Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Gần hoàng hôn mới thấy Phương Lan Sinh trở về, lúc đó y đang thơ thẩn đi trên đường cái, Hồng Ngọc liếc mắt thấy thì lôi y trở về.
“Hầu tử!”
“Bí đao, đi lung tung!” Tương Linh vừa nói, bên trong Phương Tín xông ra.
“Thiếu gia!!”
Phương Lan Sinh dường như hơi hoảng sợ, nhìn thấy Phương Tín lao đến chỗ mình thì hơi lui về sau, tay phải nhanh như chớp chạm vào chuôi đao đeo bên hông.
Bách Lý Đồ Tô rất nhanh thu gọn loạt động tác này vào mắt.
“Thiếu gia, tôi là Phương Tín đấy, cậu… không nhận ra tôi?” Phương Tín thấy thiếu gia nhà mình nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ, nhất thời hoảng sợ nói.
Phương Lan Sinh im lặng quan sát, sau đó thả tay cầm chuôi đao, nhìn Phương Tín cười.
“Ra là Phương Tín.”
Phương Tín dù thấy thiếu gia có chỗ không bình thường, nhưng chắc là do ra ngoài mấy tháng làm thiếu gia trưởng thành hơn. Giờ hắn gấp như con ngựa bị đốt lửa ở mông, nào quản nổi chuyện nhỏ này, vội vội vàng vàng kể lại một lượt những trọng điểm vừa nói với đám Hồng Ngọc cho Phương Lan Sinh nghe.
Bách Lý Đồ Tô vẫn tựa người ở cửa khách điếm, A Tường đậu trên đầu vai, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm thanh đao bên hông Phương Lan Sinh.
Chỉ thấy Phương Lan Sinh nhíu mày nhìn Phương Tín.
“Nếu đối phương đã là đại phu, nhị tỷ theo họ cũng không sao, cần gì thừa hơi lo chuyện không đáng.”
“Nhưng…” Phương Tín ngẩn ra, nào có nghĩ thiếu gia sẽ nói thế này.
Phương Lan Sinh lắc đầu với hắn, “Ta đang có chuyện quan trọng, đợi giải quyết xong đi thăm nhị tỷ cũng không muộn.”
Phương Tín lại bảo Phương Lan Sinh trở về nhà, Phương Lan Sinh không đồng ý nói, “Vừa từ ngoài về, nếu dẫn bệnh dịch gì đó về nhà sẽ không tốt.” Phương Tín còn bảo Phương Lan Sinh về nhà ăn bữa cơm song cũng bị bác bỏ. Hắn nghĩ không thông, nhưng cũng không thể làm trái ý, chỉ đành không tình nguyện rời đi. Phương Lan Sinh nhìn bóng lưng hắn xa dần mới quay đầu nhìn đám người Bách Lý Đồ Tô và Hồng Ngọc, đảo mắt trên thân mấy người, trong lòng sớm đưa ra vài chủ ý.
Khi Phương Lan Sinh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một bụi cỏ chẳng biết ở đâu, bụng đói đến nỗi réo ầm lên. Chẳng hiểu sao giây trước còn đang khổ não đứng trong Tôn gia, giây sau đã bắn sang chỗ này.
Từ dưới đất đứng lên, y mờ mịt nhìn bốn phía, một lát sau mới nhận ra đây là hậu viện của một khách điếm Cầm Xuyên, bèn đi dọc hành lang trở vào tiền viện, quả nhiên đi chưa được hai ba bước đã thấy người quen.
Bách Lý Đồ Tô ngồi xổm đối diện con gà của hắn, trong tay cầm một miếng thịt, con gà của hắn dường như không vui lắm, quay bên này bên kia mãi không còn cách nào mới há mỏ ăn.
Phương Lan Sinh đi lên gọi, “Đầu gỗ, mọi người ăn cơm rồi à?”
