Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sa
Đạo diễn Giản nhanh chóng có mặt tại studio.
Vì Châu Tinh đã hóa trang và thay quần áo xong nên cô ấy chụp trước nhất. Tạo hình của Châu Tinh mang tính “phổ thông” nhất, và vì quá phổ thông nên không có tính đa dạng, chụp một xíu là xong.
Người thứ hai chụp ảnh tạo hình là Lâm Mạn Thiến. Lâm Mạn Thiến đóng vai diễn viên có hình tượng ngọc nữ, tổ tạo hình thiết kế rất nhiều tạo hình nhưng đạo diễn đều không hài lòng, sửa tới sửa lui cuối cùng chọn tạo hình đơn giản nhất, đó là váy hai dây màu trắng để lộ xương vai xanh và vai.
Lâm Mạn Thiến vốn đã gầy, lại giảm thêm hai, ba ký để đóng “Cửu Vệ” nên người vô cùng mảnh mai, giờ còn mảnh mai hơn vì hôm thử vai, đạo diễn Giản đã nói muốn cô gầy thêm chút nữa: “Nhân vật này hơi cố chấp, mắc bệnh tâm lý và trầm cảm, tốt nhất là phải gầy đến mức khiến khán giả thấy hơi ghê nhưng vẫn phải đẹp, cháu hiểu không?”
Hiểu. Vì vậy trong khi mọi người chìm trong đau khổ “Ăn chơi ngày thường tăng ký rưỡi, về nhà ăn tết thêm ba cân” thì Lâm Mạn Thiến lại dần dần nhẹ cân.
Cơ địa của cô là dễ gầy khó mập, vậy nên sau nửa tháng chỉ ăn bữa sáng chay mỗi ngày kết hợp tập thể dục, cân nặng của cô đã từ 46kg giảm xuống còn 42kg, mà cô cao tận 1m67, nên thoạt trông càng gầy.
Nói hơi quá là trong nửa tháng nay, Phương Viên luôn lo lắng cô bị ngất xỉu bất cứ lúc nào vì thiếu dinh dưỡng.
May là Lâm Mạn Thiến đẹp bẩm sinh, da trắng, không nổi mụn, hai nốt ruồi lệ mọc rất đúng chỗ nên dù gầy trơ xương, má hơi hóp, đạo diễn lại không cho trang điểm mà để mặt mộc, trông cô vẫn rất đẹp.
Đạo diễn Giản đứng bên cạnh nhiếp ảnh gia, chợt có linh cảm: “Giang Di, cô phải vừa cười vừa khóc, hiểu không? Ánh mắt phải tàn nhẫn, phải u ám, phải độc ác, nhưng nụ cười phải thật dịu dàng… Ánh mắt tàn nhẫn thêm chút nữa, nước mắt nhiều thêm chút nữa…”
Tuy chỉ chụp poster nhưng studio có rất nhiều người. Dựa vào địa vị của đạo diễn Giản, không có chuyện ông phối hợp với lịch trình của diễn viên, ngay cả ảnh đế Trần Vũ Hán đóng vai nam chính cũng phải từ chối lễ khai trương của nhãn hàng để tới chụp ảnh tạo hình. Vốn dĩ anh có suy nghĩ nữ diễn viên hợp tác với mình có chống lưng hùng mạnh nên đạo diễn Giản mới bỏ qua cả dàn hoa đán để chọn cô, nhưng khi xem cô chụp ảnh tạo hình, anh đã thay đổi cái nhìn về cô. Vừa khóc vừa cười, lại phải vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn, ấy vậy mà cô thể hiện rất tốt, hơn nữa hình tượng thực sự rất phù hợp, vẻ đẹp đóa sen trắng theo nghĩa tích cực hoàn toàn tự nhiên chứ không qua phẫu thuật thẩm mỹ, ánh mắt toát ra sự cố chấp hệt như Giang Di xé sách bước ra.
