Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phương Lan Sinh do dự, mỗi lần quyết tâm phản kháng Bách Lý Đồ Tô đến buổi tối nhất định sẽ bị hắn ôm lấy từ đằng sau, làm mình chẳng biết phản kháng thế nào. Phương Lan Sinh cũng không biết tại sao, chỉ nghĩ đây là biểu thị cho việc y quá lương thiện hiền lạnh.
Ài, Phương Lan Sinh còn nhẹ dạ quá. Y bị đầu gỗ ôm trong ngực, nhìn thấy lồng ngực hắn còn phập phồng, ban đêm gió lớn y đều vô thức dụi mặt trên vai hắn, hắn cũng ôm chặt y làm cả người y nằm gọn trong lòng mình.
Lâu dần thành thói quen, nhưng Phương Lan Sinh vẫn còn chưa quên kế hoạch lấy lại uy phong của mình. Khi nào tới Cam Tuyền thôn, Phương Lan Sinh nhất định phải cho Tương Linh thấy sự lợi hại của mình!
Nhưng mà… dạo này động tác của đầu gỗ lúc đêm nhẹ nhàng đi nhiều… Cũng… cũng không quá đau… Phương Lan Sinh xoa mông nhớ lại, đau đầu một phen, không biết mặt mũi đã đỏ lựng tự bao giờ.
“Chọn tới chọn lui không bằng chọn hôm nay!” Y âm thầm nắm tay quả quyết, gò má hồng hồng đều vì hưng phấn, thậm chí A Tường trên cao lại sà xuống ngậm dây cột tóc của mình y cũng mặc kệ.
Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy lông mày nhăn lại. Hắn phát hiện đúng là mãi mãi không hiểu Phương Lan Sinh này đang nghĩ gì.
Ban đêm ngang qua một khách điếm, mọi người dừng lại ăn cơm tối rồi lên lầu nghỉ ngơi. Phương Lan Sinh ôm túi thư ngồi trên giường, y quyết tâm không thành toàn cho Bách Lý Đồ Tô đêm nay, tốt nhất là để đầu gỗ phát bệnh đến mất hết sức lực đi, mai Phương Lan Sinh mới có thể ra oai trước mặt Tương Linh.
Đúng vậy! Phương Lan Sinh hào hứng một hồi lại cau mày.
Chỉ một ngày thôi, chắc đầu gỗ sẽ không sao. Một mình y lẩm bẩm, cởi túi thư bên người, kéo chăn đắp lên nằm xuống giường.
Đêm khuya, không biết Bách Lý Đồ Tô khi nào thì đến nữa. Phương Lan Sinh lấy cái bình nhỏ trong lồng ngực ra —— là mê dược ban ngày vừa lấy từ chỗ Thiếu Cung, nghe nói dù là ai uống vào cũng sẽ ngã quỵ ngay. Thiếu Cung có hỏi y muốn làm gì, Phương Lan Sinh chỉ nói mới nghĩ ra một chiêu thức hàng ma mới, nhưng cần mê dược.
Khi đó Thiếu Cung híp mắt cười nhìn y, xem ra không tin tưởng mình chút nào. Phương Lan Sinh nhớ lại bĩu môi một cái, không tin thì không tin, cái quan trọng là đối phó được với đầu gỗ!
Một mình y lại tự lẩm bẩm, ôm cái bình như ôm bảo bối, nửa đêm nửa hôm chong mắt nằm chờ.
Chờ nửa canh giờ, đầu gỗ không tới. Đợi một canh giờ, đầu gỗ cũng không xuất hiện
Phương Lan Sinh đợi quá một canh giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì ngoài cửa, hoảng hốt từ trên giường bật dậy.
Đầu gỗ xảy ra chuyện gì rồi, sao giờ còn chưa tới, không biết có gặp chuyện gì không.
…Chẳng lẽ bệnh tái phát, lại không tìm thấy mình?
Y vứt quách bình thuốc trong tay, cúi đầu đi giày nhanh chạy ra ngoài.
