Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tổng kết lại mọi chuyện, Phương Lan Sinh ngộ ra từ ngày chạm mặt Bách Lý Đồ Tô chẳng gặp được chuyện gì nên hồn.
Đầu tiên là ở Phiên Vân trại bị hắn giành mất uy phong, sau ở thư quán bị nhị tỷ xách tai dạy dỗ, tiếp đến là gặp phải thể loại kì quái lợi hại — một nữ quỷ cao hơn y, khiến y lúc đầu nhìn thấy giật mình khiếp sợ, quá mức mất mặt.
Thật ra chuyện mất mặt cũng không đáng nói lắm, quan trọng nhất là tự dưng bị tú cầu đập vào đầu, suýt nữa thì thất thân.
Phương Lan Sinh cực kì đau khổ, nhưng may mắn trên người mang tuyệt kĩ trốn thoát khỏi ma trảo.
Không thể ở Cầm Xuyên thêm nữa, y quyết tâm phải bước chân vào giang hồ, giúp Thiếu Cung đi tìm ngọc hoành. Trên đường vừa hay gặp được một tiểu muội nhỏ nhắn xinh xắn động lòng người y hệt trong mơ, tâm trạng bừng bừng phấn khởi chưa được bao lâu lại nhìn thấy cái mặt của Bách Lý Đồ Tô lù lù xuất hiện.
Nhìn thấy tiểu muội đáng yêu nhất mực chạy theo bóng lưng tên mặt gỗ, Phương Lan Sinh đột nhiên có cảm giác xui xẻo không nói nên lời.
Là nam nhân quả thực khó, làm một nam tử chân chính lại càng khó, đúng là khó càng thêm khó…
Y ở một bên oán trời trách đất, Bách Lý Đồ Tô bên kia ngược lại vui vẻ sảng khoái, hắn mới ở Cầm Xuyên đã gặp được tiểu cô nương vóc dáng cao cao bên cạnh, không chỉ có thể áp chế sát khí mà còn có thể thuận tiện nắm tay người ta.
Hắn từ bé chưa nắm tay của một cô nương nào cả nên cảm thấy rất mới mẻ. Nhìn qua những người bạn mà hắn mới quen được, hầu như ai cũng đều thân thiện, ngoại trừ Phương gia công tử dáng người hơi lùn, lúc nào cũng đi sau lưng nhìn hắn cằn nhằn lẩm bẩm rất kì quái. Nhưng không sao, hắn cũng chẳng thèm để y vào mắt.
A Tường bên người kêu lên một tiếng, nói nó đói bụng.
Bách Lý Đồ Tô nhìn nó, “Kiềm chế.”
Bản thân hắn cũng đang cố sức kiềm chế, sát khí như thủy triều chờ trực trào dâng ra bên ngoài. Gần đây, Bách Lý Đồ Tô có cảm giác trong người có thứ gì đó kích khởi sát khí phát tác…
Đến tột cục là thứ gì chứ?
Chuyện này trước tiên cứ ném qua một bên không nhắc tới, đi trên đường ăn uống là chuyện thiết yếu. Tiểu cô nương vóc người cao cao khoe tay nghề tốt, quả nhiên “tuyệt kĩ” ngàn năm không ai dám đọ. Phương Lan Sinh trong lúc nguy cấp nhảy vào triển lộ tay nghề, đúng lúc kéo lại cái mạng của mọi người về.
Hồng Ngọc khen y, hầu tử đúng là hiền thục.
Phương Lan Sinh có điểm thẹn quá hóa giận, nâng mắt nhìn chằm chằm Hồng Ngọc, “Cái gì mà hiền thục… Ta… ta là nam nhân!”
Y trừng hai mắt, tự mình bực mình làm khổ bản thân, giống như ủy khuất bản thân tài giỏi mười phần nhưng không gặp thời, hắn lơ đãng nhìn y là có thể cảm nhận được phẫn hận trong lòng Phương Lan Sinh. Quả thật ánh mắt Phương Lan Sinh rất có thần lại tinh tế, Bách Lý Đồ Tô đứng phía sau Hồng Ngọc nhìn thấy nghĩ vậy, trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì đặc biệt.
