác gì đang mắng tôi đâu! Anh cho tôi thuê nhà, còn bảo tiểu đội trưởng Trần Ngũ đến đưa thẻ điện nước và vali cho tôi, tôi nên cảm ơn anh mới đúng. Giặt bộ đồ với làm bữa cơm có to tát gì đâu chứ, Thiếu tá Hàng, tôi thực sự cảm ơn anh rất rất nhiều!”
“Gọi Hàng Chính là được rồi.” Hàng Chính đặt đôi đũa trên chén, đặt tay lên cằm rồi nhìn vào mắt Tô Nam hỏi: “Tô Nam, tên Nam của cô là trong Nam nào?”
“Nam trong Trinh Nam.” Tô Nam dùng ngón tay viết viết lên bàn hai chữ “Tô Nam”, sau đó lại viết hai chữ “Hàng Chính”. Viết xong cô ngẩng đầu cười nói với anh: “Đúng không? Là hai chữ này?”
Chữ viết Tô Nam dùng ngón tay viết ra chỉ là hư ảo, thế nhưng Hàng Chính vẫn thấy rõ hai chữ “Hàng Chính” và “Tô Nam” xuất hiện trên mặt bàn, anh gật đầu nói: “Không sai, Hàng trong Hàng Châu, Chính trong Đoan Chính.”
Bữa cơm hôm nay rất giản đơn nhưng cũng rất ấm áp, đã rất lâu Hàng Chính chưa từng ăn cơm trong nửa tiếng đồng hồ như vậy.
Ở trong quân đội lâu rồi, Hàng Chính cho rằng nhiều chuyện đã quyết thì phải làm cho xong, ăn năm phút phải ăn năm phút, nhiều hơn một giây một phút nào cũng là lỗi.
Nhưng mà ở đây, Hàng Chính lại ăn một bữa trong nửa tiếng, anh cũng không hiểu vì sao lại vậy. Trái lại, Tô Nam gắp thức ăn anh liền ăn, múc canh anh liền uống, cuối cùng tất cả các đĩa đều sạch sẽ.
Nhưng lúc anh uống xong ngụm canh cuối cùng, khi đứng lên mới phát hiện tất cả thức ăn như đang nghẹn lại ở trong cổ họng của mình, hận không thể nôn ra ngoài.
“Ai bảo anh ăn nhiều thế chứ!” Tô Nam thấy Hàng Chính không chịu nổi nữa nên tìm viên thuốc tiêu thực cho anh uống.
Lúc này anh thấy rất khó chịu, liếc mắt nhìn Tô Nam rồi nói: “Không thể lãng phí, được chưa!”
Đôi mắt của Hàng Chính đã không còn vẻ mệt mỏi rã rời như khi nãy, thay vào đó là sự kiên định và sắc bén. Tô Nam nghĩ thầm rằng năng lực hồi phục của Hàng Chính này cũng tốt quá rồi đấy chứ!
Cái này mới đúng là công phu ăn uống mà, xem ra lo lắng của Tô Nam khi nãy hoàn toàn dư thừa rồi. Hàng Chính này có kỹ thuật quá ghê, đáng sợ là kỹ năng diễn xuất này của anh còn đỉnh hơn diễn viên nữa.
Nếu anh ra ngoài lừa gạt cô gái nhỏ nào thì chỉ có chuẩn, cũng may cô đã sớm phát hiện ra bí mật này, nếu không… Không thì cô cũng bị lừa mất rồi.
Tô Nam dọn dẹp chén đũa trên bàn, người đàn ông ăn uống no say xong đang đổ mồ hôi như mưa, một tay chống đẩy – hít đất chỗ góc phòng khách như trong truyền thuyết.
Tô Nam lén nhìn một chút, sau đó không ngừng cảm thán sự đẹp trai bùng nổ này của anh. Dù sao cô sống nhiều năm như vậy trên đời rồi, cô cũng chưa từng thấy qua cảnh một tay chống đẩy – hít đất mà bình thản như anh.
Cho nên khi tiếng gõ cửa dồn dập vang lên, người đàn ông đang một tay chống đẩy – hít đất này không có ý định đi mở cửa. Tô Nam mới cầm chén đũa chạy vào trong phòng bếp, nghe tiếng cửa gõ vang lên một hồi lâu nên cảm thấy kỳ lạ.
Người này sao không chịu ra mở cửa thế, Tô Nam chạy ra khỏi phòng bếp nhìn, đồng chí Hàng Chính vẫn đang chuyên tâm chống đẩy – hít đất, tiếng gõ cửa cứ thế dồn dập không chịu ngừng.
“Sao anh không chịu ra mở cửa thế!” Tô Nam chạy đến mở cửa, vẫn không quên thầm nhổ nước bọt tên Hàng Chính giả điếc này. Cô vừa mới mở cửa, Trần Ngũ cùng nóng vội chạy vào.
Tô Nam chưa kịp né đã bị Trần Ngũ va vào một phát, cô xoa xoa cánh tay, ngẩn ra nhìn hai người Trần Ngũ đang nóng vội và Hàng Chính bình thản, cứ như không ở cùng một hành tinh vậy.
“Là tôi đây đội trưởng Hàng!!! Sao anh lại đến đây để ẩn náu chứ, không phải anh phải viết tổng kết sao? Không viết bản điều tra sao? Kế hoạch công tác cũng không viết luôn sao? Kế hoạch huấn luyện nữa? Anh em trong đội đang chờ anh về sắp xếp huấn luyện đấy? Anh trốn ở đây thì em giải thích với đại đội trưởng thế nào được! Đại đội trưởng nói, tổng kết gì gì đó lần này muốn nhìn thấy đội trưởng Hàng tự tay viết, nếu không thì tất cả mọi người cũng phải viết cùng đấy!”
