Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm
  3. Chương 11: Tên Đàn Ông Ngoài Lạnh Trong Nóng
Trước /105 Sau

Tỏ Tình Thêm Lần Nữa - Đồ Dạng Tiên Sâm

Chương 11: Tên Đàn Ông Ngoài Lạnh Trong Nóng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bách Trạch Văn chạy vào ký túc xá, để lại Tề Diệu Tưởng đang ngơ ngác đứng dưới tầng của ký túc xá nam.

Cô cũng muốn chạy, nhưng trên tay còn cầm một chiếc q.uần l.ót nam, có muốn chạy cũng không chạy được.

Nếu thẳng tay ném q.uần l.ót rồi bỏ chạy thì quá bất lịch sự, chiếc q.uần l.ót này đã được giặt sạch sẽ, không bị rách hay bị xù lông, biết đâu sau này người ta còn muốn mặc nữa. Nếu cô cầm nó bỏ chạy, cô sợ sau khi cô chạy mất, người ta sẽ nghĩ là cô cầm quần bỏ trốn, cảm thấy cô là kẻ b.iến th.ái.

Tóm lại là q.uần l.ót rơi từ trên trời xuống, cả hai bên đều thấy ngại ngùng.

Tề Diệu Tưởng mang theo tâm lý phải chịu trách nhiệm với chủ nhân của chiếc q.uần l.ót, cũng may lúc này trên đường không có ai nhìn thấy, cô cắn răng đứng đợi.

Vài phút sau, một bóng người chạy ra khỏi ký túc xá nam.

Cô tưởng đó là Bách Trạch Văn, kết quả người đi xuống lại là Kỷ Sầm.

Tay Tề Diệu Tưởng run lên.

Chẳng lẽ cái này là của Kỷ Sầm?!

Khuôn mặt cô vốn dĩ đã nóng bừng, khoảnh khắc cô nghĩ đến khả năng đó, bỗng chốc màu đỏ hồng từ vị trí trung tâm là chóp mũi bắt đầu lan sang cả khuôn mặt, thậm chí lan tới cả lỗ tai.

Lúc này Kỷ Sầm đã đứng trước mặt cô. Tề Diệu Tưởng cảm thấy choáng váng đầu óc, không biết mở miệng như thế nào.

"Cái đó."

Kỷ Sầm lên tiếng. Lần đầu tiên giọng nói vốn đã trầm thấp và rõ ràng ấy mang theo chút do dự.

Tề Diệu Tưởng chủ động trả lời: "Mình không có cố ý! Là nó rơi xuống, mình theo bản năng bắt lấy nó thôi!"

"Nếu ngay từ đầu mình nhìn thấy rõ đây là cái gì, mình tuyệt đối không bắt lấy đâu."

Sợ Kỷ Sầm nghĩ rằng mình là kẻ bi.ến th.ái, bình thường Tề Diệu Tưởng luôn là người ăn nói nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên cô dùng giọng điệu kích động như vậy.

Làm Kỷ Sầm nhất thời nghẹn lời.

Sau khi im lặng một lúc, cậu mím môi sờ cằm rồi bỗng cười lên.

"May mà cậu không nhìn rõ, bằng không tôi sẽ phải giặt lại lần nữa."

Tề Diệu Tưởng sửng sốt.

Kỷ Sầm nói: "Đưa cho tôi đi, cảm ơn cậu."

"Ồ ồ." Cô nhanh chóng trả củ khoai nóng phỏng tay này cho cậu.

Kỷ Sầm nhận lấy, lúc này mới nhận ra cô còn tiện tay gấp q.uần l.ót lại giúp cậu.

Đầu ngón tay hơi co lại, Kỷ Sầm nhắm mắt.

Món đồ mặc sát người nhất lại bị một cô gái chạm vào, còn được gấp lại cẩn thận, một chàng trai dù bình tĩnh đến đâu cũng không thể không cảm thấy ngượng ngùng, xấu hổ đến tận mang tai.

Tuy không có ai đi ngang qua, nhưng dù sao thì đó vẫn là một chiếc q.uần l.ót nam, cầm nó trơ trơ trong tay như vậy, Tề Diệu Tưởng cảm thấy da mặt bản thân dày cả khúc, thế nên cô mới gấp q.uần l.ót gọn lại. Như vậy thì lỡ người khác đi qua có nhìn thấy, họ cũng sẽ không nghĩ trên tay cô là một chiếc q.uần l.ót.

