Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sa
Lâm Mạn Thiến đang đứng giữa nửa sáng nửa tối. Mũ chụp kín đầu tựa như ngăn cách với nửa thế giới, chỉ có thể giọng điệu vững chãi thốt lên nghe từng câu từng chữ của đối phương mà thôi.
Em có muốn thử hẹn hò với cậu ấy không?
Suy nghĩ hệt như bị chặt đứt ở lối rẽ, tim đập liên hồi, tai nóng bừng, phòng tuyến lý trí sắp sụp đổ, cơ thể cứng ngắc như sắp chết vì căng thẳng.
Mà căng thẳng là một chuyện rất phiền phức. Có người căng thẳng sẽ nói năng lung tung. Có người sẽ tự tát chính mình, tự hành hạ mình hoặc hành hạ người khác. May mắn là Lâm Mạn Thiến không cực đoan như vậy. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô căng thẳng sẽ bắt đầu lạc vào cõi thần tiên. Giống như bây giờ.
Xuyên qua khe hở dưới vành mũ, cô nhìn thấy xương quai hàm góc cạnh của thiếu niên, yết hầu gợi cảm, chút xíu xương quai xanh. Và cả hai đường viền màu đỏ của chiếc áo hoodie, có điều hai đường viền này không hoàn hảo lắm.
Trên chiếc áo hoodie thấy rõ đường chỉ, không theo quy luật nào cả, đi tới giữa đột nhiên lệch một chút khiến viền áo bên ngực trái to hơn nửa đầu ngón tay so với viền áo bên ngực phải. Haiz, tiếc quá.
Cô khẽ thở dài, tự nhiên muốn khóc vì sai sót này quá, nhưng cô nhịn được, bởi vì viền áo trên vai còn khiến người ta khó chịu hơn. Có lẽ máy may chạy một nửa thì hết chỉ nên buộc phải đổi màu chỉ, vốn là đường chỉ trắng thẳng tăm tắp thì đột nhiên giữa chừng biến thành… ớ, biến thành màu gì nhỉ? Ánh sáng mờ quá, cô nheo mắt lại nhưng vẫn không thấy rõ.
Bùi Nhất là vua nói dối, mới vừa nãy còn nói sẽ không để cô đi vào bóng tối một mình. Quả nhiên là nói dối mà.
Nhưng mà không biết xương quai xanh của cậu có mắt không mà tâm ý tương thông, cô vừa có suy nghĩ đó thì ánh sáng đột nhiên bao phủ lấy cô. Mũ đã được giở lên.
Ánh sáng chạm vào mắt mang đến cảm giác hơi chói, Lâm Mạn Thiến chớp mắt mấy cái, cố gắng kiềm lại nước mắt sinh lý đang sắp trào ra, cũng nhân tiện nhìn màu chỉ nửa đoạn còn lại trên vai áo cậu. Màu đỏ nhạt.
Cái mũ áo màu đỏ phủ lên phần vai áo có đoạn chỉ màu đỏ, thảo nào không nhìn rõ.
“Chị Mạn Thiến.” Giọng thiếu niên quen thuộc chợt vang lên, “Những lời em nói nãy giờ… chị có nghe không đấy?”
Những lời nói nãy giờ. Nãy giờ nói gì?
… À.
Tôi thích em. Sẽ chỉ thuộc về em. Lời nói như vàng. Hẹn hò thử xem.
Trí nhớ và khả năng suy nghĩ thoáng chốc quay trở lại.
Lâm Mạn Thiến cứng đờ người, thật lâu sau mới chầm chậm ngẩng đầu.
“Ừm, Bùi Nhất…” Đôi mắt đen láy của thiếu niên nhìn cô, ánh mắt như chứa đựng ánh sao, sáng đến mức khiến người ta nóng rẫy.
“… Bùi Nhất, hình như viền áo của cậu…”
“Kệ nó.”
“Ừm, nhưng cậu nhìn nè, không biết ai lười biếng, chỉ trên vai áo cậu khâu được một nửa thì lại đổi màu…”
“Không sao.”
