Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tô Hàng Hướng Nam
  3. Chương 83
Trước /86 Sau

Tô Hàng Hướng Nam

Chương 83

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit & Beta: Hann

Tuyết lớn ngập núi, đất trời tràn ngập một màu trắng xóa hòa lẫn vào nhau. Hàng Chính nằm sấp trên nền tuyết, cầm miếng bánh quy trên tay vừa ăn vừa xem bản đồ, thi thoảng còn dùng bút đỏ để ký hiệu.

Lần này là nhiệm vụ liên quan đến đường dây bán phụ nữ ra nước ngoài. Phân đội nhỏ của Hàng Chính đã túc trực ở ngọn núi này một tháng trời. Trước khi vào núi, bộ đội biên phòng đã có một trận tác chiến trong thời gian rất dài. Cuối cùng, phân đội nhỏ quyết định mang theo một nhóm bộ đội biên phòng tinh nhuệ vào núi để tấn công mấy tên tội phạm kia, dọn sạch chướng ngại phía trước.

Mấy năm nay, Hàng Chính bọn họ đã đánh nhau với lính đánh thuê không ít lần. Nói thật, anh rất muốn phỉ nhổ vào tư duy của bọn lính đánh thuê này, mùa đông lạnh thế này ở nhà ngồi sưởi ấm không tốt sao? Cứ muốn đi đường ngược lại, đến nơi lạnh lẽo rộng lớn này làm cái gì. Đã qua năm mới rồi mà cũng không thể yên tâm được chút nào. Hàng Chính dùng cây bút đỏ trong tay đẩy mắt kiếng bảo hộ, ngẩng đầu nhìn vào tuyết trắng xóa, rồi lại cúi đầu nhìn đồng phục tác chiến màu trắng như tuyết của mình.

Đúng là hòa làm một thể mà.

Hàng Chính ghé vào bộ đàm, thấp giọng nói: “Báo cáo tình huống hiện tại.”

Âm thanh “Khàn khàn” nhẹ nhàng truyền đến ông tai nghe: “Báo cáo, điểm A tất cả đều bình thường.”

“Điểm B tất cả đều bình thường.”

“Điểm C tất cả đều bình thường.”

“Tốt!” Hàng Chính nhìn tình huống xung quanh một chút rồi cất bản đồ vào trong túi nước: “Ở yên đợi lệnh, luôn luôn tập trung. Điểm A cố gắng tập trung tinh thần một chút. Tôi lập tức đến ngay.”

“Đã rõ.”

“Đã rõ.”

“Đã rõ.”

Lại là âm thanh “Khàn khàn” qua đi, tai nghe lại yên tĩnh như lúc ban đầu. Hàng Chính đứng lên sửa sang vật tư rồi xử lý dấu vết, sau đó cầm khẩu súng bọc vải trắng lên, lặng lẽ rời khỏi nơi anh vừa ở.

Mọi thứ đều sắp xếp xong xuôi rồi, bây giờ chỉ cần chỉ kẻ địch xuất hiện.

Thời gian trong núi trôi qua rất chậm, chậm đến nỗi Hàng Chính cảm thấy lúc đó mình sắp già đi thì kẻ địch xuất hiện.

Lúc này, bọn họ đã mai phục ở ngọn núi nửa tháng trời rồi. Mà giờ đây đúng lúc là ba mươi Tết.

Làm nhiệm vụ vào mùa đông chẳng khá hơn mùa hè là bao, ngoại trừ không cần lo về nguồn nước thì còn lại đều không tốt. Tốt xấu gì thì vào mùa hè cũng gặp được vật sống trong núi, không gấp thì còn có thể ăn đồ mặn. Còn mùa đông thì hoàn toàn phải dựa vào vật tư mang đến để sống qua ngày.

Hôm nay là lễ mừng năm mới, Hàng Chính rủ lòng từ bi bảo bọn họ mang tới các loại thịt hộp rồi đun sôi, coi như ăn mừng sang năm mới. Mấy anh em vui vẻ tung hoành, vây quanh cái nồi nhỏ đang sùng sục hơi nóng. Một cơn gió cuốn mây bay đi, Trịnh Soái Trực ôm lấy cái bụng của mình, cười nói: “Tốt quá! Hai ngày nay ăn bánh quy với uống nước nóng khiến em muốn buồn nôn luôn rồi. Hôm nay là lễ mừng năm mới, đội trưởng chúng ta thật hào phóng.”

“Này, Đại Soái, đã bao lâu cậu không về nhà ăn Tết rồi?” Trần Ngũ hỏi.