Đạo diễn Giản giơ tay ra hiệu OK, Lâm Mạn Thiến bước ra khỏi ống kính, nhìn thấy ảnh đế Trần cười tươi đưa nước cho mình, ánh mắt ôn hòa hơn lúc mới gặp rất nhiều.
Cô mỉm cười nhận chai nước: “Cảm ơn thầy Trần ạ.”
Cô không lo ảnh đế Trần có ý xấu với mình giống như phó giám đốc trước kia bởi vì anh ấy lớn hơn cô một con giáp, lại nổi tiếng thương vợ, ánh mắt cũng không có bất kỳ ý xấu nào. Thái độ của anh ấy với cô thay đổi chứng tỏ duy nhất một điều: anh ấy đã công nhận cô. Điều này khiến Lâm Mạn Thiến rất vui, cô bắt được cái bánh từ trên trời rơi xuống, người không biết chuyện đâm ra ngờ vực, chính cô cũng sợ hãi trong lòng, rất cần sự công nhận của người khác.
Trần Vũ Hán bắt đầu chụp ảnh. Lâm Mạn Thiến tới trước máy tính xem ảnh mình chụp. Trong ảnh, cô gái mặc váy hai dây màu trắng, mái tóc đen tuyền đổ xuống vai, mặt không son phấn, ánh mắt u ám, vừa thê lương vừa tuyệt vọng vừa căm hận, nhưng môi lại mỉm cười đón lấy giọt nước mắt. Hoàn toàn đạt được yêu cầu của đạo diễn Giản. Che kín nửa khuôn mặt bên trên sẽ nhìn thấy sự dịu dàng khó cưỡng, che kín nửa khuôn mặt bên dưới là nỗi u ám khiến người ta lạnh gáy.
“Rất đẹp.” Đằng sau bỗng vang lên giọng nói quen thuộc.
Lâm Mạn Thiến quay đầu lại, trông thấy gương mặt sáng ngời của thiếu niên, cậu cúi người, đầu kề sát đầu cô tò mò nhìn vào máy tính, tay cầm que kem socola rất to, hơi lạnh tỏa ra xung quanh, không biết là do que kem hay do chính cậu.
“Bùi Nhất? Sao cậu lại tới đây? Hôm nay cậu thi mà.”
Thiếu niên vẫn nhìn máy tính chứ không hề ngẩng đầu, trả lời qua loa: “Thi xong rồi.”
Chị gái Lâm hết sức quan tâm tới cuộc thi của cậu nhất thời cảm thấy hồi hộp cứ như mình là phụ huynh thí sinh, rất muốn hỏi cậu thi thế nào nhưng lại không dám hỏi vì sợ ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu, nhưng sau cùng vẫn dè dặt hỏi: “Thế cậu thấy mình thi ra sao?”
“Em thấy tốt lắm.”
Quần que nhà cậu, cái gì cũng thấy tốt lắm.
Lâm Mạn Thiến nghĩ mình không thể nào ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu được nên lại hỏi tiếp: “Giám khảo ra đề gì vậy?”
“Hỏi em sao đang làm tốt vai trò diễn viên lại đi học đạo diễn.”
“Cậu trả lời sao?”
“Em chả rõ câu hỏi của họ có ý nghĩa gì.” Thiếu niên chau mày, tỏ ra khó hiểu, “Tựa như người ta hỏi chị sao chị chơi giỏi LOL mà lại chạy đi chơi PUBG vậy đó. Khác gì nhau đâu, còn có thể vì sao được chứ?”
“Bởi vì… đều rất vui. Chơi PUBG cũng rất vui, LOL chơi lâu chán rồi thì chuyển sang chơi PUBG thôi.”
“Chính xác. Em đóng phim lâu rồi, giờ muốn đổi sang cái khác thôi. Em đã ăn sủi cảo hẹ hai năm rồi, trong khi đó sủi cảo rau cần cũng rất ngon, chẳng lẽ em không được đổi vị.”
“Rồi cậu trả lời ban giám khảo thế nào?”
“Em trả lời vậy đó.”