Nhìn thấy đầu ngón tay thon dài của chàng trai xiết chặt chiếc q.uần l.ót sau khi lấy về từ tay cô, Tề Diệu Tưởng thầm nghĩ: xong rồi, có phải cậu cảm thấy cô tự ý gấp q.uần l.ót của cậu không.

Càng giải thích càng loạn, hơn nữa cô vốn không giỏi giải thích.

Sắc mặt Tề Diệu Tưởng càng lúc càng đỏ.

Cô có làn da trắng sáng, một khi có phản ứng gì cũng sẽ hiện lên rõ ràng. Vào một ngày mùa thu mà gương mặt thanh tú của cô biến thành một quả đào chín.

Thông thường, khi một người cảm thấy xấu hổ, nếu có một người xấu hổ hơn mình thì trạng thái của họ sẽ được xoa dịu hơn rất nhiều. Đây gọi là sự chuyển giao cảm xúc.

Tề Diệu Tưởng nghe thấy Kỷ Sầm cười.

Sau đó cô còn nghe cậu gọi tên mình: "Tề Diệu Tưởng."

Giọng điệu khác hẳn với những lần trước, không còn xa lạ hay trịnh trọng nữa, mà thay vào đó là sự lười nhác, tuỳ tiện.

Tề Diệu Tưởng: "Hả?"

"Là tôi làm rơi q.uần l.ót, sao mặt cậu lại đỏ thế?"

Đúng vậy.

Sao cô phải xấu hổ.

Người xấu hổ phải là Kỷ Sầm chứ.

Hít một hơi thật sâu, Tề Diệu Tưởng tự nhủ mình không cần phải hoảng, cô ngẩng đầu, thoải mái đối diện với Kỷ Sầm.

Bản thân lấy hết can đảm, nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt có màu nâu sáng trong veo đong đầy ý cười của chàng trai, hô hấp của cô ngưng lại, cô vẫn nhát gan.

"Mặt đỏ là do gió thổi đấy."

Không thể trêu cậu được, chẳng lẽ cô còn không trốn được cậu sao, Tề Diệu Tưởng nói: "Mình đi đây."

"Chờ đã."

Chờ cái gì mà chờ, làm ơn để cô đi đi mà.

Tề Diệu Tưởng không nhịn được nữa, nhưng vẫn lịch sự đứng lại.

"Buổi chiều không có tiết học, sao cậu còn chưa về nhà?" Kỷ Sầm hỏi.

May mà không tiếp tục nhắc đến chủ đề q.uần l.ót nữa, Tề Diệu Tưởng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mình muốn đi dạo trong trường một chút, lát nữa sẽ về nhà."

"Vậy cậu đã ăn trưa chưa?"

Tề Diệu Tưởng lắc đầu.

"Có muốn ăn cùng nhau không? Trước cổng trường có một quán ăn, mùi vị khá ngon đấy, còn ngon hơn cả căn tin, tôi mời cậu ăn nhé."

Trong mắt Tề Diệu Tưởng nổi lên tia khó hiểu.

"Cậu mời mình ăn?"

"Ừ." Kỷ Sầm gật đầu: "Nói thật, lúc xuống lầu tôi có hơi xấu hổ."

Xấu hổ? Không nhìn ra đấy, cô còn tưởng cậu rất bình tĩnh chứ.

Tề Diệu Tưởng theo bản năng cong môi.

Nhìn động tác nhỏ ở khoé miệng cô cùng với sắc đỏ hồng chưa kịp tan, Kỷ Sầm khẽ cười một tiếng, nói: "Cho nên tôi muốn mời cậu một bữa cơm, coi như cảm ơn cậu vừa rồi đã đỏ mặt thay tôi."

Còn có thể lấy lí do này để mời cô ăn cơm sao?

Thấy cô gái không nói lời nào, Kỷ Sầm nghiêng đầu, kiên nhẫn hỏi: "Được không? Bạn học Tề Diệu Tưởng?"

Giọng điệu của cậu nghiêm túc, lời mời nghe rất chân thành.

Nếu cô không đi chứng tỏ cô đang chột dạ, do dự một lúc, Tề Diệu Tưởng gật đầu.

Cô hỏi: "Chỉ có hai chúng ta thôi à?"

Kỷ Sầm nghe ra ẩn ý không muốn đi ăn một mình với cậu trong câu hỏi thăm dò của cô, cậu nói: "Không phải, còn có Bách Trạch Văn nữa."