A Tường bên cạnh lại kêu một tiếng, nó đói bụng.
Bách Lý Đồ Tô nhìn chằm chằm Phương gia công tử đức hạnh hiền lương cong mông ngồi chồm hổm dưới đất, ra chiều giận dỗi, hắn hơi nhắm mắt lại không phát giác bản thân vô thức siết chặt khớp hàm, “Kiềm chế.”
Tương Linh nói, Đồ Tô ca ca làm sao thế?
Bách Lý Đồ Tô cúi đầu không nói, Phong Tình Tuyết tốt bụng một bên cầm tay hắn.
“Tô Tô, nếu sát khí lại phát tác nhất định phải tới tìm ta.”
Tay của Phong Tình Tuyết thật lạnh. Trong lòng Bách Lý Đồ Tô nghĩ thế.
Sư tôn từng nói, nhân sinh chẳng khác gì một hồi đại mộng hư ảo, cảnh xuân có tươi đẹp bao nhiêu cũng chỉ là thoáng qua, có ý trung nhân, không nên để trong lòng, mà cần sớm nói nỗi lòng mình ra.
Lời này dường như là sư tôn khuyên hắn thật lòng, sư tôn trước giờ luôn thần thần bí bí, Bách Lý Đồ Tô cũng cái hiểu cái không… Nhưng bởi hắn luôn kính trọng sư tôn, nên luôn khắc ghi lời người.
Ba ngày sau,
Phương Lan Sinh duỗi người, vừa mở mắt thì nhìn thấy cặp mắt to tròn của Tương Linh.
Ngực tức thì nảy lên một cái!
“Tương… Tương Linh!”
Tương Linh chớp mắt nhìn y, chậm rãi tới gần, cánh môi nho nhỏ tới ngày càng gần.
“A ——! Phương Lan Sinh từ trong mơ giật mình ngồi dậy, nhìn khắp phòng trước mặt không một bóng người mới đưa tay sờ sờ gương mặt nóng rực của mình.
“Phương Lan Sinh ơi Phương Lan Sinh… Ngươi nằm mơ cái gì thế này!”
Y nhìn trời rống giận, rống xong lại có chút thất vọng, ủ rũ chui vào chăn lẩm bẩm, “Sao lại chỉ là mơ chứ…”
Mà đêm khuya lúc ấy, Bách Lý Đồ Tô cầm trong tay một tượng đất nặn rất đẹp, chọn lúc nào không chọn lại chọn đúng lúc sát khí bắt đầu phát tác đi tìm người để tặng, tặng cái này cũng xem như nghe lời sư tôn “sớm nói.”
Phòng của Tình Tuyết… Bách Lý Đồ Tô bước đi lảo đảo, hắn tự nhủ mình nên nhanh chân một chút.
“Xui xẻo đủ đường.” Phương Lan Sinh từ trong chăn ngồi dậy, tới bàn chậm rãi rót một chén trà, cả ngày hôm nay thật khổ sở vì Tương Linh không để ý đến y, nữ yêu quái thì lúc nào cũng cười trêu chọc, đấy là còn chưa tính đến đầu gỗ cùng con gà mập của hắn đúng là chẳng ra gì, nhìn một lần là thấy bực mình một lần. May mà còn có Thiếu Cung…
Phương Lan Sinh nhớ tới giấc mơ hồi nãy, chìm đắm một lúc đột nhiên tỉnh táo, thu lại vẻ tươi cười ngốc ngếch.
“A di đà phật… A di đà phật… Phật dạy sắc tức là không, không tức là sắc, sắc sắc không không không không sắc sắc —”
Cửa phía sau như bị ai dùng lực mạnh phá mở, Phương Lan Sinh đang nắm phật châu nhắm mắt lẩm bẩm tự dưng thấy một cơn gió mát lạnh từ sau lưng thốc tới.