Lâm Mạn Thiến trợn mắt: “Đừng bảo cậu cũng nói với họ về LOL và PUBG nhé? Trời đất ơi, lỡ có người trong ban giám khảo lớn tuổi nghe không hiểu thì sao?!”
“Đúng là có hai người không hiểu.” Thiếu niên nhướn mày, cầm que kem, thản nhiên nói: “Nên em đã đưa ra ví dụ bằng sủi cảo rau cần với sủi cảo hẹ.”
“…” Cô hít sâu một hơi, “Họ chỉ hỏi cậu câu đó thôi à?”
“Còn hỏi em thích đạo diễn nào và có đánh giá gì về đạo diễn đó.”
“Cậu trả lời sao?”
“Em định nói Spielberg(1) vì khá dễ nói về ông ấy. Nhưng lúc đó em chợt nghĩ tới chị Mạn Thiến từng bảo phải biết lấy lòng ban giám khảo nên em đã trả lời là em thích Lưu Húc Dương.”
(1) Steven Spielberg là đạo diễn nổi tiếng người Mỹ. Một số tác phẩm của ông: Hàm cá mập, E.T. Sinh vật ngoài hành tinh, Công viên kỷ Jura,…
“Vậy cậu đánh giá đạo diễn Lưu thế nào?”
“Cái này thì em lại nợ chị Mạn Thiến rồi. Nhờ chị nhắc nhở nên em đã gọi điện xin đạo diễn Giản cố vấn cho. Đạo diễn Giản rất tiếc hận về đạo diễn Lưu, nói một tràng, em thấy rất chuyên nghiệp nên đã thuật lại lời đánh giá ấy.”
Nghe tới “tiếc hận”, Lâm Mạn Thiến thấy sai sai, nhưng vì tin tưởng nên cô vẫn ôm một tia hy vọng: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như dạo đầu phim dài dòng, không phân biệt rõ ràng đâu là chính đâu là phụ của bộ phim, thủ pháp dựng phim không vững, vân vân, nhiều lắm, giờ kể không hết đâu.”
“…”
Bùi Nhất nhìn gương mặt trầm tư của cô, như nhận ra điều gì, vỗ vai cô, thong dong an ủi: “Chị đừng lo, em nói xong còn uyển chuyển gợi ý cho họ rằng đánh giá của em hơn phân nửa là bị ảnh hưởng từ đạo diễn Giản.”
“Có tác dụng gì không?”
“Ám chỉ họ rằng em có chống lưng, và những đánh giá này đều rất khách quan. Nhắc nhở họ đừng vì ân oán cá nhân mà loại thí sinh, ít nhất cũng phải giữ em tới vòng ba để đánh giá kiến thức chuyên môn của em.”
“…” Lâm Mạn Thiến lại ôm hy vọng cuối cùng, “Họ chỉ hỏi cậu hai câu này thôi hả?”
“Còn nhiều lắm, thời gian phỏng vấn rất dài.” Thiếu niên suy tư chốc lát, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng hài hước của cô, bèn cười búng trán cô, “Yên tâm đi mà, vòng một và vòng hai chỉ để sàng lọc thôi, vòng ba với vòng bốn mới là thi chính thức, không đáng sợ như chị nghĩ đâu. Hơn nữa em thi tốt thật mà.”
Vẫn rạng rỡ như ánh nắng, không lo lắng chút nào.
Lâm Mạn Thiến như nhìn thấy bạn cùng bàn của cô vào ngày cuối cùng của kỳ thi tốt nghiệp trung học, rất nhẹ nhõm, rạng rỡ hệt ánh nắng nói: “Tớ nghĩ tớ phải hơn bảy trăm hai mươi điểm.”, đến lúc công bố điểm thi thì suýt khóc mù mắt.
“Đừng nói chuyện này nữa.” Bùi Nhất kéo cô ra khỏi mười vạn suy nghĩ, huơ que kem trước mặt cô, mặt mày rạng rỡ: “Ăn không? Que này chưa ăn nè.”
Lâm Mạn Thiến nhìn que kem to đùng trong tay cậu, thở dài: “Không ăn đâu, sợ mập lắm.”