...

"Lấy q.uần l.ót về rồi à?"

Kỷ Sầm vừa lên lầu, Bách Trạch Văn vừa rồi mới bị đá cho một cú đến giờ mông vẫn còn đau, lập tức đi tới nịnh nọt.

Kỷ Sầm ừ một tiếng, đi đến tủ quần áo trước mặt, mở cửa tủ ra rồi nhét vào trong, thuận tiện lấy mấy bộ quần áo định mang về nhà hôm nay.

Biết mình có lỗi nên Bách Trạch Văn vội vàng tiến lên giúp.

"Tôi giúp cậu thu dọn quần áo, việc nhỏ như vậy nào cần đến thiếu gia Kỷ Sầm ngài tự mình động thủ, hãy để cho thằng em này làm."

Kỷ Sầm: "Cút."

Bách Trạch Văn: "Được rồi, giúp thiếu gia Kỷ Sầm thu dọn quần áo xong tôi sẽ cút ngay."

Kỷ Sầm cười, mắng một câu đồ chó chết.

"Thôi, đi ăn cơm với tôi trước đã, trở về rồi thu dọn sau."

Vài phút sau, Kỷ Sầm mang theo Bách Trạch Văn xuống lầu gặp Tề Diệu Tưởng.

Nhìn thấy Tề Diệu Tưởng ngoan ngoãn chờ ở dưới ký túc xá nam, trong lòng Bách Trạch Văn cảm thấy bội phục Kỷ Sầm.

Người khác làm rơi q.uần l.ót thấy nhục muốn chết, còn cậu ta làm rơi q.uần l.ót thì đó là một khoản đầu tư mạo hiểm, chẳng những không lỗ mà còn kiếm được rất nhiều tiền.

Quán ăn mà Kỷ Sầm nói Bách Trạch Văn cũng biết, cậu ta còn rành quán này hơn Kỷ Sầm, chủ động đi trước dẫn đường.

Cái tên Bách Trạch Văn này có mồm miệng vụng về nhưng để khuấy động bầu không khí thì cũng rất giỏi.

Mỗi khi cậu ta rảnh rỗi thì hay xem các talk show, học mấy câu chuyện cười của các diễn viên trong chương trình đó. Suốt dọc đường đi, cậu ta đi ở đằng trước, Kỷ Sầm và Tề Diệu Tưởng đi song song ở đằng sau. Thỉnh thoảng cậu ta quay đầu lại nói chuyện không ngừng, lúc thì càm ràm đồ ăn của trường quá khó ăn, chốc lát lại hóng hớt nói ông chủ căn tin và lãnh đạo nhà trường là họ hàng thân thích.

Đi cùng với hai cậu bạn, Tề Diệu Tưởng còn tưởng mình sẽ rất ngại ngùng, thậm chí cô còn nghĩ đến mấy cách đi khác nhau.

Nếu cô đi giữa, cô sẽ không tìm được chủ đề để nói, hai chàng trai trò chuyện còn phải nói với qua người cô. Nếu hai chàng trai đi cạnh nhau còn cô đi một bên thì trông có vẻ rất cô đơn.

Nhưng hiện tại, Bách Trạch Văn đi ở đằng trước nói chuyện, Kỷ Sầm và cô đi song song phía sau chậm rãi nghe Bách Trạch Văn kể chuyện cười, thỉnh thoảng cũng đáp lại vài câu, không ai bị bỏ sót, bầu không khí rất tốt.

Hoá ra nói chuyện với con trai không khó đến thế.

Thì ra không phải tất cả các chàng trai đều không tôn trọng con gái.

Ngay từ đầu Tề Diệu Tưởng còn cho rằng mình sẽ xấu hổ, bước chân cô càng lúc càng thoải mái hơn.

Bách Trạch Văn nói đến đoạn hào hứng, cậu ta phiền quay đầu lại, dứt khoát đi lùi để nói chuyện với hai người.

Tề Diệu Tưởng chợt nhìn thấy phía sau có một cái cột điện, đang muốn nhắc nhở thì quai đeo cặp sách của cô bị kéo nhẹ.

Cô nghiêng đầu, Kỷ Sầm im lặng lắc đầu với cô.

Sau đó cô lập tức nghe thấy tiếng kêu đau đớn.

"Vãi chưởng!" Bách Trạch Văn đau đớn, điên cuồng xoa xoa cái gáy: "Sao hai cậu không nhắc tôi phía sau có cột điện hả!"