“… Đúng rồi Bùi Nhất, cậu tháo micro chưa?”
“Tháo rồi.”
“Còn tôi…”
“Cũng tháo giúp chị rồi.”
Cô vỗ đùi: “Á, hình như cameraman đang đợi chúng ta…”
“Chị Mạn Thiến.” Cậu cắt đứt lời cô, ánh mắt như rực lửa, chăm chú nhìn cô, ngữ điệu bình thản, “Chúng ta nam tử hán đại trượng phu, không bao giờ làm chuyện quanh co, chị thích em cứ việc nói thẳng, thẹn thùng ngượng ngùng như con gái con lứa thì có đáng mặt anh hùng hảo hán không.”
“…”
Quả nhiên là Bùi Nhất. Ăn miếng trả miếng, lấy độc trị độc. Chiêu này dùng rất tốt.
Lâm Mạn Thiến im lặng hồi lâu, đôi lông mi dài rũ xuống che mắt, không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt. Khi Bùi Nhất cho rằng cô sẽ không nói gì thì cô chợt hít sâu một hơi, bỏ chân xuống, lùi về sau hai bước, sau đó cúi thấp người.
“Xin lỗi nhiều lắm.”
Rất rất xin lỗi.
Bởi vì nói quá nhanh nên âm cuối hơi run, nghe như tiếng nức nở. Sau khi nói xong, cô xoay người định bỏ đi nhưng cổ tay bị thiếu niên tóm chặt, giãy ra mấy lần đều không được. Giọng cậu vang lên gần đó, hơi trầm xuống, không nghe rõ tâm trạng: “Tại sao chị lại xin lỗi em?”
Làm gì có tại sao. Lúc tỏ tình, đối phương xin lỗi chẳng lẽ không phải là uyển chuyển biểu đạt từ chối sao? Hơn nữa phần lớn người trưởng thành sẽ không truy hỏi ngọn ngành chuyện này, chỉ có trẻ con mới so đo thôi.
Thiếu niên nhướn mày, tựa như nhìn thấu sự tê dại và thất thần của cô, cậu buông tay cô ra, biếng nhác dựa vào bức tường sau lưng, không có chút nào là buồn bã. Cậu ngước mắt, khẽ nhoẻn môi, hỏi: “Chị Mạn Thiến, chị khổ sở lắm đúng không?”
“… Tôi khổ sở cái gì, có gì mà khổ sở chứ.”
“Giáo viên dạy diễn xuất trước đây của em nói nếu một cô gái thật lòng muốn từ chối lời tỏ tình, cô ấy sẽ nói “rất tiếc” chứ không phải là “xin lỗi”. “Xin lỗi” thường có nghĩa là có lý do khác chứ không phải vì không thích, chứ càng đừng nói là đau khổ muốn sống nổi như “xin lỗi nhiều lắm”.”
“… Tôi không đau khổ không sống nổi, cảm ơn.”
“Chị Mạn Thiến, tại sao chị lại thấy có lỗi với em? Là vì thật ra chị cũng rất thích em, cũng muốn ở bên em, nhưng vì lý do cá nhân nên buộc phải từ chối người đàn ông tốt độc nhất vô nhị như em. Chị cho rằng chị sẽ khiến mối tình tuyệt vời này sẽ không có kết quả tốt, cho nên mới thấy khổ sở và có lỗi?”
Cậu chàng này chui ra từ đâu vậy? Giáo viên của cậu là Holmes hả? Rảnh rỗi là nghiên cứu mấy thứ linh tinh?
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng vào cậu: “Cậu nghĩ nhiều quá đó, đó chỉ là câu trả lời lịch sự thôi. Nếu cậu muốn tôi nói rõ thì đây: Xin lỗi nhiều lắm, tôi không muốn hẹn hò với cậu.”
“Có thể cho em biết lý do không?”