Y ngây ngây quay đầu nhìn, thấy vóc dáng một nam tử đứng ở ngoài từ bao giờ. Ngươi nọ chau mày kiếm, tay run rẩy cầm cái gì đó. Phương Lan Sinh mặc mỗi lý y vẫn ngây người bất động, kẻ kia lảo đảo đi tới, mạnh đặt vật trong tay tới trước mặt Phương Lan Sinh.
Là…Là tên ôn thần đầu gỗ! Phương Lan Sinh co quắp khóe miệng nhìn, muộn thế này hắn tới đây làm gì?
“…Tặng ngươi…” Giọng nam nhân khàn khàn vang lên.
Phương Lan Sinh nhìn vật trước mặt đã bị biến dạng méo mó, đưa tay đẩy ra, “Đây… đây là cái gì? Sao lại đưa ta! Ta với ngươi quen thuộc lắm ư?”
Cánh tay nam nhân trước mặt hơi ngưng lại, hắn an tĩnh nhìn chằm chằm. Phương Lan Sinh chớp mắt lui ra phía sau cách hắn cả thước, hắn lại lù lù đi tới trước mặt y, “…Tặng ngươi…”
Phương Lan Sinh nhìn thân thể nam nhân cao lớn trước mặt, cảm thấy bị áp bức mà da đầu tê rần rần, “Đầu gỗ ngươi muốn gì, ngươi nghĩ… thứ này hù dọa được bản thiếu gia chắc!”
Y vung tay lên, khối tượng đất trong tay nam nhân — kì thực đã méo mó chẳng còn hình — theo quán tính bay mất. Hô hấp của hắn dường như thêm nặng nề, quay đầu nhìn tượng đất mình thật vất vả mới làm xong đã bị vứt tới góc phòng rồi lại nhìn kẻ trước mắt thấp hơn mình gần một cái đầu.
“Ngươi…”
Phương Lan Sinh thấy hắn đỏ mắt nhìn mình, cơ hồ ngưng thở, “Ta… ta làm sao… Bản, bản thiếu gia thèm vào sợ ngươi!… A ——”
Y vẫn đang lẩm bẩm nam nhân trước mắt đã ngã đổ về phía mình, phản ứng trước khi kịp suy nghĩ là hét thảm một tiếng.
Đầu gỗ làm sao thế này, cả người nóng ran.
Phương Lan Sinh cau mày ngồi ở đầu giường, định trực tiếp ném Bách Lý Đồ Tô xuống đất nhưng sờ vào tay hắn thì thấy nóng bỏng tay.
Phật gia luôn luôn từ bi, trong sách nói lấy ơn báo oán, phải biết bao dung.
Cuối cùng đầu gỗ nằm hôn mê trên giường Phương Lan Sinh.
Y xoa xoa hai mắt, duỗi người dựa ở đầu giường ngủ gà ngủ gật.
Một đôi tay từ phía sau vươn tới, lần lần tìm tìm, tóm được đầu ngón tay Phương Lan Sinh rủ xuống đầu giường, hắn vừa sờ vừa cảm thấy mát lạnh, nhưng không đủ thân thủ bèn dùng sức lôi kéo. Trong lúc mơ mơ màng màng, Phương Lan Sinh bị kéo mạnh về phía sau.
“A —” Hét thảm một tiếng, giây tiếp theo đã bị tay người ta chặn lại, “Ưm…” Phương Lan Sinh trừng hai mắt nhìn người đang đè mình, y dùng sức giãy hai cái. Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy, vững vàng dùng tay tóm chặt hai vai Phương Lan Sinh, y không khác gì con gà yếu thế bị hắn nắm chặt không thể động đậy.