Kỷ Sầm bình tĩnh nói: "Ai bảo sau gáy cậu không có mắt?"

"Nếu sau gáy tôi có mắt thì tôi còn là con người sao?"

Kỷ Sầm cười.

"Cậu là người à? Không phải cậu là đồ chó chết hả?"

"..."

Bách Trạch Văn cau mày trừng mắt, đột nhiên nghe thấy tiếng cười trong trẻo, dễ nghe còn hơn cả tiếng chuông.

Hai chàng trai đồng thời nhìn về phía Tề Diệu Tưởng đang cong mắt cười.

Bách Trạch Văn đột nhiên không còn tức giận nữa, cố ý cúi mặt hù doạ cô: "Tề Diệu Tưởng, tôi thật sự buồn cười đến vậy sao? Ai cho cậu dũng khí cười nhạo tôi hả, Lương Tĩnh Như* à?

(*) Lương Tĩnh Như có bài hát tên là "Dũng Khí"

Tề Diệu Tưởng lập tức ngừng cười, lắc đầu nói không có.

Bách Trạch Văn còn muốn tiếp tục trêu Tề Diệu Tưởng nhưng có một bóng người đã che trước mặt cô.

"Tôi cho đấy." Kỷ Sầm hất cằm: "Đừng chọc cậu ấy nữa, đi nhanh đi, đang muốn ăn cơm, sắp chết đói rồi."

Khi tới quán ăn, bởi vì Kỷ Sầm mời khách nên Bách Trạch Văn vừa ngồi xuống thì ngay lập tức gọi mấy món ăn mặn mà ngày thường cậu ta không dám gọi.

Tề Diệu Tưởng chưa từng tới quán ăn này nên cũng không biết gọi gì, cô để cho hai chàng trai toàn quyền làm chủ, dù sao thì họ cũng là người mời, cô là khách nên đương nhiên sẽ nghe theo chủ.

Sau khi gọi món xong, Kỷ Sầm nói với ông chủ, tất cả các món ăn đừng cho thêm cay, cũng không cần cho hành tỏi.

"Cái gì? Hành tỏi cũng không cho vào, vậy còn ăn cái gì?" Bách Trạch Văn kinh ngạc.

Kỷ Sầm nói: "Tôi và Tề Diệu Tưởng đều không thích ăn hành tỏi, cậu nhịn một chút đi."

Bách Trạch Văn a lên một tiếng, nhìn về phía Tề Diệu Tưởng.

Tề Diệu Tưởng có hơi xấu hổ, nói: "Không sao đâu, cậu muốn ăn thì có thể bỏ vào, lúc mình ăn sẽ tách riêng ra."

"Tôi lười lựa ra lắm, thiểu số phải theo khẩu vị của đa số." Kỷ Sầm nhìn Bách Trạch Văn nói: "Nếu cậu thật sự muốn ăn thì tôi sẽ bảo ông chủ xào riêng một đĩa hành tỏi cho cậu."

Bách Trạch Văn từ chối.

Hành tỏi là gia vị, phải ăn kèm với đồ ăn thì mới ngon, ai lại đi ăn mỗi gia vị không chứ.

Vốn dĩ cậu ta còn đang thắc mắc vì sao Kỷ Sầm không ăn hành tỏi, vừa nghe thấy Tề Diệu Tưởng không ăn, Bách Trạch Văn lập tức hiểu ra.

Nếu cậu ta và Kỷ Sầm đều ăn hành tỏi mà bạn nhỏ đáng thương kia lại không ăn, nhất định cô bạn đáng thương sẽ kiên trì nói đừng quan tâm đến khẩu vị của mình, nhưng nếu có người không ăn hành tỏi giống cô, như vậy cô sẽ không ngượng ngùng nữa.

Tất cả sự săn sóc chu đáo đều ẩn chứa trong lời nói và hành động hững hờ, Bách Trạch Văn đưa mắt ra hiệu với Kỷ Sầm.

Chờ Kỷ Sầm nhìn về phía cậu ta, dùng ánh mắt hỏi cậu ta chuyện gì, cậu ta làm khẩu hình miệng:

"Tên đàn ông ngoài lạnh trong nóng."

...

Ăn xong bữa trưa, Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn quay về ký túc xá thu dọn quần áo mang về nhà, bọn họ cũng định đi xe về.

Tề Diệu Tưởng chờ bọn họ thu dọn đồ đạc xong rồi cùng nhau đi đến cổng trường bắt xe.

