Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày hôm sau Phương Lan Sinh tỉnh dậy không phát hiện ra điều gì khác thường, y ngủ không ngon lắm nên đầu hơi choáng váng, nghiêng đầu sang nhìn thấy đầu gỗ nằm cạnh bên, đối phương đêm qua hình như không ngủ ngay như mình, nên giờ còn đang nhắm mắt ngủ ngon lành. Phương Lan Sinh liếc hắn một cái, cúi đầu nhìn nơi bị thương hôm qua, đã ổn hơn rất nhiều rồi.
Cả đêm hôm qua không ngừng lo lắng, đến ngủ cũng mơ linh tinh không yên giấc, trong mơ y thấy đầu gỗ cả người máu me đúng là kinh khủng. Hiện giờ tỉnh lại, Phương Lan Sinh cố gắng quên sạch mấy hình ảnh không may trong đầu, trèo xuống giường mặc quần áo định đi ra ngoài.
Túi thư của y đâu? Phương Lan Sinh buồn bực, nhìn quanh quất đều không thấy, cúi xuống mới phát hiện có người ném nó dưới gầm giường, bên cạnh đồ đạc tán loạn ngổn ngang. Phương Lan Sinh nhăn mi, mất một đống thời gian tiếp theo để sắp xếp lại đồ vào túi, cũng chưa có kiểm tra có thiếu cái gì hay không thì phát hiện thanh đao ở cuối giường, nó hiện đang nằm yên trong vỏ đao, cũng chẳng biết là do ai tra vào.
Hôm qua đầu gỗ cực kì nghiêm túc nói với y thanh đao này có vấn đề, tốt nhất không nên sờ vào… Phương Lan Sinh nhặt nó lên giơ ra trước mặt ngắm một hồi, dù có vấn đề chắc cũng không xảy ra luôn ngay tại lúc này, ít nhất cũng nên cho y biết có có vấn đề chỗ nào mới phải…
…Cũng chẳng biết có phải đầu gỗ cố tình nghiêm trọng hóa vấn đề hù dọa y không nữa. Phương Lan Sinh lẩm bẩm, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua Bách Lý Đồ Tô cả người nhuốm đầy máu tươi, y chọn tin tưởng hắn.
Đem đao bỏ vào túi, Phương Lan Sinh đứng dậy nhìn căn phòng hỗn độn, do dử nửa ngày quyết định chạy đi tìm chậu nước lau sàn chút, chứ để nguyên có người vào thấy thì không hay. Chuyện giữa Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh còn mập mờ cần giấu diếm, giờ lại có người nhúng tay vào không phải càng loạn?
Trước mắt lau sạch gọn gàng rồi về nhà thăm nhị tỷ… Phương Lan Sinh nghĩ vậy trong đầu lại nhớ chuyện đêm qua, vẫn lo lắng cho Bách Lý Đồ Tô, ra ngoài đi trên hành lang không để ý, mơ mơ hồ hồ đi xuống lầu rồi ra hậu viện khách điếm.
Cạnh giếng nước có không ít đồ linh tinh, hai bên để vài mộc bồn, Phương Lan Sinh mơ màng đi tới không chú ý đường, dưới chân không chú ý đạp phải vật gì mềm mềm, y cũng không để ý mà giẫm thẳng lên nó.
“Aa!” Bên dưới hét thảm một tiếng làm Phương Lan Sinh giật mình tỉnh lại. Y cúi đầu nhìn thấy quỷ say rượu đang nằm trên mặt đất, đúng là chưa uống say chưa về, rồi bất tỉnh nằm đây luôn. Gương mặt hắn vì say vẫn còn đỏ gay, đứng từ trên mà Phương Lan Sinh vẫn ngửi thấy hơi rượu nồng nặc.
Phương Lan Sinh buồn bực nghĩ vì sao nãy giờ mình không ngửi thấy mùi rượu, không biết đầu óc để đi đâu.
“Quỷ say rượu, ngươi nằm ở đây không thấy lạnh à!” Phương Lan Sinh nhấc chân sang bên, đứng hỏi.
Duẫn Thiên Thương có vẻ như rất đau, nằm rên rỉ nửa ngày mới lấy lại sức đứng lên, “…Tiểu công tử của ta ơi, ngươi đi mà mắt không nhìn đường hả?”
Phương Lan Sinh “hừ” một tiếng, “Quỷ say rượu lúc nào cũng chỉ biết uống rượu… Ngươi mau về phòng đi, không Tình Tuyết lại lo lắng.”
