Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sa
Lâm Mạn Thiến V:
“Đóng máy, đóng máy rồi! Cuối cùng cũng được về nhà ăn Tết! Vui quá! [mặt trời][mặt trăng][ngôi sao]”
Bùi Nhất tắm xong, choàng áo tắm đi ra ngoài, dựa vào sofa biếng nhác lướt Weibo, Chốn Đô Thành Ồn à không có trạng thái mới, vậy là cậu tìm tên “Lâm Mạn Thiến”.
Trạng thái mới nhất là bài viết trên, đăng lúc mười một giờ tối, kèm theo ảnh cái vali màu hồng đơn giản. Dưới bài viết có khoảng hai, ba trăm bình luận, toàn là chúc tiểu tiên nữ Thiến Thiến năm mới vui vẻ.
Cậu phát hiện mình chưa theo dõi Lâm Mạn Thiến, thê là thuận tay nhấn theo dõi, sau đó bình luận: “Đóng máy thuận lợi, năm mới vui vẻ.”
Hiệu ứng mà siêu sao mang lại rất đáng sợ. Bùi Nhất bình luận còn chưa tới mấy phút, fans đã nhanh chóng tìm tới, trong chớp mắt có tới mấy ngàn lượt thích, đẩy bình luận của cậu lên top 1.
“Ối! Bùi Nhất Nhất! Em quan tâm tới Weibo của mình hơn được không!”
“Meo meo meo, Nhất nhà mị xuất hiện rồi, ôm về [tim][tim][tim]”
“Anh ơi, cuối cùng anh cũng online rồi! Chúc mừng năm mới!!! Trời lạnh nhớ mặc ấm nhé, gió tây bắc to lắm, phải chăm sóc bản thân, đừng để bị cảm, yêu anh.”
“Tới đây vì nhìn thấy động thái mới của Nhất nhà tui, chị bé là diễn viên cùng đoàn phim ạ, đẹp quá đi ~”
“A! Anh Nhất, mới lên Weibo đã thấy động thái mới của anh rồi, chúc “Cửu Vệ” quay phim thuận lợi, phát sóng thành công, cũng chúc chị Mạn Thiến năm mới vui vẻ!”
…
Chỉ chốc lát sau, khu bình luận vốn dĩ vắng tanh lại có tới cả mấy ngàn bình luận, hầu như đều là fans của Bùi Nhất, thậm chí bình luận trả lời cho bình luận gốc của Bùi Nhất còn nhiều hơn gấp hai, ba lần tổng bình luận dưới bài. Sự đối lập vô cùng khó xử.
Thiếu niên dựa trên sofa, cầm khăn lau bừa tóc rồi ném khăn qua một bên, sườn mặt đẹp như truyện tranh bên dưới mái tóc lòa xòa ẩm ướt trông càng tuấn tú dưới ánh đèn.
Cậu nhìn đống chữ “Bùi Nhất” bên dưới phần bình luận trong bài của Lâm Mạn Thiến, chợt cảm thấy hơi áy náy. Thế là cậu ho nhẹ, đăng xuất khỏi tài khoản chính, đăng nhập vào tài khoản phụ.
Vừa vào tài khoản phụ, cậu phát hiện người được cậu theo dõi đặc biệt vừa đăng trạng thái mới cách đây năm phút.
Chốn Đô Thành Ồn Ã:
“Không muốn về nhà ăn Tết. Không muốn về nhà ăn Tết. Không muốn về nhà ăn Tết.
Hỏi tiền thì không có tiền, hỏi bồ cũng chẳng có bồ, mặt mũi đâu mà đi chúc Tết chứ.
Tại sao phải về nhà ăn Tết? Tại sao không cho tui làm việc? Tại sao tiên nữ tụi tui ngày nào cũng giống như chú ỉn?
Mẫu hậu ơi, sao người còn chưa đón con về Thiên Đình chứ?”
Ảnh đính kèm là ảnh chế gào thét: Mày phải cố gắng hết sức mới có thể tin rằng mình không có năng lực.
Bùi Nhất rơi vào trầm tư, mở Weibo của một người khác.
Lâm mạn Thiến V:
“Đóng máy, đóng máy rồi! Cuối cùng cũng được về nhà ăn Tết! Vui quá! [mặt trời][mặt trăng][ngôi sao]”
Trong lúc cậu suy nghĩ xem hai tài khoản này có cùng là một người không thì có cuộc gọi điện thoại, trên màn hình hiển thị:
Thẩm Chó Đần
Nghe máy, từ chối.
Cậu vừa bắt máy thì bên kia lập tức truyền tới giọng nam đầy hào hứng: “Bùi ca, đi đua xe không?”
“Không có hứng.”
“Đừng mà, lâu rồi tụi mình chưa chơi, bánh xe lên mốc hết rồi kìa! Với cả mày cũng nghỉ hai ngày mà.”