“Ồ, vậy em ăn đây.”
Cô nhận ra Bùi Nhất là đứa trẻ rất kỳ lạ. Phần lớn người ta ăn kem thường liếm, còn cậu lại cắn, que kem ngọt ngào mà cậu cắn như đá vậy.
“Mùa đông mà ăn nhiều kem thế không sợ bị đau bụng à?”
Bùi Nhất nhướn mày, ngạc nhiên: “Đàn ông cũng bị đau bụng ạ?”
“… Tôi không nói đau bụng đó, ý tôi là đau dạ dày kìa! Là dạ dày!”
“À.” Cậu rút tay về, “Dạ dày em khỏe lắm, không sợ. Với cả em vừa chơi bóng rổ hai tiếng ở ngay sân bóng gần đây nên giờ thấy hơi nóng.”
Đúng là sức khỏe khiến người ta ghen tị, có điều Lâm Mạn Thiến vẫn thấy lạ: “Cậu lặn lội đường xa thế chỉ để chơi bóng rổ? Bắc Ảnh cũng có sân bóng rổ mà?”
“Tại phải ăn cơm cùng đạo diễn và biên kịch, sẵn tiện cần thương lượng một chuyện nên tới đây luôn.” Cậu chỉ ảnh tạo hình trong máy tính, “Lúc em tới thấy mọi người chụp không được suôn sẻ lắm nên mới đi chơi bóng.”
Cũng đúng, ban nãy nam thứ chụp sao đạo diễn cũng thấy không ổn, đổi tới đổi lui mấy lần, vậy là kéo dài tới chiều luôn.
Vừa nhắc không suôn sẻ thì thấy đạo diễn Giản nhíu mày, bắt đầu phiền não: “Không đúng, tại sao nhìn sao cũng không ổn vậy kìa.” Ông nhìn bộ đồ cảnh sát trên người Trần Vũ Hán, hỏi stylist, “Mấy đứa may quần áo của cậu ấy dài quá phải không?”
Stylist lắc đầu, không đội cái nồi này: “May theo kích cỡ của anh ấy, chắc chắn không nhầm.”
“Sao tôi cứ thấy không ổn vậy ta…” Đạo diễn Giản suy tư, tầm mắt vô tình lướt qua Bùi Nhất đang cầm que kem, mắt chợt sáng, “Bùi Nhất, mày cao, mặc thử bộ này đi, nếu hợp thì cắt bớt.”
“Thôi ạ.” Thiếu niên thẳng thừng từ chối, “Cháu mới chơi bóng rổ xong, còn chưa tắm nữa, người toàn mồ hôi.”
“Không sao, không chê đâu mà lo, coi như giúp chú đi, Vũ Hán, cởi ra đưa Bùi Nhất mặc thử xem.”
Trước khi Bùi Nhất từ chối lần nữa, Trần Vũ Hán đã vô cùng nhanh nhẹn cởi áo đồng phục cảnh sát xuống đưa cho cậu.
“…” Cậu bất đắc dĩ đưa que kem cho Lâm Mạn Thiến, “Chị Mạn Thiến cầm giúp em với.” Sau đó cởi áo khoác gió, mặc áo đồng phục cảnh sát ở bên ngoài áo len.
Đạo diễn Giản dở khóc dở cười: “Nó có phải áo khoác đâu, sao còn mặc áo len nữa, chỉ cần mặc áo lót bên trong là được.”
“…”
“Sao thế?”
“Cháu mới chơi bóng xong, áo lót toàn mồ hôi nên cháu vứt rồi, giờ trên người chỉ mặc mỗi áo len thôi.”
Nếu cởi ra thì phần thân trên của cậu sẽ lộ ra hết đó.
“Bùi Nhất, mày có phải con gái đâu, ở trần có sao, đàn ông đàn ang không sợ bị lộ, cởi đi!”