Bách Lý Đồ Tô nghe thấy tiếng y thì nghiêng đầu nhìn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Phương Lan Sinh. Được một lát hắn đứng lên, ánh mắt vẫn không dời gương mặt Phương Lan Sinh, đồng thời bước một bước tới gần.
Trên mặt không có cảm tình, ánh mắt lại sắc bén như một thanh đao có thể bổ thẳng đầu Phương Lan Sinh ra làm hai mảnh, nhìn thấu suy nghĩ tâm tư y.
Hắn càng đi về phía trước, Phương Lan Sinh vô thức lui về sau, tay theo thói quen siết phật châu lại phát hiện trống trơn. Thế là y đổi thành lấy tay che đầu, “Ngươi ngươi ngươi muốn đánh người à!”
Bước chân Bách Lý Đồ Tô cuối cùng cũng dừng, hắn nhìn Phương Lan Sinh bộ dạng ôm đầu, lại nhìn đao bên hông y.
“Còn chưa ăn.”
“Mọi người…” Bách Lý Đồ Tô yên lặng một chút, lại nói, “đang đợi ngươi.”
Phương Lan Sinh nghe thế cực kì vui vẻ, nhanh chân chạy vào trong phòng khách điếm ăn cơm, chủ quán lại bảo mọi người ăn xong hết cả rồi, phần cơm nước còn dư được một vị thiếu hiệp phân phó mang lên lầu. Phương Lan Sinh không biết vị thiếu hiệp trong lời ông chủ là ai, lủi thủi đi lên lầu ngồi vào bàn ăn cơm, trong lòng vẫn thắc mắc sao đang ở Tôn gia lại thành khách điếm. Chưa kể, Cầm Xuyên là nhà mình, sao không ở nhà lại chạy vào ở khách điếm làm gì?
Đang nghĩ đến đây, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phương Lan Sinh buông chén đũa nghiêng đầu hỏi, “Ai?”
Người kia không trả lời, Phương Lan Sinh gãi đầu đi về phía cửa, “Ai thế, hỏi lại không trả lời…”
Bách Lý Đồ Tô đứng ở ngoài nghe thấy Phương Lan Sinh lầm bầm, cửa mở ra nhìn thấy y đứng bên trong, cặp mắt mở lớn kinh ngạc nhìn hắn.
“Đầu gỗ? Sao lại là ngươi?”
Phương Lan Sinh chớp chớp mắt nhìn Bách Lý Đồ Tô chui vào trong phòng nhìn về phía bàn ăn. Y không biết, Bách Lý Đồ Tô cũng chưa ăn cơm, “Mọi người” trong lời hắn kì thực cũng chỉ có một người.
Bách Lý Đồ Tô cũng không phải cố tình muốn đợi, chẳng qua là lúc mọi người ăn cơm thì hắn không đói, cầm thịt chạy đi tìm A Tường cho nó ăn, nên mới không kịp ăn cơm cùng mọi người. Đợi phân phó người mang cơm lên, hắn theo sau Phương Lan Sinh đi lên lầu, mắt trước mắt sau thấy y ủ rũ đi vào trong phòng.
Bách Lý Đồ Tô hơi do dự, nghĩ mình cũng nên thoải mái đi vào giống Phương Lan Sinh mới phải, nhưng không hiểu sao không cách nào vận động được hai chân bước tiếp. Thành thử đứng bất động trước cửa, ma xui quỷ khiến lại giơ tay gõ cửa.
Phương Lan Sinh ngồi trở lại bàn ăn, nhìn ánh mắt đầu gỗ đang lườm mâm cơm, nghĩ thầm chẳng lẽ hắn cũng muốn ăn?
“Ngươi… muốn ăn à?” Phương Lan Sinh hỏi, nhìn trái nhìn phải lấy một cái ghế ở cạnh giường đặt ở bàn ăn nơi đối diện mình ngồi, “Ngồi đi!”
Bách Lý Đồ Tô nhìn y thế cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện, nhưng lại không có đũa. Phương Lan Sinh nghĩ một hồi, giơ đũa của mình cho hắn, “Không ngại thì dùng của ta cũng được.”