Duẫn Thiên Thương bất ngờ nói, “Không ngờ tiểu công tử cũng biết suy nghĩ cho người khác nha, đúng là không dễ không dễ, nhưng mà ta nói này…”
Hắn nói, lảo đảo tới gần Phương Lan Sinh, giơ tay cầm một nhúm tóc trên đỉnh đầu Phương Lan Sinh.
Y nhìn hắn chằm chằm nghiêng đầu muốn tránh, phát hiện Duẫn Thiên Thương đúng là rất cao, “Quỷ say rượu, ngươi làm gì thế!”
“Tiểu công tử, ngươi một nam nhân, trên đầu đeo đồ cho nữ nhân làm gì?”
Duẫn Thiên Thương vừa nói hết, Phương Lan Sinh cũng sửng sốt mất hai giây, “Đồ nữ nhân? Cái gì?”
“Ồ!” Duẫn Thiên Thương như phát hiện ra cái gì, khoa trương dài giọng hô một tiếng, không còn bộ dạng say khướt nữa, “Đây không phải tín vật định ước mà người trong lòng đã đưa cho ngươi sao ~”
Phương Lan Sinh lại ngây người, né tránh cánh tay Duẫn Thiên Thương, đưa tay sờ đầu: Hắn đang nói gì vậy!
Duẫn Thiên Thương một bên chỉ trỏ, Phương Lan Sinh sờ đầu mình mãi mới mò thấy một thứ lành lạnh, y mở to mắt sờ một hồi đoán hình dạng, thầm nghĩ không ổn vội lấy nó xuống, không biết tên hâm kia buộc thế nào mà dứt mãi không ra.
Duẫn Thiên Thương càng được thể đứng một bên trêu chọc, làm Phương Lan Sinh vừa thẹn vừa giận. Y mạnh tay giật nó xuống, giật luôn cả một nhúm tóc đau đến nhe răng, nhìn vật trong lòng bàn tay, quả nhiên là đóa mai bằng đồng.
Đầu gỗ thối… Phương Lan Sinh không hiểu, không phải cái này với viên trân châu được cất kĩ trong túi gấm ư, sao lại được đính lên đầu rồi?
Duẫn Thiên Thương nhìn y bộ dạng phát sầu, lắc đầu thở dài, “Giới trẻ bây giờ yêu đương là chuyện tốt, nhưng cũng không thể để ảnh hưởng việc khác, đi đường không nhìn đường, đạp lên người khác thì làm sao bây giờ.”
Phương Lan Sinh sửng sốt lắp bắp, “Cái gì yêu đương, quỷ say rượu chớ nói nhảm!”
“Câu này sai rồi!” Duẫn Thiên Thương xua xua tay với Phương Lan Sinh, “Tiểu công tử, chuyện yêu đương không thể nói bậy, ý ta là, người tặng cái này cho ngươi nhất định là một người tuyệt vời thấu hiểu nhân tâm.”
“Cái gì, ai tặng ta chứ, cái này là ta tự mua!” Phương Lan Sinh vội vàng giải thích.
Duẫn Thiên Thương không hề ngạc nhiên chút nào “ồ” một tiếng, “Thế ra là lễ vật để tặng người ta, xem ra đối phương chiếm vị trí rất lớn trong lòng ngươi.”
Quỷ say rượu ngày thường có bao giờ dây dưa với y, sao hôm nay lại đột nhiên nghiêm túc, làm Phương Lan Sinh có điểm không quen.
Hắn tự dưng kiếm chuyện là có ý gì.
“Ngươi đừng có nói nhảm!” Phương Lan Sinh cau mày nói.
Duẫn Thiên Thương cười đáp, “Từ khi ở thuyền Luân Ba đã thấy ngươi yêu thích thứ này cầm không dời tay, giờ còn đeo trên đầu… nhưng tiểu công tử ta nói này, dù có thích thế nào cũng không cần…”
“Không phải ta tự đeo.” Phương Lan Sinh lập tức cắt lời, tức giận nói, “Là đầu gỗ vô liêm sỉ ——”
Y nói phân nửa lập tức tự động ngậm miệng, Duẫn Thiên Thương tà tà liếc mắt, gật đầu, “Ồ… thế ra là ân công.”
Phương Lan Sinh sốt sắng khoát tay, “Cái gì, đầu gỗ thì làm sao!”
“Hưm? Vậy chẳng lẽ cái này là đồ ngươi muốn tặng ân công?”
“Còn lâu, ta mua tặng cho nhị tỷ…”
“…Vậy sao lại vào tay ân công?”
Phương Lan Sinh nhất thời không biết đáp sao cho phải, “Là là… là do hắn cầm loạn!”