Mà đầu hành lang bên kia, Bách Lý Đồ Tô rời khỏi phòng Phong Tình Tuyết về phòng mình.
Sau nhiều ngày không thấy rốt cuộc sát khí lại phát tác, may mà gặp Hồng Ngọc và Phong Tình Tuyết giữa đường, Tình Tuyết dùng tâm pháp nhà mình hóa giải sát khí cho hắn. Bách Lý Đồ Tô dù thấy sát khi giảm rồi, nhưng trong người lại cảm thấy có điểm không đúng lắm. Hắn cảm tạ cả hai rồi về lại phòng mình, định bụng nghỉ ngơi một lát.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Phương Lan Sinh sốt ruột chạy vào, nhìn thấy đầu gỗ nằm im thin thít trên giường như người chết thì sợ đến líu lưỡi.
“Đầu gỗ… Ngươi có sao không…” Y sốt ruột nắm vạt áo rồi cào cào tóc, Bách Lý Đồ Tô nằm trên giường giật mình mở to mắt nhìn, thấy Phương Lan Sinh chạy vào phòng thì càng hoảng sợ, hắn chưa kịp làm ra phản ứng gì đã thấy Phương Lan Sinh ngồi tót lên giường, tự động cởi nút áo.
Bách Lý Đồ Tô hoa mắt, hắn ngây ngốc trợn trừng nhìn Phương Lan Sinh cởi xong áo ngắn khoác ngoài màu xanh ném lên người mình, sau đó một bên tiếp tục cởi áo một bên quay đầu sang nhìn.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, không biết có gió lạnh từ thâm sơn cùng cốc nào thổi vào cả gian phòng im phăng phắc.
“Đầu…” Ngón tay Phương Lan Sinh còn đặt ở nút áo, ngơ ngác nhìn đôi con ngươi đen trước mắt.
Gương mặt Bách Lý Đồ Tô càng đen, hắn không biết vì sao mình đột nhiên tức giận, vung cái áo trên người, “…Ngươi làm gì vậy?”
A Tường đậu trên ngọn cây cao, dù là đêm khuya ánh mắt nó vẫn lấp lánh có thần như cũ.
Phương Lan Sinh theo bản năng lui về sau, nhẹ buông tay vạt áo liền buông thõng xuống, Bách Lý Đồ Tô đưa tay vịn trán lạnh lẽo nhìn y, trong mắt y vừa kinh ngạc lại khiếp sợ, sắc mặt tái nhợt vô thố thốt lên, “Tại sao lại là ngươi…” sau đó im bặt, cả gương mặt cứng đờ.
Chờ hắn hồi phục tỉnh lại, chẳng biết Phương Lan Sinh đã chạy biến từ bao giờ. Bách Lý Đồ Tô trừng mắt nhìn, cúi đầu thấy cái áo màu lam vẫn còn trong tay chưa kịp vung ra.
Phương Lan Sinh,
Vừa rồi y muốn làm gì…?
Bách Lý Đồ Tô nhăn trán, hắn suy nghĩ lại, cẩn thân suy nghĩ, suy nghĩ đến mệt vắt cái áo lên giường rồi đứng dậy.
Đi ra ngoài cửa, trên hành lang không một bóng người, Bách Lý Đồ Tô nhìn thấy A Tường đậu trên ngọn cây trong sân, lại cúi đầu trở về phòng.
Phương Lan Sinh hoảng loạn, ủ rũ về phòng ngồi trên giường, chỉ muốn đập đầu vào tường chết cho xong.
Nhưng đương nhiên là y không làm, vất vả lắm mới có ngày mông không đau, sao có thể để đầu đau thay được.
Đồ khốn đầu gỗ! Tỉnh lại sao không nói tiếng nào chứ! Lại còn đợi y ——
Y dùng sức cào tóc mình, “Phương Lan Sinh ngươi đúng là ngu xuẩn!”
Mà cũng tại đầu gỗ hắn… không phải nói có bệnh à, có bệnh không tý chu trình gì hết…
Phương Lan Sinh cũng… sao không xác nhận một chút, gấp gáp cái gì chứ!