“Một năm rồi thì phải. Cộng thêm lần này thì là hai năm rồi, cũng không biết bố mẹ tôi thế nào nữa.” Trịnh Soái Trực suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Anh Ngũ thì sao?”

“Cũng giống cậu.” Trần Ngũ cười cười: “Năm ngoái đội trưởng đã nhường ngày nghỉ cho anh để về thăm gia đình, kỷ niệm rất đáng giá.”

“Vậy anh hẹn hò thế nào?”

“Cậu nói xem chúng ta là một nhóm, ngay cả những ngày tháng được sống bình yên cũng không cho con gái nhà người ta được, nào có cô gái nào đồng ý theo anh chứ. Vừa mới bắt đầu nghe thấy anh là lính đặc chủng thì rất vui vẻ, sau đó thì không còn nữa.” Thoạt nhìn trông Trần Ngũ rất bất lực: “Sau này anh nghĩ kỹ lại một chút thì cũng thấy đúng, đừng nên làm lỡ con gái nhà người ta thì hơn, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng.”

Trịnh Soái Trực đồng ý gật đầu: “Nghe anh Ngũ nói như vậy thì cũng đủ biết rằng làm cái công việc này thì yêu đương rất khổ sở.”

“Cậu nhìn cậu xem mới bây lớn mà đã có suy nghĩ như vậy rồi. Tôi nói cho cậu nghe, Tiểu Ngũ không thể sánh bằng tôi và Hàng Chính, những người đã yêu đương mới có quyền lên tiếng nhé.” Hứa Băng đẩy Hàng Chính ở bên cạnh đang nhíu mày, hỏi: “Phải không!”

Hàng Chính bị Hứa Băng đẩy, anh còn chưa kịp phản ứng lại. Mọi người cũng không biết chuyện anh và Tô Nam đã chia tay, hơn nữa theo lời Trần Ngũ nói. Nguyên nhân mà lúc đó anh và cô chia tay không phải là vì anh không muốn làm trễ nải cô sao? Cho nên Hứa Băng nói anh có quyền lên tiếng thì đã đánh giá anh quá cao rồi. Về chuyện này thì anh cảm thấy anh là người không có quyền lên tiếng nahats.

Thế nhưng Hứa Băng hỏi vậy thì làm sao giờ? Kiên trì đáp lại thôi.

“Tiểu Ngũ nói cũng không sai, thế nhưng tôi cảm thấy sau này nếu các cậu tìm bạn gái, phải lấy lòng được bố mẹ vợ mới là chuyện quan trọng nhất. Đương nhiên, cô gái ấy cũng phải bằng lòng gả cho cậu mới được.”

“Đội trưởng, ý của anh là anh không lấy lòng được bố mẹ vợ sao?”

Con người Lý Phục này chẳng hiểu gì về tình yêu, thế nhưng đã không nói thì thôi, vừa nói cái là đâm vào trái tim Hàng Chính ngay. Bị hỏi vấn đề như vậy, dường như Hàng Chính cảm giác mình vừa bị đào cái hồ nữa. Nhưng đã nói đến mức này rồi, anh phủ nhận cũng không được, thừa nhận cũng không xong. Không thể làm gì khác ngoài việc lấy lý do đi vệ sinh để chuồn.

Nhưng còn chưa kịp lấy cớ đi vệ sinh thành công, Hàng Chính mới đi được hai bước thì đã bị Hồ Đối Đối và Trịnh Soái Trực ôm chân kéo trở về. Đáng ra anh không nên nói chuyện mình không lấy lòng được bố mẹ vợ tương lai mới phải. Anh bị bức đến nỗi không còn cách nào khác ngoài việc thừa nhận. Mấy người còn lại “Ha ha” cười lớn, bọn họ không ngờ đội trưởng hiếu chiến kiêu ngạo lại có ngày bị khó xử đến vậy. Chỉ có Hứa Băng đã kết hôn đồng tình với anh. Anh ta hiểu rõ sự bất lực của Hàng Chính, anh ta rất hiểu.

Vì vậy hai người này nắm tay nhau, nhìn nhau cười khổ. Nghe tiếng cười phấn chấn của đám thanh niên bên cạnh, Hứa Băng vỗ vai Hàng Chính, nói: “Sang năm mới rồi.”

“Ừ!” Hàng Chính chỉ vào đám người Hồ Đối Đối đang cười không ngớt, nhẹ giọng nói: “Tôi hy vọng sau này, mỗi một ngày bọn họ đều vui vẻ như vậy.”

“Tôi cũng thế.”