Lúc này chỉ có ba người họ đợi xe, các chàng trai và cô gái đều mặc đồng phục học sinh giống nhau, tạo nên một bức tranh sống động tại trạm chờ xe buýt vào một ngày mùa thu.

Lúc trước ở xa không để ý, bây giờ ở gần cô mới cảm nhận được hai chàng trai này cao hơn cô rất nhiều.

Lúc Tề Diệu Tưởng muốn nói chuyện với bọn họ, cả hai người họ đều phải cúi đầu nhìn cô.

Đột nhiên cô nhận ra hôm nay là thứ bảy, những ngày thứ bảy trước đây đều chỉ có một mình cô đeo tai nghe chìm đắm trong thế giới của riêng mình, không quan tâm đến sự náo nhiệt xung quanh.

Khi đó Kỷ Sầm và Bách Trạch Văn cũng ở chỗ này đợi xe buýt, chẳng qua lúc đó cô còn chưa quen biết bọn họ.

Nhưng vào thứ bảy tuần này, cô đã cùng bọn họ ăn cơm trưa, bây giờ lại còn chờ xe buýt cùng bọn họ.

Cô kết bạn với cô bạn cùng bàn Lư Văn Giai, còn có Vương Thư Huỷ và La Yên, còn các cô gái trong lớp dù ít hay nhiều thì cô cũng quen biết.

Kể cả cô bạn vì hôm nay cô từ chối mang giúp bữa sáng mà tức giận nữa.

Cô nhớ cô gái kia hình như tên là Mã Dục Tình.

Nghĩ đến những lời Mã Dục Tình đã nói với mình hôm nay, không biết như vậy có tính là đã trở mặt với Mã Dục Tình hay không.

Tề Diệu Tưởng bất giác thở dài.

Bách Trạch Văn nói đùa: "Tuổi còn nhỏ mà than thở cái gì? Giống như một bà cụ vậy."

Không đợi Tề Diệu Tưởng lên tiếng, cậu ta đã nhẹ nhàng nhấc chiếc cặp của cô lên, cười nói: "Nhưng dáng người cậu nhỏ như cậu mà mỗi ngày đều mang chiếc cặp lớn chừng này đi học, lỡ ngày nào đó bị gù lưng thì sẽ trở thành một bà cụ non thật đấy."

Tề Diệu Tưởng hoảng sợ mở to mắt: "Không thể nào."

Kỷ Sầm lên tiếng: "Cậu rảnh rỗi ở đây trêu cậu ấy thì không bằng đi xem có quán trà sữa nào không."

Trà sữa là Bách Trạch Văn đề nghị mua, tuy cậu ta là người thô lỗ nhưng sẽ không chiếm của hời từ người khác, nếu hôm nay Kỷ Sầm đã mời cơm trưa, vậy sau khi ăn xong cậu ta sẽ mời lại trà sữa, sẵn tiện cậu ta còn gọi cho Tề Diệu Tưởng một cốc.

Tề Diệu Tưởng định nói không cần, nhưng Bách Trạch Văn lại nói buổi sáng cô đã mang bánh kếp cho cậu ta rồi, cô không thể từ chối được.

Vì đợi trà sữa nên lúc nãy đã bỏ lỡ hai chuyến xe buýt, sau khi tính toán thời gian, chuyến xe tiếp theo cũng sắp tới, Bách Trạch Văn vội chạy đi lấy trà sữa, để lại Tề Diệu Tưởng và Kỷ Sầm ở lại đợi xe buýt.

Đợi Bách Trạch Văn quay lại, Tề Diệu Tưởng vẫn còn hơi lo lắng, hỏi: "Sẽ bị gù lưng thật sao? Mình có nên nhờ mẹ mua cho mình một cái đai để chống gù lưng không nhỉ."

Nếu bị gù lưng thật, chẳng phải nhìn cô sẽ càng lùn hơn sao?

Kỷ Sầm không ngờ cô rất để ý tới dáng người của mình, cậu nói: "Đừng nghe cậu ta nói hươu nói vượn, nếu dễ bị gù lưng như cậu ta nói, thế thì trường học của bọn mình ai cũng bị gù lưng à."

Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm, trong trường có rất nhiều học sinh đeo kính, còn gù lưng thì không thấy, Tề Diệu Tưởng yên tâm: "Vậy là tốt rồi."