Không phải là cậu sợ bị lộ, chủ yếu là vì không muốn mặc đồ mà người khác đã mặc, huống hồ cái áo này trước khi Trần Vũ Hán mặc còn bị không biết bao nhiêu bàn tay của tổ tạo hình sờ rồi. Phải biết rằng trước kia quay phim, yêu cầu duy nhất của cậu là phải khử khuẩn trang phục diễn trước khi phát cho diễn viên, sau đó tự cậu bảo quản, cho dù đóng phim cổ trang, lần nào cũng ôm một đống đồ diễn tới phim trường, cậu cũng không ngại mệt ngại phiền. Nhưng bây giờ có đạo diễn Giản nhìn chằm chằm, Bùi Nhất hết cách, chỉ có thể nhíu mày cởi áo len.
Lâm Mạn Thiến không kịp phản ứng, cô đứng quá gần cậu, lúc cậu cởi áo, khuỷu tay còn chạm nhẹ vào mặt cô, hormone thiếu niên đột ngột ập vào mặt cô.
Cô rũ mắt, tầm mắt trùng hợp đậu trên cơ thể đẹp đẽ của thiếu niên họ Bùi. Một giọt mồ hôi chảy dọc cơ bụng xuống bên dưới… Sau đó cô nhắm tịt mắt lại.
Nam giới cởi trần nửa thân trên là vô cùng bình thường, lúc cô tới phòng tập thể hình đã thấy vô số phần thân trên của phái mạnh, nhưng khi đó mắt nhìn thẳng, tâm thái hoàn toàn bình thường, những thân hình tám múi đó chẳng lọt nổi vào mắt cô, nhưng không biết tại sao khi vừa nhìn thấy cơ thể đến cả cơ bụng và đường chữ V còn chưa hiện rõ của chàng thiếu niên thì cô lại nhắm mắt, tim cũng đập nhanh hơn, cứ như thiếu nữ ngây ngô chưa trải sự đời.
Sự thật là cơ bắp của cậu không quá rõ rệt, nhưng mà… Nói thế này đi, khi ta xem quảng cáo trên ti vi, người mẫu nam để lộ cơ ngực, cơ bụng và đường chữ V săn chắc, ta sẽ cảm thán: “Wow, anh này cường tráng quá!”, sau đó chuyển kênh. Nhưng nếu ta xem thần tượng nhảy trên sân khấu, dẫu chỉ để lộ một phần da thịt nhỏ thôi, ống kính cũng chỉ lướt thoáng qua thôi, nhưng ta cũng sẽ bấm nút tạm dừng, sau đó nuốt nước bọt: “Ôi trời ơi, anh ấy gợi cảm chết mất!”
Bùi Nhất không phải là thần tượng của Lâm Mạn Thiến, thậm chí còn là cậu em trai vừa ngây thơ vừa trong sáng nhỏ hơn cô hai tuổi, nhưng cảm giác của cô lại gần giống như loại thứ hai kể trên. Điều này khiến cô cảm thấy tội lỗi.
Hình như cậu vẫn còn đang thay áo, bên tai vang lên tiếng áo cọ vào người, hormone hừng hực của thiếu niên liên tục xông tới. Giữa mùa đông, Lâm Mạn Thiến lại thấy hơi nóng. Cảm giác nóng rực và tội lỗi thôi thúc cô cần tìm cái gì đó thật lạnh để bình tĩnh lại, đúng lúc này lại ngửi thấy mùi socola ngọt ngào và hơi lạnh phả vào chóp mũi, khá giống kem. Ừm, chắc là kem rồi.
Trong lúc đầu óc hỗn loạn, Lâm Mạn Thiến cắn thứ lành lạnh trên tay mình.
Kem lạnh quá, cô nghĩ, hẳn sẽ khiến cô bình tĩnh lại. Nhưng mà:
“Chị Mạn Thiến không sợ đau bụng ạ?” Cách ba mươi centimet đằng trước chợt vang lên tiếng ngạc nhiên của thiếu niên.
Ơ?
Bây giờ cô mới nhớ hình như đây là kem của Bùi Nhất.
Hết chương 24