Có lẽ là từ lúc ở Ô Mông Linh Cốc nhường nhịn chăm sóc Bách Lý Đồ Tô thành quen, Phương Lan Sinh cũng không phát hiện ra mình có cái gì kì quái.
Nếu là trước kia, chỉ cần ở cùng hắn là đã im lặng không hé răng nửa lời.
Bách Lý Đồ Tô đảo mắt nhìn qua thấy thức ăn trên bàn đều bị Phương Lan Sinh quét thử một lượt, xem ra y đã ăn no rồi. Yên lặng nhận lấy đôi đũa từ tay Phương Lan Sinh, hắn hơi mím môi.
Nhìn Phương Lan Sinh trước mặt, mười tám tuổi, rõ ràng hơn mình một tuổi nhưng lại chẳng có chút nào giống thế, vóc dáng nhỏ nhắn, luôn là thành phần bị liệt vào danh sách cần phải trông chừng. Một người như thế, lại là người có hôn ước sớm nhất cả bọn.
Bách Lý Đồ Tô dường như đã quên, Phương Lan Sinh chỉ là một người thường, có một gia đình và cuộc sống sinh hoạt bình thường. Mấy tháng trước ở Thanh Long trấn, Hướng lão bản từng kinh ngạc bảo Bách Lý Đồ Tô từng này tuổi còn chưa cưới vợ. Tới hôm nay hắn mới ý thức được, một người bình thường ở tuổi này sớm đã thành gia lập thất rồi.
Phương Lan Sinh… sẽ thành thân…
Bách Lý Đồ Tô cảm giác tim mình đập nhanh hơn nửa nhịp vội lắc đầu.
Một kẻ ngốc nghếch như y… sao có thể cứ thế thành hôn.
Phương Lan Sinh không hề biết Bách Lý Đồ Tô đang ở trong lòng khinh thường mình, thấy hắn nhăn lông mày thì thầm nghĩ tên gia hỏa này rốt cuộc có ăn hay không, không ăn thì đưa đũa đây bổn thiếu gia còn ăn tiếp.
“Đầu gỗ? Đầu gỗ, ngươi… làm sao thế?”
Phương Lan Sinh hỏi, Bách Lý Đồ Tô nghe thấy mới hoàn hồn lại, cảm giác tim mình lại đập nhanh hơn, tay mạnh nện xuống mặt bàn đặt đũa lại.
Phương Lan Sinh chả hiểu gì ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi không ăn à?”
Bách Lý Đồ Tô ngẩng đầu, đối mắt nhìn Phương Lan Sinh rồi vội nhìn sang chỗ khác.
“Phương Lan Sinh.”
“Hử?”
“…Ngươi đồng ý hôn sự với Tôn gia rồi ư.”
“…Hả, cái gì?”
“…”
Phương Lan Sinh không bao giờ ngờ là Bách Lý Đồ Tô lại đề cập đến chuyện này. Đây là chuyện riêng của mình, mà đầu gỗ… có bao giờ chủ động đi quan tâm mấy cái này của y.
Ngày trước lúc bị tú cầu đập vào đầu cũng từng gọi hắn lại giúp còn gì, hắn còn chẳng thèm dừng lại nhìn lâu một giây đã quay đi thẳng… Sao giờ lại hỏi đến cái này?
Phương Lan Sinh tưởng mình nghe nhầm, liên tiếp hỏi hắn vừa nói cái gì. Bách Lý Đồ Tô thì như bị bịt miệng, nửa ngày không nhả ra được một câu.
“Đương đương nhiên là không, ta ngay cả nàng tròn méo thế nào còn không biết…” Phương Lan Sinh dứt khoát nói, liên tục như làu bàu, “Mà hôm nay lạ lắm, sao đang ở Tôn gia ta lại về khách điếm rồi. Mà sao ta đi tới Tôn gia rồi còn chưa gặp Tôn tiểu thư.”