Kỷ Sầm nói: "Nhưng đến tuần sau cậu không cần mang bữa sáng cho người khác nữa, cậu thay sang chiếc cặp khác đi, cái cặp này đối với cậu mà nói thì có hơi to thật."

Cảm giác như một đứa trẻ lén lút mặc quần áo người lớn vậy.

Tề Diệu Tưởng a lên một tiếng.

Từ giọng điệu bối rối của cô, Kỷ Sầm nhanh chóng đoán ra được gì đó, nói: "Chẳng lẽ cậu định giúp mang bữa sáng suốt cả học kỳ đấy à?"

Tề Diệu Tưởng không nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng, nếu có người nhờ cô mang giúp thì cô sẽ mang thôi.

Ít nhất là tuần sau, vẫn sẽ có người nhờ cô mang bữa sáng.

Kỷ Sầm bỗng nhiên nói: "Cậu có nghĩ tới chuyện này không."

"Gì cơ?"

"Tuần sau tôi hết nhiệm vụ trực ban thì sẽ tới lượt các lớp khác kiểm tra trước cổng trường, nếu không có tôi cho cậu đi cửa sau, vậy cậu phải làm sao bây giờ?"

Tề Diệu Tưởng nghe cậu nói mới biết: "Sẽ đổi người trực ban à?"

Kỷ Sầm gật đầu.

Tề Diệu Tưởng cảm thấy đây là một vấn đề nan giải.

"Vậy làm sao đây?" Cô lẩm bẩm nói: "Mình có thể hối lộ người trực ban kế tiếp không?"

"Lỡ người ta là một người chính trực thì sao?"

Tề Diệu Tưởng nhíu mày, bây giờ trông cô như một bà cụ non.

Kỷ Sầm dở khóc dở cười.

"Nếu có người lại tiếp tục nhờ cậu mang bữa sáng, cứ từ chối thẳng không phải là được rồi sao."

Đương nhiên Tề Diệu Tưởng hiểu lý lẽ này, cô ngập ngừng nói: "Nhưng nếu mình từ chối bọn họ, mình sợ sẽ chọc bọn họ tức giận."

Giống như những gì Mã Dục Tình đã làm với cô hôm nay vậy.

Khó khăn lắm cô mới hòa nhập ở trường mới, lại còn kết thêm bạn bè, cô không nghĩ sẽ làm mất lòng ai.

"Người khác tức giận không phải chuyện của cậu, cũng không ảnh hưởng gì tới cậu cả. Cậu nhìn Cố Dương mà xem, ngày nào cũng như thể cả thế giới này nợ tiền cậu ta vậy. Người không ưa cậu ta nhiều như thế mà cậu ta vẫn sống tốt đó thôi."

Ví dụ này quá điển hình đến mức Tề Diệu Tưởng gật gật đầu cố gắng học hỏi.

Cô cũng biết chính mình không làm được như vậy, nhưng mà...

Tề Diệu Tưởng cụp mắt xuống: "Lý lẽ này mình hiểu, nhưng mà nói thì dễ, làm mới khó."

Nhất là đối với loại người hèn nhát như cô.

Khi còn nhỏ cô ở quê, ông bà ngoại đều không thích cô, cô đã quen nhẫn nhịn chịu đựng, dù có bị đánh hay mắng thì cô cũng không cãi lại. Sau này cô được mẹ đưa lên thành phố sinh sống, mẹ chưa lập gia đình mà đã sinh ra cô, dẫn cô theo thật sự quá vất vả, mấy năm nay mẹ nhận không ít ánh mắt soi mói và lời ra tiếng vào.

Nhưng cũng may mẹ cô kiên trì dẫn cô theo, đi theo mẹ, Tề Diệu Tưởng cũng dần bớt nhu nhược và cứng cáp hơn một chút.

Nhu nhược thì không tốt, sống như thế quá ức chế, nhưng có một ưu điểm là dù có thế nào cũng không bị đánh chết.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Tề Diệu Tưởng uể oải, cô lại thở dài.

Bỗng nhiên có một bàn tay vỗ nhẹ vào cánh tay cô, không một tiếng động nhưng mang theo sự trấn an và khích lệ.

"Bà cụ non à, đừng thở dài nữa, còn chưa phải tận thế đâu." Kỷ Sầm cúi người xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt cô nói: "Không phải còn có tôi sao, tôi còn chưa nghỉ việc mà."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /105 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Buông Nhân Vật Phản Diện Kia Ra Để Cho Tôi Tới

Copyright © 2022 - MTruyện.net