Phương Lan Sinh oán hận một hồi, nhớ tới Bách Lý Đồ Tô bộ dạng ban ngày lẫn nửa đêm —— bản thiếu gia thề… không thèm giúp nữa, để hắn bệnh chết quách đi!
Mặt vì thẹn lẫn bực bội mà đỏ bừng, mãi tận sang ngày hôm sau nhìn thấy đầu gỗ vẫn không khá hơn. Y mặt mày cứng ngắc nhận lại áo từ tay Bách Lý Đồ Tô, sau lập tức cách xa hắn cả thước. Y cảm thấy được đầu gỗ ở phía sau thăm dò mình, làm Phương Lan Sinh lúc nào cũng cúi gằm mặt, chỉ có lúc nào có yêu quái mới ngẩng lên.
Cúi đầu đi hết một đoạn đường, không thèm nhìn đường kết quả vấp ngã lăn mấy vòng liền. Tình Tuyết ở phía sau hỏi Bách Lý Đồ Tô sao hôm nay Lan Sinh không được bình thường? Bách Lý Đồ Tô không đáp, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng y.
Kì thực hắn vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc hôm qua Phương Lan Sinh muốn làm gì.
Còn có câu nói “Tại sao lại là ngươi”…
…Còn có thể là ai?
Bách Lý Đồ Tô mím môi, không nói tiếng nào rút kiếm chém hai con yêu quái lăm le chạy tới, máu yêu quái mạnh bắn ra hắn nâng kiếm lên cản lại, không hề để ý lê kiếm đi tiếp để vết máu chưa khô chảy suốt đoạn đường, chỉ nhìn chằm chằm bóng lưng Phương Lan Sinh.
Một đám người cứ thế tự theo đuổi tâm sự riêng mình nhanh chóng tới Cam Tuyền thôn.
Cam Tuyền thôn, dọc đường suối mát, trúc xanh vờn quanh. Phương Lan Sinh đứng ở đầu thôn ngẩng đầu nhìn. Bầu trời đột ngột tí tách mưa nhỏ, Tương Linh nhìn thấy đầm nước trong thôn thì rất ngạc nhiên, ngón tay cuốn lọn tóc, “Tương Linh muốn đi bắt cá, thật là to! Nhưng… không biết có được không…”
Phương Lan Sinh dường như cũng rất phấn khởi, nghe thế xoay người cười nói, “Tới xem là biết ——”
Vừa nói cũng chẳng để ý đằng sau là ai, vừa quay lại đã đụng phải, ngẩng đầu nhìn mới thấy Bách Lý Đồ Tô cũng đang cúi đầu nhìn mình.
Đôi mắt đen kịt thăm dò và nghi hoặc không hề che giấu nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh.
Phong Tình Tuyết một bên cũng vui vẻ, “Ta đi cùng hai người!”
Tương Linh nhíu mày, “…Ngươi, ngươi cũng đi?”
Phương Lan Sinh giật mình, vươn tay sờ sờ đầu muốn xoay người lại ——
“Sao hôm qua ngươi xuất hiện trong phòng ta.”
Câu nói của Bách Lý Đồ Tô như thanh chủy thủ, tuy rất nhỏ nhưng một nhát trúng ngay giữa hồng tâm.
Mọi người không ai nghe thấy, Hồng Ngọc đang nói gì đó với Thiếu Cung, Tương Linh phiền não nhìn Phong Tình Tuyết hào hứng, Phương Lan Sinh cứng người tại chỗ, chỉ biết cười gượng, đương nhiên là hoàn toàn không có câu trả lời.
Bách Lý Đồ Tô vẫn khoanh tay trước ngực rủ mi nhìn y —— Hắn luôn cảm giác mình cùng Phương Lan Sinh có gì đó khúc mắc, nhưng Phương Lan Sinh lại chẳng bao giờ chịu nói rõ ràng.