“Có lịch rồi.”
“Hả? Mới đó mà lên lịch rồi á? Mày định làm gì?”
Thiếu niên nói giọng uể oải: “Ngủ.”
“…”
Người bên kia đầu dây không vui: “Ông anh à, mày lại không xem tụi tao là anh em nữa rồi. Lâu lắm rồi tụi mình không tụ tập, mày không đua xe thì thôi đi, chẳng lẽ mày cũng không ăn cơm? Tụi mình đi ăn tối đi! Tao gọi món xong rồi, vẫn ở chỗ cũ, tao liệt kê nhé, có tôm hùm đất xốt chua cay, có mì rễ bản lam, có thịt dê nướng, chân gà nướng, cổ vịt nướng, rồi có cả teppanyaki…”
Bùi Nhất cúp điện thoại, tiếp tục xem Weibo.
Chưa đầy nửa phút sau, điện thoại lại rung lên.
Thẩm Chó Đần
Nghe máy. Từ chối.
Từ chối.
Nhưng đối phương vẫn tiếp tục gọi, từ chối nghe máy lại gọi tiếp, rất kiên nhẫn và bất khuất.
Chàng trai nheo mắt, nghe máy, giọng lạnh lùng: “Thẩm Tụng, tốt nhất là mày có chuyện nghiêm túc.”
Thẩm Tụng vô thức run lên, thiểu não: “Ông anh à, không phải là tao ép mày, mà là Nữu Nữu! Chả biết thằng ranh nào chuốc rượu cô ấy, bây giờ cô ấy đang quậy tưng bừng kìa, cổ nói mày mà không đến đây thì cổ sẽ lên sân khấu múa thoát y đó! Nếu cổ làm thật, bố tao sẽ giết tao mất!”
Bùi Nhất loáng thoáng nghe thấy tiếng khóc lóc: “Bùi Nhất khốn kiếp! Thẩm Chó Đần, cậu bảo cậu ấy đến nói rõ cho tớ! Bùi Nhất! Bùi Nhất…”
Cậu lạnh mặt: “Thẩm Tụng, đưa điện thoại cho cô ta.”
Thẩm Tụng vừa nghe thấy giọng điệu này thì rợn người, nuốt nước miếng: “Anh anh anh à! Mày đừng giận, bây giờ cổ không được tỉnh táo, tụi mình là đàn ông, đừng so đo với con gái làm gì…”
“Mày không đưa điện thoại cho cô ta thì tao cúp máy đây.”
“… Ờ được rồi, vậy, vậy mày bình tĩnh nói chuyện nhé, anh hai, nam tử hán đại trượng phu, đừng chấp nhặt con gái làm gì, mày bình tĩnh nói chuyện nhé, phải bình tĩnh nói chuyện đấy!”
Thẩm Tụng khuyên nhủ cả vạn lần, thấy người bên kia đầu dây không phản bác thì mới yên tâm thở phào, dè dặt đưa điện thoại cho Hứa Úy: “Nữu Nữu, điện thoại của Bùi Nhất, cậu ấy có chuyện muốn nói với cậu.”
Cô gái ban nãy còn đang say khướt quậy tưng bừng bỗng nhiên yên tĩnh lại. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, mắt ngấn lệ, rất lâu mới phản ứng, hừ lạnh: “A lô, Bùi Nhất, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu hối hận thì cũng đã muộn rồi! Cậu nghĩ Hứa Úy tôi là ai? Trừ khi cậu lết xác tới đây xin lỗi tôi, bằng không, cậu đừng hòng tôi tha thứ cho cậu…”
“Cậu phiền quá đấy.”
“Hơn nữa cậu phải đến đây ngay lập tức…” Cả ngàn lời muốn nói bị nghẽn lại ở cổ họng, cô ngớ người, “Cậu nói gì cơ?”
“Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, cậu quậy thế nào là việc của cậu, tôi không có nghĩa vụ phát điên cùng cậu, sau này cậu muốn thoát y hay cắt cổ tay, nhảy lầu gì đó cũng đừng kéo tôi theo. Với tôi, giới tính không có nhiều ưu đãi đâu.”
Hứa Úy chợt cảm thấy lượng rượu mình vừa uống trong chớp mắt biến thành băng bao bọc trái tim mình, khiến con tim lạnh toát.
Bấy giờ cô mới ý thức được, cậu là Bùi Nhất. Là Bùi Nhất mà dẫu cô van xin tha thiết cũng sẽ lạnh lùng đâm cô từng nhát. Là Bùi Nhất chưa một lần quan tâm tới sự sống chết của cô.
Thẩm Tụng ngơ ngác khi thấy cô như mất hồn mất vía: “Sao thế? Nữu Nữu, Bùi ca nói gì vậy?”