Phương Lan Sinh thấy hắn chẳng nói gì, chẳng biết hắn muốn làm gì nhưng trong lòng đã có chút sợ, cố ý lớn tiếng quát, “Đầu gỗ ngươi… ngươi đánh lén! Có phải hảo hán không? Có bản lĩnh đường đường chính chính mà đánh!!”
Y càng giãy dụa, lực Bách Lý Đồ Tô sử dụng càng lớn hơn, giữa hai chân như có thứ gì nóng hổi thẳng tắp chọc vào. Phương Lan Sinh không để ý lắm, chỉ đang nghĩ Bách Lý Đồ Tô này kì quái chẳng nói năng gì, hắn muốn đánh thì đánh việc gì phải giở trò đánh lén! Đúng là Phương Lan Sinh ngu mới mềm lòng chăm sóc hắn!
“Là nam nhân thì quang minh chính đại đánh nhau! Lại làm cái hành vi âm hiểm này, Bách Lý Đồ Tô ngươi… ngươi có phải nam nhân không!”
Y một bên quát một bên vẫn ra sức giãy, không hề biết lửa giận trong lòng Bách Lý Đồ Tô giờ đại thịnh. Hắn vốn đang bị sát khí triền, mà muốn tặng quà Phong Tình Tuyết nên tâm tình càng kích động. Thế mà lễ vật lại bị người ta ném xuống đất, trong lòng càng như có lửa đốt. Hắn tức giận nhìn người dưới thân liên tục ồn ào, một chưởng đánh xuống mặt y.
Phương Lan Sinh ngay cả kêu cũng không kịp, đang giãy cả người mềm nhũn như cá chết. Giây tiếp theo lý y bị kéo ra, bàn tay thô ráp từ đâu len lỏi lần mò giữa hai chân y.
Phương Lan Sinh sợ tới nỗi không dám thở, không những bị ăn đánh hoa mắt chóng mặt, lại chẳng biết bàn tay từ đâu chen thẳng tới hai chân mình.
Bách Lý Đồ Tô thở hổn hển bên trên, trong đầu hắn nhớ tới hình dáng thiếu niên cong mông ngồi dưới đất nướng đồ ngày đó, bàn tay mạnh mẽ nắn hai cánh mông mảnh mai không nói lời nào, chỉ thở dốc.
“Đầu… đầu gỗ…” Phương Lan Sinh nằm cứng ở trên giường, mở trừng hai mắt sợ hãi mở miệng.
Trong giọng nói còn có run rẩy. Bách Lý Đồ Tô chỉ nắm hai mông y, đột nhiên thẳng lưng tiến nhập.
*
“Đau…” Phương Lan Sinh thở không ra hơi, thân thể bị người phía sau dính chặt ép buộc phối hợp, giữa hai đùi cảm nhận thấy thứ cứng rắn nóng hổi dọa người, huyệt khẩu đóng chặt mơ hồ mềm mại hơn — Bách Lý Đồ Tô đã xuất một lần bên trong Phương Lan Sinh, dịch thể trơn trượt càng khiến hắn dễ dàng hoạt động, mạnh mẽ hung tàn như chiến mã rong ruổi sa trường ra sức công thành đoạt đất. Phương Lan Sinh nắm tay thành quyền, run rẩy ôm trán, mềm mại nằm ở trên giường như không khống chế được trọng lượng, để bản thân bị nam nhân phía sau mặc sức xỏ xuyên.
Cảm nhận thứ cứng rắn kia rút ra lại mạnh mẽ đi vào, Phương Lan Sinh sống chết cắn chặt hai hàm. Y không biết mình làm gì chọc tới tên biến thái Bách Lý Đồ Tô này nữa! Đây là làm gì!!! Hắn đang làm cái gì đây!!!!