Y gãi gãi đầu. Nói hết cũng không thấy có ai đáp lời, ngẩng lên nhìn đầu gỗ, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm mình.
“Đầu gỗ, ngươi nhìn ta làm gì!” Phương Lan Sinh trừng mắt nhìn lại.
Bách Lý Đồ Tô vẫn bày ra bộ mặt cứng ngắc nhìn y, không hé nửa lời, như thể không nghe thấy mình hỏi gì. Sau đó, hắn lại cầm đũa lên ăn cơm.
Phương Lan Sinh nhìn thấy, trong ngực lại thầm mắng đầu gỗ ngày càng kì quái, chạy tới phòng người khác ăn cơm, thế mà không biết đường nói một câu cảm ơn. Y ngồi trên giường cởi túi thư ra, mới phát hiện thanh đao bên hông mình.
“Đao này còn biết chạy à, rõ ràng là để trong túi cơ mà…” Phương Lan Sinh lẩm bẩm, hai tay cầm đao đưa lên trước nhìn. Bách Lý Đồ Tô liếc mắt nhìn, Phương Lan Sinh nắm chuôi đao thân thủ muốn rút ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, lúc Phương Lan Sinh chuẩn bị rút đao thì Bách Lý Đồ Tô ném đũa, lao tới mạnh nắm cổ tay Phương Lan Sinh. Hắn động tác vừa nhanh vừa lớn, tư thế chúi về trước quá mạnh đâm vào Phương Lan Sinh, làm y không chút phòng bị ngã ngay xuống giường sau lưng.
Phương Lan Sinh chỉ nghe rầm một tiếng, đầu ong ong trước mắt hoa lá bay lả tả, gáy đập mạnh vào nệm cứng của giường.
“Ai…” Y thảm thiết rên một tiếng, lông mày nhíu chặt. Bách Lý Đồ Tô chống tay bên người y, không ngờ mình lại đẩy y ngã. Hắn vẫn nhìn không dứt Bách Thắng đao, nhanh tay ném Bách Thắng đao từ tay Phương Lan Sinh bay ra đầu giường, sau đó nâng gáy đỡ Phương Lan Sinh ngồi dậy.
Trong phòng không ai lên tiếng, Phương Lan Sinh lại nghe thấy gió thổi vù vù bên tai, y chớp mắt mấy cái, giật khỏi tay Bách Lý Đồ Tô xoa cái đầu u một cục của mình.
Đầu gỗ tự dưng nổi điên cái gì… Phương Lan Sinh không biết, ngón tay đụng phải chỗ bị thương, đau đến nỗi y rên hẳn ra thành tiếng.
“Ngươi làm gì thế, trước khi làm gì nói một tiếng thì chết à?” Phương Lan Sinh ai oán nhìn hắn mắng, “Sao cứ thích đột ngột…”
Bách Lý Đồ Tô dời mắt, nhìn về Bách Thắng đao nằm trên đầu giường.
“Đao này không hay, ngươi đừng sờ vào nó nữa.”
“Không hay…” Phương Lan Sinh chớp mắt, đổi tay xoa chỗ bị sưng, nhìn Bách Lý Đồ Tô hỏi, “Có vấn đề gì?”
Nhìn y mặt mày ngây ngô cái gì cũng không biết, mà Bách Lý Đồ Tô kì thực cũng không biết nó có vấn đề gì, chỉ là trực giác bảo thế, hắn cũng không biết nói thế nào.
Nên lắc đầu, “Nhất thời không nói được, tóm lại là đừng có sờ.”
Phương Lan Sinh nhăn mi, “Sao lại không nói được, ta tốt xấu gì vừa cho ngươi ăn bữa cơm, sao ngươi lại như thế!”
Y biết Bách Lý Đồ Tô không thích nói nhiều, cứ cho là hắn không thích dây dưa nói chuyện với mình, nhưng nửa kín nửa hở thế này thì thật đáng ghét.