Duẫn Thiên Thương lắc đầu, “Đây là, chuyện trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, người ngoài tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê.”
“Ban nãy ngươi thất hồn lạc phách đi đâu, vậy là không tốt. Lần này đạp phải ta thì thôi, lần khác đạp phải người khác làm sao bây giờ?”
Phương Lan Sinh nhức đầu, “Ở đâu thất hồn lạc phách, ta không có…”
“Phải phải, ngươi không có, đến một người sống nằm dưới chân ngươi còn không phát hiện, vậy là đang làm cái gì!”
Nghĩ đến đầu gỗ?
Phương Lan Sinh nghe hắn nói, trong đầu lập tức hiện lên câu trả lời. Kết quả làm bản thân càng hoảng sợ, liên tục lắc đầu.
“Quỷ thối, ngươi uống say rồi phải không! Ta còn bận công sự, không có thời gian nói chuyện phiếm với ngươi nữa!”
Duẫn Thiên Thương chỉ cười không đáp.
Ở Thanh Ngọc đàn, Duẫn Thiên Thương chính tai nghe Âu Dương Thiếu Cung kể cho nghe chuyện giữa Bách Lý Đồ Tô và Phương Lan Sinh. Hắn lúc đầu chỉ biết Âu Dương Thiếu Cung sẽ hại Bách Lý Đồ Tô, cũng biết Phương Lan Sinh là bạn tốt của Thiếu Cung. Trên đường cùng đồng hành, hai người bọn họ thường xuyên cãi nhau, có quan hệ sâu xa thế nào hắn cũng không rảnh quan tâm. Thiếu Cung từng nói một hai lần với hắn, hắn đều không tin, sau Thiếu Cung còn cố tình sắp xếp hai người bọn họ ở chung một chỗ, Duẫn Thiên Thương cũng không để ý lắm, còn cho là Âu Dương Thiếu Cung có mục đích khác.
Rồi sau khi rời khỏi Thanh Ngọc đàn, đoàn người tới Ô Mông Linh Cốc, hắn chính mắt nhìn thấy mẹ Bách Lý Đồ Tô thành tiêu minh, hắn mặc dù không nói một lời nào, nhưng toàn bộ sự việc đều thu hết vào mắt.
Duẫn Thiên Thương đã quyết trong lòng, sẽ theo đám người về Thanh Ngọc đàn tìm Thiếu Cung. Mà Duẫn Thiên Thương hắn nói không ngoa tốt xấu gì cũng đã lưu lạc bao nhiêu năm giang hồ, loại người nào mà chưa từng thấy. Nhìn quan hệ không rõ ràng giữa Phương Lan Sinh và Bách Lý Đồ Tô, người khác có thể không nhìn ra chứ hắn từ lâu đã đoán được. Hắn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng đã đi cùng nên không nhịn được nói vài câu. Coi như báo đáp Thiếu Cung, cũng là báo đáp “ân công”.
Nhưng mà nhìn Phương tiểu công tử hồ đồ này, có nói y cũng chẳng hiểu bao nhiêu, Duẫn Thiên Thương chỉ đành nén lòng tốt lại, bỏ mặc Phương Lan Sinh phát sầu ở chỗ cũ, còn mình quay lưng đi tìm rượu để uống.
Phương Lan Sinh đứng ở cạnh giếng, hai tay giữ thừng, thùng gỗ đựng đầy nước đã được kéo lên, nhưng y lại chậm chạp không cầm.
Cái gì mà kẻ trong cuộc u mê… Dù y có đang lo lắng cho đầu gỗ thật… Nhưng chẳng lẽ lại rõ ràng như vậy?
Hơn nữa đây cũng không xuất phát từ yêu đương, hai nam nhân có thể nói chuyện yêu sao… Phương Lan Sinh cau mày sầu não, nghĩ mình vốn dĩ là xuất phát từ lòng tốt, mới giúp đầu gỗ.
Xuất phát từ lòng tốt nên dù bị hắn khi dễ cũng không nói, xuất phát từ lòng tốt nên nhiều lần ra tay giúp đỡ dọc đường, xuất phát từ lòng tốt nên giúp hắn trị thương rồi băng bó, xuất phát từ lòng tốt nên mới chăm sóc hắn khi mẹ hắn qua đời…
Xuất phát từ lòng tốt nên… mỗi buổi tối mới…
Phương Lan Sinh phút chốc thả tay nắm thừng.
Y sững lại tại chỗ, lần đầu tiên ý thức được lòng tốt của mình có vấn đề. Thùng nước kéo lên bị buông lỏng rơi ngay xuống đầu gối Phương Lan Sinh, làm y đau đến nỗi nhe răng ngồi trên mặt đất.
