Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta không hiểu ý hắn.
Ta muốn hỏi thêm gì đó, nhưng không biết vì sao, hương thơm trên người Chúc Tiêu tràn vào mũi, khiến ta cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trĩu.
"Ngọc nhi ngoan, ngủ đi."
Ta mơ màng ngủ thiếp đi, những lời muốn hỏi cũng không kịp nói ra.
Chúc Tiêu rời đi khi trời vừa hửng sáng.
Về đến phủ, Chúc Tiêu ngồi trước bàn trong thư phòng, xoa xoa thái dương hơi đau.
"Điện hạ, thuộc hạ không hiểu, nếu ngài thật lòng thích Triệu tiểu thư, tại sao không nói rõ thân phận với nàng?"
Chúc Tiêu cầm miếng ngọc bội có vài vết nứt trong tay, nhếch môi cười nhẹ: "Chỉ là trừng phạt thôi."
Trong yến tiệc lần trước, hắn uống vài ly rượu, trở về tẩm điện nghỉ ngơi thì cô gái nhỏ kia đã lẻn vào phòng hắn.
Nàng đứng trước mặt hắn, cởi áo ngoài, cả gan dụ dỗ hắn, thậm chí còn nói giọng ngọt ngào gọi hắn là "điện hạ."
Nàng vừa định bước qua tấm bình phong, thì trượt chân ngã xuống đất và ngất xỉu.
Chúc Tiêu vừa định gọi người vào xử lý nàng, thì nàng tỉnh lại.
Cô gái gan to bằng trời đó mở to mắt, thì thầm: "Ôi trời, kẻ phản diện độc ác! Hắn sẽ không gi/3t ta chứ!"
Sau đó, hắn tận mắt nhìn thấy Triệu Vãn Ngọc bối rối nhặt áo quần dưới đất, miệng không ngừng kêu "cứu mạng", "ôi trời", rồi không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.
Phản ứng trước sau khác hẳn.
Nếu nàng lúc đó thực sự dám bước qua tấm bình phong dụ dỗ Chúc Tiêu, hắn thật sự sẽ ngay lập tức bẻ gãy cổ nàng.
Chúc Tiêu nghĩ, Triệu Vãn Ngọc khi tỉnh lại và bỏ chạy, thật ngốc nghếch mà đáng yêu.
Tạm thời có thể không gi/3t nàng, để nàng đi.
Nhưng nếu khi đó trong phòng không phải là hắn, mà là người khác thì...
Nghĩ đến đây, trong mắt Chúc Tiêu lóe lên một tia suy nghĩ đen tối.
Khi ta tỉnh dậy, Chúc Tiêu đã không còn bên cạnh.
Tin từ trong cung truyền ra, Mai phi nương nương mở tiệc thưởng hoa, mời mấy tiểu thư danh gia vọng tộc đến dự.
Trong lòng ta bắt đầu lo lắng bất an, nếu vào cung, rất có thể sẽ gặp Thái tử điện hạ.
Nhưng Mai phi nương nương đã chỉ đích danh muốn ta đến dự, ta không thể từ chối lệnh của nàng.
Cân nhắc một hồi, ta vẫn để Tiểu Hồng trang điểm, ăn mặc chỉnh tề, rồi vào cung.
Trong tiệc thưởng hoa, mười mấy cô nương xinh đẹp vây quanh Mai phi, nàng mặc cung trang lộng lẫy, thưởng hoa uống trà trong Ngự Hoa Viên.
Sự xuất hiện của ta có phần đột ngột.
Mai phi thấy ta, che mặt cười khẽ: "Ồ, là muội muội nhà họ Triệu đến rồi, bản cung còn chưa kịp chúc mừng ngươi, vị tân Thái tử phi này."
Nói rồi, nàng cho người mang đến một chiếc hộp phủ vải đỏ, mở vải đỏ ra, bên dưới là một đôi vòng tay.
Mai phi kéo tay ta, tự tay đeo vòng tay lên cho ta: "Sau này chúng ta là người một nhà, muội muội đừng quá câu nệ."
Những cô nương xinh đẹp xung quanh cũng thi nhau chúc mừng ta trở thành tân Thái tử phi.
Là một người sợ giao tiếp, tình huống như thế này khiến ta có chút lúng túng.
Nhưng rất nhanh, một thái giám đến truyền tin, nói Thái tử muốn gặp ta.
Thái tử! Muốn gặp ta!
Chính là vị Thái tử tàn bạo điên cuồng đó, Tạ Thừa Tiêu!
Ta lập tức toát mồ hôi lạnh, so với việc gặp Thái tử, ta vẫn thích ở lại Ngự Hoa Viên tán gẫu cùng các cô nương xinh đẹp này hơn.
Nhưng không còn cách nào, Thái tử muốn gặp, ta phải đi.
Như bước lên đoạn đầu đài, ta theo sau tiểu thái giám, đến cung điện nơi Thái tử Tạ Thừa Tiêu đang ở.
Trong cung điện có chút tối tăm, chỉ có vài ngọn nến đang cháy, khiến ta lầm tưởng đây là ban đêm.
"Triệu tiểu thư, điện hạ căn dặn, cần phải che mắt cô."
Ta ngẩn người, thấy hai cung nữ cầm một dải lụa đen, đứng nghiêm chỉnh trước mặt ta.
"A? Cái gì?" Một lúc lâu ta mới phản ứng được.
Thấy ta ngẩn ngơ, hai cung nữ lại lặp lại: "Tiểu thư, Thái tử điện hạ nói phải dùng dải lụa này để che mắt cô."
Lần này ta thực sự sửng sốt.
Tạ Thừa Tiêu rốt cuộc có sở thích gì đây, chỉ là gặp mặt thôi, tại sao lại phải che mắt ta?
Chẳng lẽ hắn bị hủy dung, sợ ta chê hắn xấu?
Hai cung nữ không trả lời thắc mắc của ta, họ chỉ làm theo lệnh mà thôi.
Hai người nói "đắc tội rồi", rồi dùng dải lụa đen che mắt ta.
Bây giờ, ta không thấy gì nữa, chỉ có thể lờ mờ thấy bóng người qua dải lụa.
Sau khi xong, hai cung nữ lui ra: "Triệu tiểu thư, xin hãy ở đây chờ điện hạ đến, chúng nô tỳ xin cáo lui."
Hai cung nữ rời đi, để ta một mình ngồi trong cung điện rộng lớn.
Ta thật sự rất muốn tháo dải lụa ra, nhưng sợ rằng Tạ Thừa Tiêu đột ngột xuất hiện, nổi điên gi/3t ta.
Vì vậy, ta chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua, ta mơ màng buồn ngủ.
Khi ta sắp ngủ thì bất ngờ bị tiếng gọi quen thuộc đánh thức.
"Ngọc nhi!"