Bách Lý Đồ Tô nghiêng đầu nhìn y, lông mày nhăn tít lại như muốn nói với Phương Lan Sinh, “Đã nói là không nói được, sao còn hỏi, ngươi thật phiền.”
Phương Lan Sinh tức giận trợn mắt, chỉ tay vào Bách Lý Đồ Tô, “Ngươi nói một chút thì chết ai, coi thường người khác ——.”
Bách Lý Đồ Tô lúc này lại vươn tay bắt được tay y, nắm nó trong lòng bàn tay mình.
Hành động cực kì thành thạo lưu loát.
“…” Phương Lan Sinh mới nói được một nửa, môi vẫn còn hơi giương sau đó im bặt không nói được thêm nữa, cứng đờ nhìn tay mình đang bị hắn nắm lấy.
Hắn…
Dù ở Ô Mông Linh Cốc Bách Lý Đồ Tô từng cầm tay y, còn chẳng nói nguyên nhân vì sao làm thế. Nhưng lúc đó Phương Lan Sinh thấy hắn vừa gặp chuyện buồn, bộ dạng đáng thương, vẫn không tính toán.
Nhưng còn bây giờ…
Bách Lý Đồ Tô gương mặt vẫn lạnh như băng, như thể cái tay đang nắm tay Phương Lan Sinh không phải của hắn.
Phương Lan Sinh ngoảnh mắt sang một bên… lầm bà lầm bầm.
…Đầu gỗ ngày càng quái, nắm tay người ta xong lại chẳng nói câu nào.
Ban nãy, cũng chẳng nói chẳng rằng đẩy người ta ngã xuống giường…
Y làu bàu trong họng nửa ngày, cuối cùng ủ rũ tự nhủ, thôi kệ đi, hai nam nhân với nhau, để hắn cầm tay lâu hơn tý cũng chẳng mất miếng da miếng thịt nào!
Tiện thể theo thời gian cũng quên mất luôn mình vốn còn đang tức giận.
Bách Lý Đồ Tô thì dường như phát hiện ra biện pháp có thể làm Phương Lan Sinh im lặng. Trước kia hắn không tình nguyện nghe y nói tí nào, thực sự rất phiền. Trước đây tính tình còn nóng nảy, hai ba câu lại quát y, Phương Lan Sinh liền tức giận im miệng. Còn hiện tại…
Phương Lan Sinh vẫn nói nhiều lắm, nhưng hắn không thấy phiền nữa, thần kì là còn có thể chăm chú nghe lọt, hắn cũng không muốn cãi vã thêm cùng Phương Lan Sinh, chẳng qua là miệng lưỡi vụng về không biết nói gì —— sợ vốn từ không đủ dùng, sợ đối phương hiểu lầm, sợ nhất là không cẩn thận nói những lời kì quái đến chính mình cũng không kịp hiểu thấu.
Dù là những năm trước đây, cuộc sống của hắn chẳng mấy khi gặp may, nhưng Bách Lý Đồ Tô chưa bao giờ cảm thấy tâm phiền ý loạn như hôm nay. Trong phòng nhất thời trầm mặc, bầu không khí đặc biệt ngượng ngùng, Phương Lan Sinh ngẩng đầu nhìn trần nhà như thể tỉ mỉ nghiên cứu hoa văn trên đó, nhưng lỗ tai đỏ bừng phản chủ tố giác tâm tư khẩn trương cứng nhắc. Bách Lý Đồ Tô lơ đãng nghiêng đầu nhìn y một cái, nhìn cần cổ trắng nõn hiển lộ một phần bên trong cổ áo, nhìn cái lỗ tai hồng hồng như máu, nhìn Phương Lan Sinh ngốc nghếch làm bộ nhìn trần nhà…
Hầu kết bỗng dưng giật giật.
Hắn cố gắng cả nửa ngày, như hạ quyết tâm làm gì, Phương Lan Sinh lúc này lén liếc mắt nhìn hắn một cái, không ngờ bắt gặp hắn cũng đang nhìn mình.