Lòng bàn tay vẫn nắm đóa mai bằng đồng, Phương Lan Sinh từng nhiều lần định ném nó đi, cuối cùng lại vẫn không nỡ, còn có hạt trân châu… là viên trân châu Bách Lý Đồ Tô dùng một nghìn lượng mua.
Kỳ thực Phương Lan Sinh hiểu rõ rất nhiều việc, chỉ là y không muốn thừa nhận, nên làm bộ không hiểu không nhớ, trên thực tế so với ai y cũng là người nhớ rõ ràng nhất. Nhớ rõ lần đầu gặp đầu gỗ, tuy hắn không ưa nói, nói ra thì thô lỗ nhưng lại rất uy phong; nhớ ở Ngu sơn là đầu gỗ cõng mình lên thuyền; nhớ trong sương mù ở Thủy Hoàng lăng hai người hồ đồ ôm đối phương; nhớ ở Thanh Long trấn đầu gỗ vì mình đi kiếm rất nhiều thuốc.
Còn nhớ câu nói, “Sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Dường như là từ hôm đó, Phương Lan Sinh không còn thấy chán cái mặt đầu gỗ nữa, đặc biệt là khi ở Long Tiêu cung đầu gỗ giúp y trả nợ, Phương Lan Sinh ngày càng quan tâm nhiều hơn tới hắn; khi ở Ô Mông Linh Cốc, y thật lòng xem hắn như huynh đệ tốt mà chăm sóc, chỉ hận không thể đem những thứ tốt nhất cho hắn để hắn vui lên.
Nhưng… có thể coi là tình yêu được ư, Phương Lan Sinh cau mày nghĩ.
Chắc chắn y không thích đầu gỗ… không thể nào… mọi thứ đều chỉ là lòng tốt…
Dù cho có điểm kì lạ, nhưng hoàn toàn là từ lòng tốt mà ra.
Phương Lan Sinh một bên lẩm bẩm, một bên lại kéo một thùng nước khác, một thùng là đầy nửa chậu nước, Phương Lan Sinh múc thêm một thùng nữa rồi mới bưng chậu đi vào trong khách điếm.
“Quỷ say rượu thối sao lại nói như vậy… Chẳng lẽ mọi người đều cho là ta thích đầu gỗ? Không thể nào, ta ghét hắn còn không hết…”
Y tự mình lẩm bẩm, đi lại không nhìn đường nên không thấy Tương Linh chạy từ trên cầu thang xuống. Hai người đâm sầm vào nhau, nhất thời Phương Lan Sinh ngã ngược trở lại, chậu nước văng ra ướt đẫm quần áo.
“Bí đao!” Tương Linh sợ hãi kêu một tiếng, Phương Lan Sinh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ “mình ghét đầu gỗ” bấy giờ mới giật mình phản ứng kêu lên một tiếng.
Tiểu nhị thấy thế vội vàng muốn khóc, chạy lại, “Ôi Phương thiếu gia cậu tha cho chúng tôi đi, cậu thế này chúng tôi ăn nói thế nào, mau mau đứng lên đã…” Hắn nói rồi chạy tới đỡ Phương Lan Sinh, y còn chưa đứng vững đã nghe Tương Linh bên cạnh nói.
“A, có cây đao?”
Phương Lan Sinh sửng sốt, quay đầu thấy thanh đao vốn trong túi đã rơi trên mặt đất, Tương Linh ngồi xổm nhặt nó lên, làm bộ muốn rút đao, “Bị dính nước rồi, có cần lau khô không?”
Phương Lan Sinh chợt nhớ tới lời dặn hôm qua của đầu gỗ, vội đi tới, “Không cần không cần, muội mau đưa cho ta ——”
Y đi lên giật chuôi đao, nhưng không nắm vỏ đao, hiển nhiên là y tự rút đao khỏi vỏ, còn vỏ đao Tương Linh vẫn cầm trong tay, không phát hiện ra có gì khác thường.
Nhưng đao vừa rút ra khỏi vỏ, bí đao liền im lặng không nói tiếng nào, Tương Linh sửng sốt ngẩng đầu nhìn Phương Lan Sinh vẫn đứng trước mặt mình, tay cầm đao con ngươi đen nhìn mình chằm chằm như suy xét.
“Bí đao?” Tương Linh tò mò nhìn y.
Cái xưng hô vừa thân mật vừa vui đùa này làm Phương Lan Sinh chú ý, hắn quét mắt nhìn Tương Linh, định mở miệng thì nhìn thấy Tương Linh nhìn đằng sau hắn vui vẻ hô.