Hàng Chính phủi tay, bình tĩnh đứng dậy châm điếu thuốc. Anh vừa cắn đầu lọc thuốc lá vừa tỏ ra ghét bỏ Trần Ngũ: “Cái gì mà anh em trong đội chờ tôi về sắp xếp huấn luyện, không có Hàng Chính tôi thì các cậu không thể tập được à? Thì ra lúc đi học, thầy giáo không giao bài tập thì các cậu sẽ không học? Lúc về nhà bố mẹ mấy người gọi một tiếng con trai ngoan thì lão Vương sát vách đã sinh con rồi, đến chỗ tôi nói làm gì. Kế hoạch huấn luyện sáng sớm đã được sắp xếp xong rồi, các cậu trở về nói với Hồ tổng, nếu như lần này đội chúng ta đấu đối kháng đội số năm thì bảo cậu ta đợi mang vũ trang bơi qua sông cho chết đuối luôn đi!”
“Còn nữa, Tiểu Ngũ, đừng lấy đại đội trưởng ra dọa tôi. Tôi thực sự không có ý định để cậu viết bản tổng kết báo cáo lần này, tôi còn muốn nói kỹ thuật hỗ trợ của đại đội ta rốt cuộc làm được cái gì. Lão tử còn chưa vào núi, hệ thống định vị của bọn họ phát minh đã chết máy, làm ông đây cứ như thành tinh trên núi. Tôi cũng không phải Ninh Thái Thần, sao phải gặp mấy con yêu quái xấu xa chứ.”
“Phụt…” Tô Nam ở bên cạnh một hồi lâu, nghe Hàng Chính nói xong đoạn diễn văn này nên tự nhiên bật cười.
Hệ thống định vị chết máy cũng không biết, còn thành tinh trên núi nữa, Ninh Thái Thần thực sự đáng thương nằm không cũng dính đạn. Tô Nam cố nén cười, hai người Giải phóng quân đồng loạt nhìn Tô Nam, cô cười cười nói: “Hai người tiếp tục tiếp tục đi, tôi đi rửa chén.”
“À… Quên mất ở đây còn một người.” Trần Ngũ lẩm bẩm, nhìn bóng lưng Tô Nam biến mất trong phòng bếp.
Hàng Chính đá một cước vào mông Trần Ngũ, mắng: “Nhìn gì thế! Về nhà thăm Thúy Hoa đi!”
“Đội trưởng, ngày hôm trước Thúy Hoa đã bị tiểu đội nhà bếp giết rồi.” Trần Ngũ che mông nói: “Trái lại thì gần đây Toma không có chuyện gì nhưng mà thường xuyên ngủ trên giường anh!”
“Sao cậu lại để cho nó leo lên!” Hàng Chính nhổ ra điếu thuốc lá đã cháy một nửa, nắm lấy quần áo của Trần Ngũ nói: “Có phải tiểu tử nhà cậu lại mở cửa cho nó không.”
“Không phải em!” Trần Ngũ giơ hai tay lên tỏ vẻ mình trong sạch: “Là Hồ tổng, ngày hôm qua Hồ Tổng đến phòng của anh lấy thuốc mỡ, Toma đã đi vào chung với cậu ta.”
Trong nháy mắt, Hàng Chính cảm thấy anh không thể không quay lại. Mấy thằng nhóc này, từng người từng người đều muốn tạo phản rồi. Ngay cả Toma cũng thừa dịp không có anh mà chiếm lấy giường anh, bình thường khi anh ở đó, Toma hận không dám thả một cái rắm chứ đừng nói đến lên giường của anh.
Hàng Chính vỗ vỗ ngực của Trần Ngũ, nhếch miệng cười nói: “Sau khi tôi về, anh em trong đội chuẩn bị tiến hành khóa huấn luyện tổng hợp đi. Thành tích bình quân cuối cùng của mấy cậu kém tôi bao nhiêu số, nhân với mười, đó chính là số km mà mấy cậu phải hoàn thành khóa huấn luyện tổng hợp.”
Hàng Chính nhìn khuôn mặt co rúm của Trần Ngũ, nói: “Cũng đừng trách tôi không sắp xếp huấn luyện cho các cậu! Được rồi, chúng ta sửa lại nội dung của khóa huấn luyện tổng hợp một chút, ngoại trừ mang vác nặng chạy việt dã và mang vũ trang bơi, hôm nay chúng ta tập Mai hoa thung (1) chút nào! Thuận tiện vừa tập Mai hoa thung vừa bắn trúng mục tiêu gì gì đó, à, được rồi, thêm một hạng mục nữa, tắm cho Toma. Tối nay ai có thể tắm cho nó sạch nhất thì được tha. Tiểu Ngũ, nghe chưa? Nhớ kỹ chưa? Ai da, phải làm gì đây? Tôi khá lo lắng đấy, tôi với cậu trở về xem các anh em huấn luyện đi!”
(1) Mai hoa thung: Hay còn gọi chính xác hơn là Mai hoa thung pháp, là phép tập trên cọc gỗ hoa mai (công phu nổi tiếng của võ thuật Trung Hoa).
Trần Ngũ vừa nghe Hàng Chính nói vậy, trong nháy mắt cảm thấy mình tiêu đời rồi. Tối hôm nay nhất định là một đêm không ngủ, có lẽ anh ấy không nên đến… Nếu anh ấy không đến thì hôm nay Hàng Chính sẽ không trở về, Hàng Chính không quay về thì các anh em sẽ được sống êm ấm, đơn giản là anh ấy đang tự tìm đường chết rồi.