Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Đại tiểu thư đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng thấy nàng đi về hướng này."
"Aiz, đại tiểu thư giỏi chạy trốn thật đấy, chúng ta đã tìm nàng suốt năm tháng trời rồi!"
Bên ngoài không ngừng vang lên tiếng người hầu đi tìm, lục lọi khắp nơi.
Ta và Chúc Tiêu đang chen chúc trong một gian phòng nhỏ hẹp, lòng ta căng thẳng như trống đánh.
Chúc Tiêu ôm chặt ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, dịu dàng an ủi: "Ngọc nhi chớ sợ, nơi này kín đáo, bọn họ không tìm thấy đâu."
Ta vùi đầu vào sâu trong lòng Chúc Tiêu.
"Ôi... Ta đã trốn năm tháng trời, họ cũng tìm ta năm tháng trời. Những ngày qua, chúng ta chẳng làm gì ngoài việc chạy trốn."
Lòng ta đau khổ không nguôi.
Sao phụ thân cứ nhất quyết gả ta cho Thái tử chứ? Chẳng lẽ người không biết Thái tử là kẻ thế nào sao?
Nghĩ đến đây, ta nắm chặt vạt áo của Chúc Tiêu, nghiến răng nói: "Chắc huynh chưa biết, vị hôn phu của ta có gương mặt xấu xí đến đáng sợ, ngày thường, hắn thích gi/3t người làm thú vui, nếu ta gả qua đó, chắc chắn sẽ bị hắn hành hạ đến ch/3t. Nhưng phụ thân ta lại quyết tâm gả ta cho hắn..."
Chúc Tiêu nhẹ nhàng nhếch môi, ánh mắt thoáng qua tia sáng không rõ ý tứ: "Nói vậy, Ngọc nhi thật sự căm ghét vị hôn phu của mình?"
Nghĩ đến vị Thái tử tàn bạo, độc ác kia, ta vừa sợ vừa ghê tởm, cắn răng gật đầu: "Đúng! Hắn đúng là kẻ đáng ch/3t!"
Ở góc độ ta không nhìn thấy, Chúc Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve tóc ta, nhắm mắt lại, như vui vẻ lại như bất đắc dĩ thở dài: "Có lẽ đây là lần đầu tiên, vị hôn phu của nàng bị người ta mắng nhiếc đến vậy."
Ta ghét Thái tử đến vậy, là vì ta đến từ một thế giới khác.
Thái tử trong sách là kẻ phản diện độc ác, một tay che trời, hắn cô độc, kiêu ngạo và thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, suốt hai mươi lăm năm chưa từng mềm lòng với ai.
Mọi người đều nói, hắn có gương mặt thánh nhân nhưng trái tim quỷ dữ.
Còn ta, chỉ xuất hiện trong ba chương đầu đã bị Thái tử tùy tiện gi/3t ch/3t, là một nhân vật pháo hôi*.
*Nhân vật pháo hôi: dùng để chỉ những nhân vật phụ hoặc nhân vật phản diện trong câu chuyện, thường có vai trò làm nền để làm nổi bật các nhân vật chính. Những nhân vật này thường không có kết cục tốt đẹp, thường bị hy sinh hoặc bị loại bỏ một cách nhanh chóng và dễ dàng.
Theo nguyên tác trong sách, ta vì ham muốn vinh hoa phú quý mà gả cho Thái tử, nhưng vào một đêm mưa, ta bị Thái tử không chút thương tiếc bóp ch/3t.
Thế nhưng, vào lúc này, nam nữ chính mới chỉ mười tuổi, ta thậm chí còn không thể nắm bắt cơ hội kết giao với nhân vật chính!
Ngay khi ta vừa xuyên không đến thế giới này, biết rõ cốt truyện nên ta lập tức quyết định phải bỏ trốn! Khi hôn ước chưa được quyết định chính thức, ta phải trốn thật xa!
Đến ngày thứ mười lăm trong cuộc chạy trốn, ta vô tình lạc vào một ngôi chùa, trong đại điện, ta gặp được Chúc Tiêu.
Làm sao để mô tả đây?
Lúc ấy, Chúc Tiêu mặc áo bào xanh, dung mạo thanh thoát, ôn nhu như ngọc, tà áo như mây trôi, tay cầm chuỗi tràng hạt, đang đàm đạo với một vị tăng nhân.
Thấy ta tiến đến, Chúc Tiêu ôn hòa gật đầu chào: "Cô nương."
Chúc Tiêu có dung mạo tuấn tú, kết hợp với khí chất đĩnh đạc của bậc quân tử, ngay lần đầu gặp mặt, ta đã bị hắn cuốn hút.
Ta không kìm được, hỏi Chúc Tiêu đã có hôn phối chưa.
Chúc Tiêu đáp "chưa có hôn phối", ta liền vịn vào lý do "đồng hành" mà bám lấy hắn.
Chúc Tiêu cũng không bực bội, bất kể ta nói ra những lời kinh thế hãi tục thế nào, trên gương mặt hắn vẫn luôn giữ nụ cười ôn nhu, nhạt nhẽo mà đồng tình với ta.
Hơn nữa, từ khi Chúc Tiêu và ta kết duyên, chúng ta chỉ nắm tay, hôn môi, chưa bao giờ làm chuyện quá phận.
Quả thật là một chàng trai trong sáng và tuân thủ lễ nghĩa.
"Ngọc nhi, bọn họ đã đi rồi."
Trong ngôi miếu hoang, giọng nói của Chúc Tiêu đưa ta trở về với thực tại.
Những người hầu được phụ thân phái đi, họ tìm ta mãi không thấy, cuối cùng cũng đã rời đi.
Sau khi xác định họ đã thật sự rời khỏi, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy gương mặt tuấn tú như thần tiên của Chúc Tiêu, ta bỗng nhiên nổi lòng tham, không chút do dự liền nhào tới, ôm lấy cổ chàng và hôn lên đôi môi đỏ thắm của chàng.
"Ưm... Ngọc nhi."
Ta có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở của Chúc Tiêu dần trở nên hỗn loạn, má và tai chàng khẽ ửng hồng.
Nhưng hôn nhiều rồi, Chúc Tiêu đã có kinh nghiệm, không chút do dự liền ôm lấy ta, làm sâu thêm nụ hôn.
Bỗng nhiên, từ cửa ngôi miếu hoang vọng lại một tiếng kêu kinh ngạc:
"Ai da! Giữa ban ngày ban mặt, thanh niên bây giờ thật táo bạo quá."
Một lão ăn mày đầy vẻ lúng túng, che mắt cho đứa bé ăn mày bên cạnh, miệng lẩm bẩm rằng không nên nhìn.
Mặt ta đỏ bừng, đẩy Chúc Tiêu ra, che mặt chạy đi.
Ôi trời ơi, ai hiểu được, thân mật với bạn trai lại bị người qua đường bắt gặp! Thật sự rất xấu hổ.
"Chàng..chàng..chàng về trước đi, ta đi chợ mua con vịt quay, lát nữa sẽ quay lại tìm chàng!"
Da mặt ta khá mỏng, không còn mặt mũi nào đối diện với Chúc Tiêu nữa.