Tuy người này huyên náo lại ngốc… Bách Lý Đồ Tô cúi đầu nhìn vạt áo được may lại tinh tế của mình, nhớ tới việc “đột nhiên ngất xỉu” của Âu Dương Thiếu Cung…
Hắn nghĩ nói một câu cảm ơn là xong, nhưng phát hiện Phương Lan Sinh cứ thấy hắn, không tỏ thái độ ra mặt thì cũng là tránh như tránh tà.
Bách Lý Đồ Tô nhăn trán, hắn lớn từng này rồi chưa gặp ai phiền phức như người này hết.
Trưởng thôn Cam Tuyền họ Lạc, cho bọn họ biết đúng là ở đây có một ngọc thạch, nhưng hắn sợ người lạ dẫn tai họa về nên đem vật kia giấu ở Đằng Tiên động, sơn động ban ngày không ngừng tuôn ra nước suối, đến đêm mới có thể đi vào.
Mọi người bàn bạc buổi tối cùng nhau hành động, Phương Lan Sinh vắt vẻo ngồi ở hành lang cạnh con suối, tay chống cằm ngơ ngác nhìn mặt nước động. Có ông lão ngậm tẩu ngồi bên cạnh y, thỉnh thoảng lại giật cần câu bắt được cá, một trận bọt nước bắn tung tóe hết lên người Phương Lan Sinh.
“Tiểu tử, suy nghĩ gì mà mặt mày cau có!” Ông lão rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn Phương Lan Sinh.
Phương Lan Sinh quay đầu nhìn ông lão, “Không, không suy nghĩ gì cả, ta xem ông câu cá.”
Ông lão ngậm tẩu cười hai tiếng, nhìn Phương Lan Sinh đờ đẫn thả tầm mắt ra xa hồ câu nhìn mấy người phía đối diện, có ba cô nương mỗi người một vẻ đứng đó, chẳng biết y đang ngắm ai.
Phương Lan Sinh nhìn mặt hồ, chậm chậm thở dài một tiếng, cuối cùng cũng được bước chân vào giang hồ một phen sao lại thấy không vui. Y không hiểu bệnh của Bách Lý Đồ Tô là bệnh gì nữa, chỉ biết Thiếu Cung nói mình có thể khắc chế bệnh của hắn…
Mà tên đầu gỗ kia, sinh bệnh gì không biết… còn không có lấy chút quy luật nào, có lòng tốt muốn giúp, vậy mà lại…
Vừa nhớ đến tỉnh cảnh mất mặt hôm qua Phương Lan Sinh hận không thể lấy tay che mặt. Nếu không phải xoay người nhìn lại, không phải hôm qua tí nữa đã tự động cởi hết đồ trước mặt hắn…!!
Chuyện này… liệu đầu gỗ sẽ nghĩ gì đây, nửa đêm xông vào phòng hắn, cởi quần áo trước mặt hắn…
Xấu hổ muốn chết… Phương Lan Sinh mặt mày ủ rũ, nghĩ phật tổ vì sao không công bằng chút nào —— rõ ràng là đầu gỗ xông vào phòng y trước, cởi quần áo y trước, hắn còn…
Mưa nhỏ tí tách rơi xuống nền đất, ông lão ngậm tẩu bĩnh tĩnh nhả ra một ngụm khói, quay đầu nhìn cậu trai trẻ bên cạnh đang không ngừng lẩm bẩm một mình, gương mặt thư sinh hơi đỏ, bèn quay đầu cười thầm.
Rồi hắn còn mang theo bên mình một con gà béo chỉ biết đánh người, ỷ lại bản thiếu gia tâm tính thiện lương mà được nước lấn tới làm xằng làm bậy, y không thèm tính toán thì thôi. Vậy mà hắn…
Phương Lan Sinh mạnh đấm tay xuống lan can bằng trúc, lẩm bẩm thành tiếng.
“…Lại dám làm bản thiếu gia mất mặt như vậy…”
Phương tiểu thiếu gia trời sinh da mặt mỏng, vốn không chịu nổi trong người có buồn phiền, hôm nay Bách Lý thiếu hiệp mặt lạnh ép hỏi, tuy chưa hỏi ra cái gì nhưng cũng làm Phương Lan Sinh xấu hổ cùng tức giận thăng tới đỉnh đầu.