Nàng hưng phấn vẫy tay, “Đồ Tô ca ca!”
Phương Lan Sinh nghe thế ngẩn người nhất thời chưa kịp phản ứng người được gọi là ai, hắn theo Tương Linh quay đầu lại, nhìn thấy Bách Lý Đồ Tô từ trên cầu thang đi xuống.
Hai người vừa đối diện, bước chân Bách Lý Đồ Tô nhất thời ngừng, hắn cúi đầu đón ánh mắt của Phương Lan Sinh, tay để sau lưng chậm rãi nắm thành quyền, lòng bàn tay nắm hạt châu siết chặt đến phát đau.
Bách Lý Đồ Tô vừa tỉnh lại đã thấy có chuyện khác thường, hắn thấy cả người đau nhức nhưng xem xét cả người lại không thấy chỗ nào bị thương, mà hắn không bị thương nhưng trên quần áo lại có vết máu.
Quay đầu nhìn xuống đất, loang lổ vết máu càng làm Bách Lý Đồ Tô hoảng sợ.
Hắn vội vàng bật dậy, đảo mắt nhìn trong phòng không còn bóng người thứ hai, trước cửa có một bãi máu đã hóa đen, bên trong là một hạt châu dính đầy vệt máu đã khô, lẳng lặng nằm trong góc.
Bách Lý Đồ Tô ngồi xổm nhìn thấy nó, tim đập càng nhanh nhặt nó lên xem.
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, đứng ở hành lang nhìn một hồi mới ý thức được đây là căn phòng hôm qua Phương Lan Sinh nằm ngủ, nhưng Phương Lan Sinh lại không có trong phòng.
Máu trên đất, dính trên quần áo hắn, trên mặt đất, còn có đồ vật của Phương Lan Sinh cũng dính máu… trong đầu Bách Lý Đồ Tô hiện lên đủ loại tình huống, hắn vội vã đè lại, nhất thời đứng ở hành lang do dự một hồi Hồng Ngọc xuất hiện.
“Công tử?”
Bách Lý Đồ Tô nghe thấy người gọi, vội hoàn hồn. Hắn nhìn thấy Hồng Ngọc, tâm tư thoáng bình tĩnh lại.
Hắn mím môi hỏi, “Hôm nay… có từng gặp qua Phương Lan Sinh?”
“Hầu tử?” Hồng Ngọc rất ít khi nghe Bách Lý Đồ Tô gọi thẳng tên Phương Lan Sinh, nên nhất thời có điểm kinh ngạc.
Nàng vừa định trả lời là chưa, nhưng chưa kịp mở lời bên dưới đã nghe thấy tiếng gọi vọng lên, “Bí đao!”
Hồng Ngọc thấy thần sắc Bách Lý Đồ Tô nháy mắt thay đổi, hắn lập tức chạy xuống lầu, khi Tương Linh ở bên dưới gọi “Đồ Tồ ca ca”, bước chân hắn đột nhiên chậm lại, mà khi Phương Lan Sinh quay đầu bước chân hắn như dừng hẳn. Hồng Ngọc lúc này vẫn chưa để ý thấy dị trạng của Phương Lan Sinh, chỉ cảm thán trong lòng Bách Lý công tử biến hóa thật nhanh, cũng theo xuống lầu.
Cùng lúc ấy, Phương Lan Sinh ở dưới cũng không ngờ đột nhiên nhiều người xuất hiện đến vậy, ý thức của hắn vẫn đang bị kí ức đêm qua vây hãm, con ngươi thâm thúy liếc Bách Lý Đồ Tô rồi thôi. Hắn xoay người nhìn Tương Linh thay mình lau vỏ đao tươi cười, giật lấy vỏ đao từ tay nàng, xoay người đi thẳng ra khỏi khách điếm.
Tương Linh nhăn mi lại, “Bí đao sao hôm nay… là lạ…”
Tiểu nhị một bên cật lực lau sàn nhà, Bách Lý Đồ Tô vẫn đứng ở cầu thang, trong tay siết hạt châu, trầm mặc nhìn Phương Lan Sinh rời đi.
“Mọi người… sao lại đứng hết ở đây?” Từ đằng xa có tiếng nói, là Phong Tình Tuyết. Nàng có lẽ vừa ngủ dậy, cái gì cũng không biết. Nàng bắt chuyện vài câu với Hồng Ngọc rồi chạy ra ngoài khách điếm, chân trước vừa bước khỏi cửa, đi không được mấy bước, Phương Lan Sinh chân sau đã rời cửa khách điếm đi theo.