“Ngươi… ngươi nhìn ta…” Phương Lan Sinh vội vàng khùng lên lắp bắp, Bách Lý Đồ Tô bên kia còn khẩn trương hơn cả y.
Hắn cứng ngắc tiến gần, cứng ngắc vươn tay ra, một tay cứng ngắc vòng qua ngang hông Phương Lan Sinh, cứng ngắc kéo Phương Lan Sinh lại, Phương Lan Sinh bị hắn cứng ngắc ôm vào lòng.
“…nhìn ta… làm gì…” Giọng Phương Lan Sinh ngày càng nhỏ, vì y cảm nhận được hô hấp của đầu gỗ ngay bên cạnh… không phải đầu gỗ bị phạm vào sát khí, là đầu gỗ thật…
“Đừng… sờ vào thanh đao kia nữa.” Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nói, giọng điệu vì khẩn trương mà càng thấp, khẩu khí mang theo một loại kiên định không để người khác cự tuyệt, “Nó sẽ làm ngươi bị thương!”
“Ta ta ta ta… biết rồi, không sờ thì không sờ!” Phương Lan Sinh ngước cằm, gấp đến độ cà lăm, Bách Lý Đồ Tô cũng không dùng sức ôm y quá chặt vậy mà lại cảm thấy khó thở.
Không sờ thì thôi, đầu gỗ đâu cần làm cái này!!!
Phương Lan Sinh trợn trắng mắt, nhìn Bách Lý Đồ Tô đột nhiên buông tay, nhìn cũng ngại nhìn mình một mạch tông cửa ra ngoài. Chừa lại mình Phương Lan Sinh vẫn ngồi đơ trên giường, hai tay hơi giơ duy trì tư thế bị người ôm.
Tim đập thình thịch như sấm.
“Đầu gỗ… làm sao…!” Y thấp giọng làu bàu, gương mặt đều đỏ.
Tại lúc này, Bách Lý Đồ Tô đứng ngay sau cánh cửa khép lại của phòng Phương Lan Sinh, đưa tay che mặt, dường như cực kì khiếp sợ cùng hối hận vì hành động vừa rồi của mình.
Nhưng hắn cũng không hối hận lâu.
Phương Lan Sinh đang ngồi trên giường, ngoẹo cái đầu, nửa ngày vẫn nghĩ về đầu gỗ, tim cũng đập như sấm không chịu hết.
Đầu óc ong ong, như thể có con ong vo ve bên tai.
“Chuyện gì vừa xảy ra… ta…” Phương Lan Sinh đỡ trán, buồn bực nghĩ sao trán mình lại nóng thế này.
Cánh cửa bị người đẩy ra, Phương Lan Sinh giật mình kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy người đi tới tròng mắt đỏ như máu.
“Ngươi…” Phương Lan Sinh hốt hoảng há miệng, nháy mắt bị người mạnh đè xuống giường.
Môi bị cuốn lấy, không thể phát ra âm thanh.
“Ưm…” Bách Lý Đồ Tô cúi đầu gặm cắn bờ môi ngọt lịm, bàn tay thuần thục cởi quần áo trên người Phương Lan Sinh. Phương Lan Sinh nằm trên giường, hai tay đẩy hắn không ngừng chống cự, có điều thiếu khí nên chẳng có bao nhiêu sức.
Người trên thân bất động, hô hấp cũng bị hắn giành phân nửa, Phương Lan Sinh nghẹn khí gương mặt đỏ bừng, lúc này Bách Lý Đồ Tô kéo quần y xuống, nâng hai chân tách chúng xa nhau.
Phương Lan Sinh coi như dự liệu được chuyện kế tiếp, cắn rắng nín thở một hơi. Bách Lý Đồ Tô cúi đầu tiếp tục hôn y, nam căn hưng phấn sớm cương cứng mãnh liệt đi vào huyệt động.