Y bực tức giậm giậm chân.
Cho hắn đi gặp quỷ đi! Để hắn tự sinh tự diệt! Y không thèm… chữa bệnh cho hắn nữa!
Lần này y quyết tâm như vậy!
Ban đêm, ngoài Đằng Tiên động.
Phương Lan Sinh dòm trộm bóng lưng Bách Lý Đồ Tô, nín thở đứng trốn bên người Thiếu Cung. Lạc trưởng thôn dẫn bọn họ vào trong động, đến giữa đường bỗng dừng lại, mọi người chưa ai kịp phản ứng Bách Lý Đồ Tô đột nhiên rút kiếm chém Lạc Vân Bình tan thành tro bụi.
Tất cả mọi người ai nấy choáng váng, Phương Lan Sinh càng giật mình đến quên cả giận dữ, phía sau lại nghe thấy tiếng cửa động ù ù khép lại, Bách Lý Đồ Tô nhăn chặt lông mày.
“Biết rõ hắn là yêu, không ngờ được hắn còn dùng huyễn thuật.”
Trong lúc mọi người còn chưa hoàn hồn, từ dưới đất bỗng xuất hiện thứ gì dài dài trơn trượt, như thân cây nhưng khắp mình máu thịt bao quanh lẫn lộn, cuồn cuộn nổi lên đột ngột xông tới đằng sau Tương Linh không kịp đề phòng, cuốn lấy nàng kéo sâu vào trong huyệt động. Mọi người lại thêm một trận choáng váng, tiếng Tương Linh thất thanh mất dần, Phương Lan Sinh mặt biến sắc siết chặt phật châu định đuổi theo thì có người đằng sau vội kéo y lại.
“Tương Linh ——” Phương Lan Sinh hoảng hốt quay đầu nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô kéo mình lại. Mà hắn kéo y lại rồi cũng chẳng nói chẳng rằng, lướt ngay qua người y chạy thẳng vào sâu trong huyệt động.
Phong Tình Tuyết và Hồng Ngọc cũng vào theo, Phương Lan Sinh cau mày, y không hiểu đầu gỗ có ý gì.
“Tiểu Lan, không được lỗ mãng.” Thiếu Cung đứng sau nói với y.
Phương Lan Sinh ngạc nhiên “Hả” một tiếng, y quay đầu nắm phật châu, “Thiếu Cung bám sát ta, ta bảo vệ huynh, đừng để lạc mất nhau.”
Phương Lan Sinh vừa đi vừa chiến đấu, dường như con quái vật này tập kích ở bốn phương tám hướng, cành cây vừa tanh vừa trơn trượt, ra đòn lại hung ác cực điểm. Y vừa đi vừa kéo Thiếu Cung sát người cùng vào sâu trong huyệt động, được một lúc mới tới chỗ Bách Lý Đồ Tô, rốt cuộc nhìn thấy chân thân của con yêu quái kia.
Giữa trung tâm đám bụi cây là một quả tim hồng còn tươi máu đang phập phồng đập, bên trong đếm không hết số bụi gai mọc lên từ nó, trong không khí có mùi máu tanh nồng nặc, Phương Lan Sinh liếc mắt liền thấy Tương Linh đang vùng vẫy giữa đám bụi dây ở nơi sâu hơn.
“Tương Linh!” Phương Lan Sinh gọi một tiếng.
“Đây chính là chân thân của đằng điều yêu quái.” Hồng Ngọc một bên nói, nàng vừa nói yêu quái dường như cũng phát hiện thấy bọn họ, một vài dây gai nhanh chóng phi tới chỗ mọi người.
Bách Lý Đồ Tô xông lên đầu tiên, Phương Lan Sinh vội đứng lên trước Thiếu Cung trông chừng, mà con quái vật kia dường như bất tử, y chém đứt một bụi gai của nó lập tức lại thấy bụi gai tiếp theo xông lên.
