Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ta có chút cạn lời mà giải thích vài câu.
"Ta chỉ là vừa vặn gặp phải Khúc cô nương, nàng là chính mình trượt chân té ngã, không liên quan đến ta."
Thái Tử hơi ngừng, quay đầu nhìn về phía Khúc Anh, "A Anh, là như thế này sao?"
Khúc Anh không biết từ khi nào lại bắt đầu khóc đến thút tha thút thít nức nở, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Thoạt nhìn thật giống như ta khi dễ nàng ta đến không dám nói lời nào.
Mặt Thái tử hiện vẻ tức giận, sau thu liễm lại, nhàn nhạt nói, "Khương tiểu thư, không nghĩ tới ngươi là dạng người này. A Anh muội ấy nhát gan, bản tính lương thiện, cũng không gây sự với ai bao giờ. Ngươi lập tức hướng muội ấy nói xin lỗi, chuyện này ta sẽ không truy cứu."
Khúc Anh thân hình nho nhỏ, giấu mình vào áo khoác, nhút nhát sợ sệt mà nhìn qua.
Một trận gió lạnh thổi đến đập vào mặt, ta giương mắt, bình tĩnh lại cẩn thận đánh giá nàng ta vài lần, giống như là lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta vậy.
Khi đó khuôn mặt nàng ta còn vẻ ngây ngô, ở kinh thành qua không bao lâu, cũng đã học được mấy thủ đoạn sao?
Ta không có tâm tình cùng nàng ta tranh đấu, thế nhưng cũng sẽ không tùy ý người khác bày bố mình, vì vậy theo tình thế trước mắt mà xin lỗi:
"Thực xin lỗi, là thần nữ sai. Sớm biết Khúc cô nương nhát gan như vậy, thần nữ không nên dọc theo bờ sông dạo bước, không nên không cẩn thận gặp được nàng."
"Ngày sau nơi nào có Khúc cô nương, thần nữ nhất định đi đường vòng cách ba dặm, nhất định không xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của Khúc cô nương."
Nhẹ nhàng thốt ra một câu câu kì quái không rõ ý vị, thành công làm hai người đối diện sửng sốt.
Có lẽ là hình tượng đích nữ thế gia ăn sâu vào, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới ta sẽ thốt ra lời nói sắc bén mà có tính công kích như vậy.
Kỳ thật bản thân ta cũng không nghĩ tới. Phát giác ra chính mình gần đây dường như có chút càng ngày càng không kiêng nể gì, bất quá, như vậy cũng khá tốt.
Ta cười nhạt, "Để bồi tội, ta cho người hái giúp ngươi một cành hoa mai kia đi." Ta hướng Khúc Anh nói.
Sau đó liền phân phó Bảo Châu đến phía dưới cành hồng mai kia, Bảo Châu bộ dạng kệch cỡm mà uốn éo thân mình cả nửa ngày, rốt cuộc đem cành hoa mai ngắt xuống, sau đó "Ai nha!" Chân trượt một cái, thẳng cẳng ngã ở trên mặt tuyết.
Ta tận mắt nhìn thấy nàng trộm nhéo đùi một phen, trong mắt tức khắc nước mắt ào ào chảy ra, ủy khuất hướng về phía ta nói.
"Tiểu thư, có người làm nô tì sợ hãi, hại nô tì té ngã một cái, người mau đến giúp nô tì làm chủ a." Sau đó ánh mắt giấu đầu lòi đuôi mà liếc hướng Khúc Anh một bên.
Hết chương 16