Cậu ta lấy lại điện thoại: “Bùi ca…”
“Thẩm Tụng.” Giọng nói ở đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng, “Nếu cô ta muốn lên sân khấu thoát y, mày đừng cản, cứ để cho cô ta cởi, mày chỉ việc quay clip lại gửi cho bố mẹ cô ta, để nhà họ Hứa tự giải quyết, đừng làm phiền tao.”
“Hả? Bùi ca, nghĩa là sao, mày… Bùi ca? A lô? Bùi Nhất?”
Cúp máy rồi.
Thẩm Tụng nuốt nước miếng, quay đầu nhìn vẻ mặt của cô gái, dè dặt hỏi: “Ờ thì, Nữu Nữu, cậu có sao không?”
Cô gái không nói gì, chỉ ngơ ngác đứng đó, rất lâu sau bỗng nhếch môi cười, vì có hai hàng lệ lăn trên gò má nên nụ cười trông rất đáng sợ, ít nhất là khiến Thẩm Tụng thấy sợ.
Cô nghiến răng: “Bùi Nhất tưởng mình là đại thiếu gia có thể hô mưa gọi gió chắc? Hiện giờ nhà họ Bùi đâu phải của cậu ta, tôi cứ làm mình làm mẩy đấy! Cậu ta làm gì được tôi?”
Thẩm Tụng co lại một đống như con chim cút, không dám rên tiếng nào.
Ừ ừ ừ, mấy người ai cũng máu mặt cả. Tui không dám động vào Bùi ca, cũng không dám động vào cậu đâu.
Đều là thanh thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, sao không vui vẻ trốn học, chơi game, ăn tôm hùm đất xốt chua cay mà cứ làm ra ba cái trò gì đâu không vậy? Đã vậy còn cứ kéo cậu ta vào, Thẩm Tụng tui kiếp trước phạm tội tày đình hay gì.
*
Bùi Nhất cúp máy, không quan tâm tới chuyện đó nữa.
Cậu xưa nay luôn biết cái gì nên quan tâm cái gì cần bỏ mặc, nếu suốt ngày giận dỗi vì ba chuyện không đâu thì chắc có lẽ sẽ tức chết trước năm hai mươi tuổi.
Thiếu niên biếng nhác tựa lưng vào sofa, tiếp tục xem bảng hotsearch Weibo.
Kỳ lạ là bảng hotsearch bình thường chỉ đọc hai phút là xong thì hôm nay có một tiêu đề thu hút cậu.
#18. Người càng vui vẻ thì càng yếu đuối.
Bùi Nhất nhấn vào.
Kinh Đô Tân Báo V:
“Theo các nhà tâm lý học, người bề ngoài càng vui vẻ thì bên trong càng yếu đuối.
Trước mặt người khác, họ sẽ tỏ ra vui vẻ, lạc quan, tràn đầy sức sống, nhưng thực tế họ là người bi quan, rất dễ mắc bệnh trầm cảm, nếu nghiêm trọng thậm chí còn dẫn đến chứng tâm thần phân liệt.
Kiểu người “giả vui vẻ” rất dễ dàng trở nên yếu đuối bởi một chuyện rất nhỏ, ảo tưởng quá độ muốn thoát khỏi thế giới thực tế…”
Bùi Nhất có thế giới quan cực kỳ đứng đắn.
Hằng ngày cô cậu đều gửi cho cậu các bài báo đại loại như “Mười thứ không thể ăn cùng nhau, ăn vào sẽ chết”, “Sốc! Cà chua bi lại có công hiệu này”, cậu thì vẫn ăn uống bình thường, hoàn toàn không có ý định điều chỉnh ẩm thực và thời gian nghỉ ngơi. Cậu cho rằng mấy bài báo đó đều là do phóng viên giật tít cho có.
Vì vậy thiếu niên khẽ nhướn đôi mày anh tuấn, trầm tư hồi lâu, trịnh trọng để lại bình luận đầu tiên.
Chốn Đô Thành Ồn Ã:
“Không muốn về nhà ăn Tết. Không muốn về nhà ăn Tết. Không muốn về nhà ăn Tết.
Hỏi tiền thì không có tiền, hỏi bồ cũng chẳng có bồ, mặt mũi đâu mà đi chúc Tết chứ.
Tại sao phải về nhà ăn Tết? Tại sao không cho tui làm iệc? Tại sao tiên nữ tụi tui ngày nào cũng giống như chú ỉn?
Mẫu hậu ơi, sao người còn chưa đón con về Thiên Đình chứ?”
Bé Bướm Hướng Trăng Bạc:
“Bạn rất tuyệt, và nhân gian cũng rất tươi đẹp, mình luôn ủng hộ bạn.”
Hết chương 13