Chỗ bên dưới vừa sưng vừa đau, đầu gỗ hung bạo chế trụ hông y, nhéo thành một đoàn xanh tím lẫn lộn, bên dưới vẫn tàn ác tiến nhập, phút chốc đi sâu vào trong huyệt động chạm tới nơi nào đó, Phương Lan Sinh cảm giác kì quái nháy mắt lan ra khắp tứ chi kinh mạch. Y nức nở một tiếng lại cảm thấy cánh mông bị người ta nâng lên bóp mạnh, chỉ có thể quay đầu trừng mắt oán hận.
“Hỗn… đản…”
Y biết đầu gỗ hôm nay không bình thường, dường như nói gì hắn cũng không nghe thấy, có nói gì cũng vô dụng, Phương Lan Sinh chỉ có thể trừng mắt nhìn, thủy quang ướt nhẹp ánh lên trong đáy mắt đem oán hận chuyển thành ủy khuất. Trên trán Bách Lý Đồ Tô đều là mồ hôi, hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh trừng trừng nhìn mình, đỏ mắt híp lại một cái tiếp tục thân thủ thúc mạnh cắm sâu vào bên trong.
Phương Lan Sinh hư nhuyễn trên giường, nhìn thấy lý y vẫn ở trên người, nhưng tiết khổ đã bị quăng đâu mất, Bách Lý Đồ Tô dính trên người mình, lôi kéo hai chân mình điên cuồng phát tiết.
Bách Lý Đồ Tô đột ngột trở tay kéo lật Phương Lan Sinh, để hai người đối diện. Thân thể bị ép dưới mặt giường thoáng cái bị đưa lên, thanh ngọc tư nam bội cũng bị một tầng mồ hôi thấm ẩm, lý y ướt đẫm dán dính trên người để lộ da thịt như ngọc ẩn hiện bên dưới. Phương Lan Sinh mơ hồ mở hai mắt ướt át đã chẳng còn tiêu cự, dây cột tóc sớm rơi đâu mất để tóc đen tán loạn sau gáy, dán dính trên trán y thấm đẫm mồ hôi. Sống mũi mơ hồ nhìn thấy một tầng mồ hôi mỏng, cánh môi y hơi giương, khô khốc bất định, hai tay vô lực hoàn toàn không còn sức, theo động tác trừu sáp của Bách Lý Đồ Tô mà đung đưa.
Chuyện gì đang xảy ra… Tại sao lại thế này…
Hạ thân Bách Lý Đồ Tô không ngừng trướng đại, ngang ngược hoành hành chôn sâu trong cơ thể y, Phương Lan Sinh cả người chỉ biết co quắp, huyệt khẩu bị động tiếp nhận siết chặt hạ thân nóng hổi bên trong.
Mỗi lần trừu sáp nam nhân như càng tăng tốc, sau cùng hắn gầm lên một tiếng, như đau đớn, như thỏa mãn, Phương Lan Sinh chỉ cảm thấy một luồng dịch thể nóng hổi như thủy triều tràn vào sâu trong người. Y thấy mình không khác gì một con ếch bị người ta đổ nước sôi vào người, không thể làm gì chỉ biết run rẩy, hai tay cũng túm chặt cánh tay người đối diện mượn lực.
Phân thân dựng đứng của bản thân cũng đã phát tiết tự bao giờ, trọc dịch loang lổ bắn một chút trên góc áo Bách Lý Đồ Tô. Phương Lan Sinh mất nước hư nhược nằm trên giường, đầu óc trống rỗng, ngay cả miệng lưỡi thường ngày giờ cũng khô đắng cứng ngắc.
“Đầu gỗ… thiếu hiệp… thiếu hiệp tha mạng…”
Phương Lan Sinh lớn từng này nhưng chưa từng gặp qua tình huống này bao giờ. Trước kia bị người đánh, người chê cười, nhưng loại này… loại độc thuật bàng môn tà đạo này… là lần đầu y diện kiến…
Quả thực… quả thực là chịu không nổi… Cầu xin thì cầu xin… đại trượng phu… có thể… co được duỗi được…
Y run rẩy lắp bắp cầu xin, Bách Lý Đồ Tô đỏ mắt không hề thuyên giảm, chu sa giữa trán như bị mồ hôi nhuộm ánh lên, hắn cúi đầu nhìn Phương Lan Sinh tóm hai tay mình, thuận thế đem người y kéo lên.