“Thiếu Cung, huynh phải cẩn thận đấy.” Phương Lan Sinh vừa kêu vừa sốt ruột phi lên trung tâm, còn không để ý bản thân bị bụi gai của yêu quái quất túi bụi vào người, máu thịt từ dây gai bắn tung tóe. Ngay lúc y cảm thấy cả người như sắp mất hết sức lực thì Bách Lý Đồ Tô đã thành công lao vào đâm trúng quả tim hồng của con quái vật, mấy bụi gai ngay lập tức vặn vẹo nới lỏng rồi rụt về.
“Bịch” một tiếng Tương Linh ngã xuống mặt đất, Bách Lý Đồ Tô cả người đầy máu đứng một chỗ thở dốc. Phong Tình Tuyết và Hồng Ngọc do thân thể không sợ độc nên chạy tới mang Tương Linh trở về.
Người đã mềm nhũn không còn ý thức nằm trên mặt đất. Thiếu Cung vuốt cổ tay Tương Linh một cái nói nàng bị trúng thi độc.
Hắn quay đầu nhìn đằng yêu đang bị trọng thương, “Không có thân thể mục rửa không thể gây ra thi độc, vậy dám chắc hình dạng đằng yêu chỉ là cái xác ngoài, bên trong vẫn còn lục phủ ngũ tạng.”
Trong lúc đó, Phương Lan Sinh ngồi xổm xuống định xem Tương Linh thế nào, bỗng nhiên có một vầng sáng chói mắt lóe lên, Phương Lan Sinh định thần nhìn lại giật mình, trên mặt đất đã không còn ai, chỉ có một cục bông màu vàng cuộn lại một chỗ.
“A, là cục lông!” Tình Tuyết che miệng thốt lên.
Lông xù đuôi xù, đây là… hồ ly? Phương Lan Sinh sững sờ tại chỗ, nghe thấy Hồng Ngọc trêu chọc, Tiểu Linh nhi vốn là hồ yêu, bị trọng thương biến về nguyên hình thì có làm sao.
Y cảm giác đầu mình mơ hồ… Tương Linh, hồ ly?
Mà không đợi y kịp phản ứng, đằng sau lại có tiếng động rục rịch, vội quay người lại mới biết trong lúc cả đám người nói chuyện đằng yêu đã tự chữa thương sống lại.
Sự việc phát sinh tiếp theo vượt ngoài dự liệu của Phương Lan Sinh, mọi người ôm Tương Linh nhanh chạy trốn chạy tới cửa động, cứ nghĩ là đường cùng thì cửa động bất ngờ mở ra. Ra ngoài dò hỏi mới biết được lai lịch thật sự của Lạc trưởng thôn —— Hắn vốn là yêu quái, có trong tay mảnh vỡ ngọc hoành, nghe mấy lời người Thanh Ngọc đàn, tưởng luyện được đan dược trường sinh bất lão cho những người già trong thôn. Ai ngờ thuốc uống vào không trường sinh bất lão được, trái lại còn khiến người uống biến thành yêu quái ở sâu trong động.
Về sau… về sau mọi chuyện càng loạn lên, sư huynh của đầu gỗ tới tìm, mang theo đám người ăn mặc y hệt hôm Phương Lan Sinh và Bách Lý Đồ Tô gặp đám thổ phỉ đã thấy. Phương Lan Sinh nhớ tới những lời mà đám người nói ngày đó, nói đầu gỗ hắn sát hại đồng môn, đả thương sư huynh…
Lạc trưởng thôn tự nhốt mình trong sơn động, ý định táng thân chuộc tội với những yêu quái trong động. Phương Lan Sinh có điểm đồng tình với hắn, nhưng cũng biết có đồng tình cũng chẳng có ích lợi gì. Sau đó đầu gỗ và sư huynh hắn giằng co một hồi ngoài cửa động, Tình Tuyết và Hồng Ngọc cũng suýt nữa nhảy vào. Phương Lan Sinh thì chẳng nói gì, y hẳn là ghét đầu gỗ, hắn mà bị bắt đi y vui còn chả hết…
Nhưng Phương Lan Sinh lại chẳng thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy hoảng hốt. Thiếu Cung cũng tới nói giúp đầu gỗ, nhưng chưa được mấy câu lại có một đám người từ trên trời xuất hiện, là người của Thanh Ngọc đàn, giống mấy người đồng môn của đầu gỗ, bọn họ tới để bắt Thiếu Cung về. Trong nháy mắt đủ chuyện xảy ra, Thiếu Cung bị đám người dùng định thân thuật, nháy mắt đã biến mất.