“… Đã nói rồi, gu của tôi là các ông chú trưởng thành, cậu quá trẻ, chúng ta không hợp nhau.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Tôi đang ở giai đoạn quan trọng nhất để phát triển sự nghiệp, chỉ muốn tập trung làm việc, không có thời gian yêu đương.”
“Còn gì nữa không?”
“Còn. Sở thích của chúng ta quá khác nhau, thái độ cư xử cũng hoàn toàn khác biệt, hai người không có điểm chung thì tình cảm rất khó lâu bền, nếu đã biết chắc sẽ dở dang thì chẳng thà không bắt đầu để khỏi lãng phí thời gian.”
“Còn gì nữa?”
Lâm Mạn Thiến không kiềm được nữa, nhướn mày: “Bùi Nhất, cậu hỏi để làm gì?”
Cô cắn môi, hạ quyết tâm: “Chẳng lẽ cậu sẽ bắt chước phim thần tượng, nói rằng cậu sẽ thay đổi theo lời tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu thay đổi, có thể sẽ có cơ hội nhưng chắc chắn là rất lâu sau này, ít nhất là bây giờ tôi sẽ không hẹn hò với cậu.”
Đối diện im lặng rất lâu, Lâm Mạn Thiến nghĩ có lẽ cô nặng lời quá đã đả kích ma tính giấu trong xương tủy của hỗn thế ma vương rồi. Thật ra cô không hề kiên quyết như cô thể hiện, thậm chí lúc đầu còn suýt đồng ý. Bất kể ra sao, một khi bạn bỏ qua hoàn toàn tiêu chuẩn người trong mộng của mình để nghĩ về khả năng tiến tới với một người thì chứng tỏ đối với người đó, bạn không động tình thì cũng là động lòng. Cô không phủ nhận cô có tình cảm với Bùi Nhất, nhưng cô hiểu rõ tình cảm này nhiều nhất chỉ là thích chứ không phải yêu, ít nhất nó chưa sâu đậm đến mức khiến cô bất chấp tất cả để đến với cậu.
Bùi Nhất còn trẻ, không có mối tình đầu khó quên, cũng không trải qua mối tình khắc cốt ghi tâm nào, cậu mù mờ và nhiệt huyết với tất thảy, bề ngoài có vẻ như vô cùng chân thành, tha thiết nhưng có thể trong lòng cậu không biết mình có thực sự yêu hay không. Cô chẳng thể nào xác định được tình cảm của cậu chỉ là xúc động nhất thời của tuổi trẻ hay đã nghiêm túc suy nghĩ về nó. Bởi dẫu sao với thân phận, danh tiếng và địa vị của cậu, bất kể quá trình hay kết quả cũng sẽ không đơn giản như người bình thường. Nếu không suy tính kỹ càng, lỡ xảy ra chuyện gì, hậu quá sẽ khó mà gánh nổi.
Và cả… Cô có hơi ích kỷ. Cô không muốn, ít nhất là hiện giờ, không muốn dính líu tới Bùi Nhất ở trước mặt công chúng. Cô không thích nghe người ta nói Lâm Mạn Thiến nổi tiếng là nhờ Bùi Nhất, không muốn cái mác đầu tiên trên người mình là “chị bé của Bùi Nhất” hay “bạn gái của Bùi Nhất”. Cô muốn khi nhắc đến cô, khán giả sẽ nghĩ ngay rằng cô là Lâm Mạn Thiến, chỉ Lâm Mạn Thiến mà thôi.
Lâm Mạn Thiến có thể tiếp nhận đôi lần giúp đỡ nhưng không muốn cả đời phải dựa dẫm vào người khác. Mà một khi cô chấp nhận qua lại với Bùi Nhất, mối tình này sẽ như gốc rễ, lúc nào cũng có thể điều khiển cuộc sống và tương lai của cô.
Vì vậy…
“Vì vậy.” Cô ngẩng đầu, hít sâu một hơi, nghiêm túc nhìn cậu, “Bùi Nhất, cậu hiểu ý tôi không?”