Phương Lan Sinh bị đè tới bàn, y lăng lăng trọn tròn mắt nhìn hai chân mình gác bên hông Bách Lý Đồ Tô, hắn tựa hồ không có biểu tình gì đặc biệt, lại một lần nữa áp tới tiến vào.
Mồ hôi cùng dịch thể trộn lẫn vào nhau, khiến hạ thân Phương Lan Sinh ẩm ướt khó chịu, y nằm một bên tay chân khổ sở co lại thành đoàn. Phân thân đầu gỗ vẫn không ngừng ra vào bên trong huyệt khẩu, nhiều lần xuất vào bên trong. Gió đêm từ ngoài thốc tới, thân thể nóng hổi ướt nhẹp của Phương Lan Sinh thế nhưng lại cảm nhận được một trận rét run. Y không thể làm gì nhiều, chỉ có mờ mịt hai mắt ướt nhẹp nhìn Bách Lý Đồ Tô hung hăng xen vào người mình.
Y từ nhỏ gia cảnh ưu việt, dù bình thường bị nhị tỷ dạy dỗ cũng có bao giờ phải chịu ủy khuất thế này. Không, đây không phải ủy khuất, rõ ràng là khuất nhục! Nam nhân đúng thực là khó làm, làm nam nhân chân chính càng khó, gặp gỡ nam nhân khác, nhất định là càng không được yên… Bách Lý Đồ Tô hắn, bình thường trước mặt Thiếu Cung hay Tương Linh đều ra vẻ ta đây thiếu hiệp, với y lại sử dụng thủ đoạn thấp hèn âm hiểm, đúng là không để cho người ta một đường sống…
Huyệt khẩu sớm bị ma sát phát đau mềm nhũn, chưa hết dịch thể minh chứng cho sự giao hợp cũng không ngừng chảy dọc xuống hai chân, nhếch nhác rối tinh rối mù, Phương Lan Sinh dường như là bị dày vò mất hết toàn bộ khí lực, nằm bẹp ở bàn bị Bách Lý Đồ Tô ôm lấy kéo về trên giường.
“Ừm… A… a…”
Lý y ướt đẫm dính sát vào da thịt, ôm gọn thắt lưng mềm mại, Bách Lý Đồ Tô bóp mạnh cánh mông y dồn lực đi càng vào sâu làm Phương Lan Sinh càng nhận thức rõ ràng thứ ở bên trong người mình. Phương Lan Sinh cực kì khó chịu, nhưng không cẩn thận nghe thấy mình vô thức kêu rên càng hoảng sợ hơn nữa, chỉ biết gắt gao cắn chặt răng.
Phật dạy sáu điều nhẫn, điều thứ tư… quan nhẫn… răn dạy mọi điều hổ thẹn nhục nhã, đều… đều chỉ là bong bóng xà phòng… sau này… đều sẽ biến mất…
Phương Lan Sinh trong lòng tâm niệm, y chịu hết nổi rồi, cả người bị đánh đến mềm nhũn rồi, miệng huyệt phía dưới y không nhìn thấy nhưng đảm bảo không được tốt lành gì, nơi riêng tư nhất chưa từng bị ai động tới nay bị Bách Lý Đồ Tô ma sát, vừa sưng vừa đỏ, tựa hồ chưa khép lại được.
Bách Lý Đồ Tô giằng co một đêm, không hề nói gì chỉ hung hăng đi vào làm Phương Lan Sinh suýt chút nữa không chịu được khóc thành tiếng. Mà kết cục, hắn sau cùng ngất đi, thân thể cao ngất như tòa núi đổ xuống người Phương Lan Sinh hại y thiếu chút nữa không thở nổi.