Ngay đêm hôm ấy, tiếng pháo nổ chói tai nơi núi rừng vắng lặng khiến người ta bị ảo giác, đám lính đánh thuê kia xuất hiện.

Phía sau bọn họ còn có sáu bảy người phụ nữ tóc tai rối bời, quần áo phong phanh. Các cô lạnh run chen chúc nhau để sưởi ấm, thi thoảng còn phải chịu quấy nhiễu từ đám lính đánh thuê, trông thống khổ không thôi.

Hàng Chính ẩn núp trong bóng tối, dùng dụng cụ nhìn trong đêm để quan sát, nhẹ nhàng thổi khí vào bộ đàm, ý bảo chuẩn bị chiến đấu.

“Pằng!” Cây súng đã lắp ống hãm thanh vang lên thanh âm rất nặng nề và ngột ngạt. Một tên lính đánh thuê lạc đàn ở phía sau bị Lý Phục giải quyết trong đống tuyết trắng xóa. Màu đỏ của máu như nở hoa trên nền đất, trông đặc biệt hút mắt. Lý Phục lặng lẽ di chuyển để thu hồi súng, chạy tới điểm đánh lén kế tiếp.

Trịnh Soái Trực nằm sấp trong một ổ tuyết, nhìn thấy một người đàn ông đen gầy dẫn theo một cô gái đang la hét tiến về nơi hẻo lánh gần chỗ anh ta. Tình huống kế tiếp có chút không phù hợp với trẻ em, Trịnh Soái Trực cảm thấy rất bất lực, tình huống này mà còn chịu đựng được sao?

Cô gái bị người đàn ông đẩy vào cái cây to, Trịnh Soái Trực lấy dao găm ra rồi đi vòng qua sau người đàn ông đó. Có lẽ là t*ng trùng lên não rồi nên người đàn ông kia hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang cận kề mình. Tay trái Trịnh Soái Trực nắm lấy con dao, giữ lấy người đàn ông đang cởi quần rồi dùng tay phải để ấn đầu người phụ nữ vào, đồng thời tay trái của Trịnh Soái Trực cắt vào yết hầu của hắn ta.

Người đàn ông ngã xuống đất, trong miệng toàn là máu. Hắn ta nhìn Trịnh Soái Trực, trong mắt tràn đầy cảm xúc khó tin. Thế nhưng hắn ta không phát ra bất kỳ âm thanh nào. Trịnh Soái Trực không thèm để ý hắn ta, mang cô gái đang không ngừng run rẩy trong lòng đến nơi an toàn để giao cho bộ đội biên phòng. Sau đó, anh ta lật tay áo để cho cô ấy xem quân hàm của mình một chút. Cô gái vừa nhìn thấy quân hàm của Trịnh Soái Trực, lập tức rơi nước mắt ngay. Cô ấy cắn môi quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu với anh ta. Trịnh Soái Trực thấy thế nên vội vàng kéo cô gái đứng lên, dùng sức bế cô ấy lên, sau đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Đã giải quyết bọn rải rác xong xuôi, bây giờ có thể xử lý nhóm lớn rồi.

Hàng Chính và Hứa Băng núp trong bóng tối, nhìn những tên lính đánh thuê được trang bị và huấn luyện kỹ càng. Thế nhưng có lẽ bọn hắn đã sống dễ chịu vui vẻ quá lâu nên quên mất cảm giác nguy hiểm là gì. Bọn hắn khiến Hàng Chính cảm giác như mình đang đi chơi xuân vậy, đặc biệt là hành vi ném trang bị sang một bên để đi nhóm lửa nướng đồ ăn khiến Hàng Chính phải thốt ra một từ ngốc.

Nhưng nhìn những cô gái bị bắt làm con tin kia và hôm nay còn là ngày lễ, Hàng Chính cũng hiểu ra tại sao bọn hắn lại buông lỏng cảnh giác như vậy.

Thứ nhất, trong tay có con tin tương đương với việc bảo đảm được tính mạng. Cho dù có người dùng súng tấn công thì bọn họ cũng tin chắc rằng vì có con tin nên không ai làm gì được mình.

Thứ hai, hôm nay là năm mới, bọn họ cho rằng hành động vào một ngày lễ có ý nghĩa như vậy thì tất cả mọi người đều sẽ ở nhà mừng năm mới, sẽ không có ai chạy đến đây để bắt bọn hắn vào ngày Tết cả.