“Aa ——”Phương Lan Sinh rên lên một tiếng đau đớn, chau mi dường như rất khó chịu, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân run run giơ hờ giữa không trung, gương mặt ửng hồng vì đau đớn mà nhăn nhúm.
Bên trong cơ thể ấm áp, huyệt động nhỏ hẹp không ngừng bao lấy mình, làm đầu gỗ thỏa mãn hô hấp càng loạn. Hai tay hắn ôm hông Phương Lan Sinh, từ từ luật động, mỗi một lần đi vào Phương Lan Sinh đều khẽ run lên. Y dường như ngày càng mẫn cảm, tròng mắt mờ hơi nước, mờ mịt nhìn như không nhìn người trên thân, càng làm động tác đối phương không thể kiềm chế ra vào ngày càng nhanh.
Thân nhiệt Bách Lý Đồ Tô rất nóng, nhưng áo quần hắn lại lạnh lẽo. Phương Lan Sinh mê muội bị ôm ngồi dậy, dưới thân chặt chẽ tiếp nhận phân thân đầu gỗ chôn tới nơi sâu nhất trong cơ thể, bàn tay bấu chặt vào lớp vải lạnh lẽo, hai đùi trần truồng siết lấy hông hắn. Phương Lan Sinh áp trán vào lồng ngực đầu gỗ, thân thể vô thức chuyển động theo nhịp điệu của đối phương.
“Đầu gỗ… chậm… chậm thôi…” Y đứt quãng cầu xin, thanh âm mềm mại càng giống như thuốc độc rót vào tai Bách Lý Đồ Tô.
Hắn cúi đầu cắn viền môi y.
“Ưm…” Phương Lan Sinh bị chặn lời, tiếng nói nghẹn trong cổ họng, bị hôn cằm hơi nâng lên, nhìn qua có điểm khả ái, gương mặt đỏ bừng hai lông mày nhíu chặt, đối phương bên trong cơ thể y chơi đùa, khiến Phương Lan Sinh không chịu đựng được.
“Lan Sinh…” Bách Lý Đồ Tô rời khỏi môi y, khàn giọng gọi một tiếng.
Trong cổ họng Phương Lan Sinh phát ra âm thanh kì quái, như thể đáp lại hắn, hoặc là bởi nam căn trong người gia tăng tốc độ làm bản thân không kịp thích ứng rên một tiếng. Trán y gục trên đầu vai Bách Lý Đồ Tô, cọ trên giáp sắt.
Bách Lý Đồ Tô dường như cũng không nỡ vần y quá thảm, giằng co một hồi thì đem Phương Lan Sinh nằm lại xuống giường. Y nằm ngửa dưới thân hắn, quần áo trên người bị cởi như gần hết, để lộ khuông ngực lõa lồ không mấy cường tráng, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng đầm đìa mồ hôi. Hai chân nâng lên, phân thân không chịu nổi kích thích từ lâu đã phát tiết, miệng nhỏ bên dưới không ngừng co rút tiếp nhận đối phương.
Cũng vào lúc này Bách Lý Đồ Tô thỏa mãn bắn vào, ý thức Phương Lan Sinh mơ hồ tản ra như lạc vào sương mù, ngay cả linh hồn cũng muốn tan theo.
—— “Lan Sinh, ngươi muốn từ hôn?”
Bên tai như nghe thấy tiếng nói, lạnh lùng mà trầm thấp.
Đầu gỗ?
Phương Lan Sinh mơ màng, vô thức trả lời.
“Muốn.”
—— “Ngươi không muốn cưới Tôn tiểu thư?”
Phương Lan Sinh nhăn mi lại, đầu gỗ sao cứ thích hỏi cái này, hắn rõ ràng là…
“Không muốn.”
—— “Thật sự là không cưới?”
Đầu gỗ hôm nay thật nhiều lời…
“Không cưới!”
Phương Lan Sinh trong lúc hỗn loạn mất đi ý thức, cùng lúc đó, Tấn Lỗi trú ngụ trong thân thể y đồng thời thức tỉnh…