Căn phòng này được thiết kế theo kiểu quán bar, ánh nắng len lỏi qua khe cửa sổ chui vào phòng. Trong dải ánh sáng, bụi bay giữa không trung, có mấy hạt bụi to đáp lên mái tóc đen như mực của thiếu niên. Cậu chợt nhướn môi: “Em hiểu. Nhưng mà chị Mạn Thiến, nãy giờ em luôn chờ chị nói ra một lý do. Chỉ cần chị nói, em sẽ đi ngay. Nhưng chị đưa ra rất nhiều lý do nhưng lại chưa nói… Chị không thích em.”
“…”
“Phái nữ rất hay suy nghĩ nhiều nên có rất nhiều việc cần phái nam quyết định. Chị thấy đó, nếu em thích chị, chị cũng thích em, giữa chúng ta không có người thứ ba, vậy lý do duy nhất chị từ chối em là khán giả, đúng không?”
“…”
“Chị Mạn Thiến, hay là thế này, bây giờ chúng ta chỉ làm bạn bè bình thường, là mối quan hệ bạn bè có thể trò chuyện, đi chơi Disneyland, chị không cần lo lắng gì cả. Nếu có lời đồn đãi nào, chị cứ thẳng tay làm sáng tỏ, đâm đơn kiện, đội ngũ của Bùi Nhất sẽ phối hợp tuyệt đối với chị. Vì chúng ta là bạn bè mà.”
Bạn bè…
… Bạn bè con khỉ!
Cậu tưởng fans ngu lắm hả?
Thiếu niên nhướn mắt, mặt mày lỗi lạc nhìn cô: “Chờ đến khi nào chị cảm thấy bản thân đã trở nên cực kỳ giỏi giang thì hãy nói cho em biết, em lại tỏ tình với chị. Lúc đó, chị hãy nghiêm túc suy nghĩ có muốn bỏ qua một người bạn trai tốt như em không. Chị cũng thấy đề nghị này tốt lắm phải không?”
“…”
Sự im lặng kéo dài.
Bùi Nhất nhướn mày, ánh mắt chăm chú, từ khóe môi đến đuôi mày đều toát ra sự tự tin quen thuộc.
Cô mỉm cười, tựa như đã trút được gánh nặng: “Được. Chờ đến khi tôi nhận được giải ảnh hậu, nếu cậu vẫn còn suy nghĩ này, tôi sẽ nghiêm túc nghĩ về nó mà không mang bất cứ thành kiến hay suy nghĩ ích kỷ, cực đoan nào.”
Cậu gật nhẹ đâu, khẽ gõ nhẹ lên trán cô: “Đồng ý.”
Ngoài cửa sổ nổi lên trận gió lớn làm rèm cửa tung bay, tiếng gõ cửa cũng vang lên lúc đó.
“Bùi Nhất, Mạn Thiến, trời sắp mưa rồi, hai người xong chưa? Chúng ta phải thay đổi điểm quay.”
Thiếu niên đứng thẳng người lên, đáp nhẹ: “Ra đây ạ.”
Dáng vóc cao ráo, bước chân nhẹ nhàng, đôi lông mày vẫn vương vít nét cười, chỉ có mình cậu biết đôi bàn tay đang siết chặt đã đổ đầy mồ hôi.
Bùi Nhất là nam tử hán đã trải qua sóng to gió lớn, thậm chí còn từng đứng giữa lằn ranh sinh tử, nhưng ban nãy khi đối mặt với ánh mắt trong sáng của cô gái ấy, cậu lại run sợ đến mức muốn bỏ trốn.
Ngay từ khi cậu nói câu đầu tiên đã biết cô sẽ không đồng ý. Nhưng không sao cả, có đôi khi thổ lộ không phải để cô gái mình thầm thương trở thành của mình mà là để trong lúc chó ngao Tây Tạng chưa được nhận nuôi, mấy con chó đất khác đừng hòng vào cửa!
Hết chương 38