Mặc dù đây là suy đoán của Hàng Chính nhưng nhìn dáng vẻ bọn hắn thoải mái như vậy khiến anh cảm thấy mình vẫn nên chú ý thì hơn. Vì vậy mọi người trong phân đội dựa theo chiến thuật đã định sẵn ban đầu, bắt đầu hành động.

Hứa Băng và Hàng Chính tấn công trực diện.

Lý Phục ở trên cao để quan sát đánh lén, dưới sự bảo vệ an toàn của nhóm tấn công.

Hồ Đối Đối, Trịnh Soái Trực, Trần Ngũ, ba người bọn họ dẫn theo bộ đội biên phòng tinh nhuệ để ngăn cản từ nhiều hướng khác nhau, đánh cho bọn hắn trở tay không kịp.

Bọn họ xuất hiện giống như thiên tướng trên trời khiến mấy tên lính đánh thuê rất ngạc nhiên, nhưng bọn hắn đã nhanh chóng phản ứng lại. Bọn hắn dùng con tin để ngăn cản phía trước, kiềm chế sự tấn công của bọn Hàng Chính lại. Anh dùng ánh mắt sắc bén của mình, lần lượt bắn vào từng người một. Hứa Băng chịu lạnh để chôn thuốc nổ xuống khu vực lính đánh thuê không có con tin, sau đó ấn nút điều khiển từ xa.

“Ầm!”

Lửa tóe đầy trời.

Đám người Hàng Chính tấn công quá mạnh mẽ, lần này lại có viện binh đến nên bọn họ giải quyết rất nhanh. Nhưng khi đám người Trịnh Soái Trực đến hội họp, chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Hàng Chính tận mắt nhìn thấy một người đàn ông bị đánh gục ném bom vào đống lửa vừa dấy lên lúc bị bắn.

Hàng Chính theo bản năng hét lớn: “Tất cả! Nằm xuống!”

Mấy người khác đã cách khá xa đống lửa rồi, duy chỉ có Trịnh Soái Trực vẫn ở gần đống lửa kiểm tra xem có bỏ sót người nào không. Lúc Hàng Chính hét lớn lên, anh ta hơi sửng sốt một chút rồi mới nhanh chân chạy về nơi an toàn. Hàng Chính không nhìn nổi, không kịp nữa rồi, anh nhanh chóng tiến đến chỗ của Trịnh Soái Trực, sau đó nhảy đến bảo vệ anh ta ở dưới người mình.

“Ầm!!!!”

Tuyết rơi đầy trời, ngọn lửa cháy bập bùng.

Cũng bởi vì Trịnh Soái Trực hơi sững sờ nên anh ta không chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm ngay. Thế nhưng cũng vì anh ta đã sững sờ nên Hàng Chính mới nhân cơ hội bảo vệ anh ta ở dưới người mình. Mặc dù không chạy ra khỏi khu vực nguy hiểm nhưng vẫn còn hy vọng sống.

Trong nháy mắt bom nổ tung đó, Hàng Chính chỉ cảm thấy mình bị thứ gì đó đẩy, sau đó dường như anh cảm nhận như mình lăn một vòng trong không trung, cuối cùng đụng vào cái cây. Ngay sau đó là cảm giác đau nhức, đầu óc anh bắt đầu mơ hồ không còn tỉnh táo. Trong khoảnh khắc đó, trong đầu của anh nhanh chóng hiện ra quá trình anh tìm hiểu Tô Nam rồi hẹn hò với cô. Mỗi một phút giây, cuối cùng hình ảnh đó dừng lại trong khung cảnh dưới lầu nhà anh, cửa sổ lấp lánh ánh sáng màu cam chỉ thuộc về anh. Hàng Chính biết, đó là ánh sáng mà cô thắp lên vì anh, là ánh sáng soi rọi con đường về nhà của anh.

Nam Nam, cuối cùng anh cũng không đợi được em nữa sao?

Nam Nam…

Nam Nam…

“Đội trưởng!!!!!”

“Đại Soái!!!!”

“Đội trưởng! Đội trưởng!”

Tất cả đều đã kết thúc.

Trong đầu của Hàng Chính chỉ còn một khoảng không yên tĩnh, sau đó là hình ảnh Tô Nam cười cười đưa tay cho anh, sau đó nói ba chữ.

Em đồng ý.

Nam Nam, em dịu dàng như hoa còn anh thì mạnh mẽ kiêu ngạo, anh chỉ mong được kề vai bên em cho tới khi tận thế.

Thế nhưng, anh thật sự vẫn còn nợ em nhiều.

Tạm biệt…

Tạm biệt…

Quảng cáo
Trước /86 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bá Đế

Copyright © 2022 - MTruyện.net