“Thiếu Cung!” Phương Lan Sinh giật mình hô lên, y quay đầu nhìn đầu gỗ và Phong Tình Tuyết phía sau, nhìn thấy đầu gỗ đang giao chiến với sư huynh hắn.
“Mau đuổi theo tiên sinh!” Đầu gỗ nhìn y nói.
Phương Lan Sinh theo phía sau Hồng Ngọc, chạy dọc Cam Tuyền thôn, trong lòng y hoảng loạn không nghĩ được cái gì. Thiếu Cung là người bạn tốt nhất của y, công phu thì không có, rơi vào tay đám người đó có thể làm gì chứ.
Chạy mấy vòng quanh thôn đều không thấy bóng dáng một ai, xem ra còn có tiếp ứng ở ngoài thôn, thân pháp đám người đều quỷ dị khó lường, hai người đuổi theo đều không kịp. Hồng Ngọc hôm nay cũng không có tâm trạng trêu chọc y. Nàng nhìn thấy Phương Lan Sinh giống như thấy bầu trời sụp đổ đến nơi, chẳng biết làm gì chỉ lắc đầu thật tâm an ủi mấy câu, nhưng Phương Lan Sinh đều nghe không lọt.
Mà sự tình rắc rối hơn còn ở phía sau. Phương Lan Sinh và Hồng Ngọc không tìm được Thiếu Cung, nhìn thấy A Tường từ Thiết Trụ Quan bay về. Hai người vội vàng cấp tốc đuổi theo chân nó.
Không biết Thiết Trụ Quan gặp chuyện gì mà bên ngoài không một bóng người trông coi. Phương Lan Sinh và Hồng Ngọc vẫn đuổi theo A Tường, vừa bước chân vào cấm địa đã nhìn thấy đầu gỗ cả người đầy máu ngã trong lòng Phong Tình Tuyết.
Phương Lan Sinh hoa mắt, thất thần nhìn đầu gỗ như người chết nằm trên mặt đất, lại ngẩng đầu nghe Hồng Ngọc nói chuyện với Phong Tình Tuyết.
…
“Tô Tô kích động sát khí, giết lang yêu cứu mọi người.”
…
Cả người đầu gỗ sát khí đen thùi lùi, nhưng cặp mắt nhắm nghiền.
“Đầu gỗ…”
Phương Lan Sinh lẩm bẩm đi tới trước mặt hắn, chưa kịp làm gì Hồng Ngọc đã kéo y quay trở lại.
“Tình Tuyết muội tử đang chữa thương cho Bách Lý công tử, hầu tử ngươi định nháo cái gì.”
“Hắn… đầu gỗ phát bệnh rồi.. Ta phải…” Phương Lan Sinh mặt mày trắng bệch hoảng hốt.
Hồng Ngọc lắc đầu, cố sức nắm bả vai y giữ lại bên người, “Không phải bệnh, là sát khí trong cơ thể công tử phát tác.”
Phương Lan Sinh trợn tròn mắt, cho là mình nghe lầm.
Cúi đầu nhìn chằm chằm Phong Tình Tuyết đang nắm chặt bàn tay đầu gỗ trên mặt đất.
“…Sát khí?”
Hồng Ngọc gật đầu.
“Trong người công tử có sát khí, cứ tới mồng một là phát tác, không có thuốc trị, chỉ có Tình Tuyết muội tử cứu được.”
“Hầu tử đừng vội nháo, cứ đứng đợi một bên.”