Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Toái Phong Thiên
  3. Chương 45: Trở về (trung)
Trước /65 Sau

Toái Phong Thiên

Chương 45: Trở về (trung)

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Ước chừng quá bốn, năm canh giờ, Lâm Tư Nguyên mới khẽ chuyển tỉnh, hắn tỉnh lại thấy Lục Vũ Hạo đem kéo hắn đảo ở trên giường. Lục Vũ Hạo bàn tay có lớn hơn hắn một chút, nắm lấy thực ấm áp, Lâm Tư hắn rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này.

Lục Vũ Hạo cảm giác được Lâm Tư Nguyên cử động, cho nên mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy Lâm Tư Nguyên đang ngồi nhìn mình, Lục Vũ Hạo cười nói,” Nhìn ngươi có vẻ khá hơn nhiều, không có việc gì chứ? Có hay không thoải mái? Nga, đúng rồi, ngươi hôn mê đúng lúc ta nghĩ làm thế nào để chạy trốn. Lúc ấy ta thấy ngươi hôn mê liền chạy ra gõ cửa, nhưng bên ngoài không ai trả lời, cửa cũng bị khóa, ta nghĩ không có khả năng không ai canh cửa, khẳng định là có người, nhưng họ sẽ không trả lời chúng ta, bọn họ chủ yếu sợ chúng ta giở mánh khóe bỏ chạy,” Lục Vũ Hạo lắc lắc đầu tức giận nói,” Ta nghĩ ta trước tiên nên ra ngoài xem xét tình hình, sau đó ở bên ngoài mở cửa cho ngươi! Thái hậu là nữ nhân âm hiểm giảo hoạt, nói không chừng muốn uy hiếp Lam chuyện gì đó, hừ!”

” Nhưng ngươi không phải nói cửa bị khóa, kia ngươi, kia ngươi muốn như thế nào chạy ra?” Lâm Tư Nguyên khuôn mặt khó hiểu nhìn Lục Vũ Hạo.

” Hắc hắc, sơn nhân ắt có diệu kế.” Lục Vũ Hạo đối Lâm Tư Nguyên nháy mắt, chính là trong nháy mắt liền xuất công phu lách mình đi ra ngoài cửa– tại Xích Phượng cung hắn cũng thường dùng chiêu thức này chay trốn, vì vậy ngựa quen đường cũ. Lâm Tư Nguyên cùng không thể coi việc lách qua khe cửa biến mất là một chuyện bình thường được, hắn trợn trừng mắt nhìn Lục Vũ Hạo biến mất qua khe cửa, mà chình là cánh cửa còn đóng chặt.

Ngoài cửa.

Thừa dịp hai người canh cửa không để ý, Lục Vũ Hạo đã đem bọn họ toàn bộ bất tỉnh trên đất, thuận tiện điểm á huyệt, cười hắc hắc,” Hai vị đại thúc vất vả, ở trog này một đêm liền có thế cử động, thế nào, bổn đại gia thực nhân từ đi? Hừ, hai tên hỗn đản các ngươi thấy chết không cứu!” Vốn đang cười, lại nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Lâm Tư Nguyên, bản thân gọi cửa mãi nhưng hai tên này không giúp, thực sự đáng giận! Không đúng, lần sau gặp Sa Trầm Thanh nhất định làm hắn muốn sống không được, muốn chết không xong! Nghĩ xong, Lục Vũ Hạo quay lại mở cửa mới thấy cánh cửa này ba tầng khóa – thật đáng sợ! Nhưng chuyện nhỏ này không làm khó được Lục Vũ Hạo, hắn chỉ cần có chút ý niệm, khẽ vừa động, thay đổi kết cấu bên trong khóa, cửa tự nhiên mở.

” Ca ca……”

Lục Vũ Hạo mở khỏa, đẩy cửa, thấy vẻ mặt ngây ngốc của Lâm Tư Nguyên, bất đắc dĩ nói,” Mau mau! Nếu có người đến liền phiền toái!”

Lâm Tư Nguyên lúc này mới phản ứng, vội vàng nhảy xuống giường mới phát hiện mình trần truồng, kinh hãi, nhặt lên thô bố trên đất rồi chạy ra cửa, Lục Vũ Hạo đem cửa phòng đóng lại, lại khóa lại như cũ, giống như chưa có chuyện gì phát sinh. Lục Vũ Hạo bản thân cho rằng mình làm rất hoàn hảo, nhưng nếu đối với những người đến cứu hắn sau này,không phải là âm kém dương sai?

Khụ khụ, việc này nói sau, chúng ta trước tiên nói về chuyện chạy trốn của hai người không thuộc địa hình nơi này, chính là cư nhiên không bị phát hiện, phải chăng có bẫy? Lục Vũ Hạo thực kinh hãi, có thể là hắn hiểu được hiện tại phải dựa vào chính mình. Nhưng bọn họ đối với nơi này không quen thuộc, nói thế nào cũng là nên xem đường đi như thế nào rồi tính sau, nhưng thực hỏng rồi, Lục Vũ Hạo lại không nhớ đường đã đi qua, vì vậy không thể trông chờ hắn trở lại, huống hồ khi trở về bị phát hiện sẽ rất nguy hiểm, đương nhiên, nếu không có Lâm Tư Nguyên, Lục Vũ Hạo có thể bay lên mái nhà để trốn, nhưng là ôm Lâm Tư Nguyên bay lên có vẻ là khó khăn lớn.

Lúc hai người đi hết đường định xoay trở lại, đột nhiên, xa xa trong phòng nhỏ truyền đến thanh âm yếu ớt mỏng manh kêu cứu.

Trừ bọn họ bị bắt, còn có ai a?

Lãnh Phong Lam cùng Sa Trầm Thanh tuyệt không phải là hai kẻ chờ chết, ngươi nói mặc dù là “Thuận theo tự nhiên”, nhưng cũng không thể đợi thù nhân đưa ngươi vào bẫy? Bọn họ phái người lúc soát khắp Hoàng cung Trần phi quốc cũng không tìm được Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên, cũng không tìm được nhị tỷ Lãnh Y Y.

” Tỷ tỷ không ở đây, nhưng hậu cung phi tần cũng tiêu thất, thật sự là kỳ quái.” Lãnh Phong Lam suy tư nói,” Ngươi có nhớ hay không buổi sáng vốn cùng với chúng ta đàm phán thì Nhạc Trần Phi liền hủy bỏ?”

” Ngươi nghĩ hai người họ xảy ra chuyện, tỷ tỷ ngươi cũng vậy?” Sa Trầm Thanh không đáp hỏi lại.

” Đều có thể, nhưng hiện tại nhị tỷ cũng không có trong Hoàng cung, ta nghĩ khả năng mọi chuyện đều phức tạp hơn. Không tìm được Tiểu Hạo là bởi vì Nhạc Trần Phi biết chúng ta sẽ đi tìm nên đem giấu bọn họ đi, thứ nhất nhị tỷ cũng không đến mức tạo thành uy hiếp với ta, mà ta cùng nhị tỷ không biết mặt nhau, thứ hai Nhạc Trần Phi cũng không phải là loại người đem chuyện này ra nói cho nhị tỷ ta biết. Duy nhất chỉ có thể là…..” Lãnh Phong Lam dừng một chút, nhìn về phía Sa Trầm Thanh khuôn mặt tự tin tươi cười, hai người hai miệng đồng thanh nói,” Thái hậu.”

Đó là một nam nhân, nhưng khiến người khác khó có thể tin hắn là nam nhân.

Hắn…… Thật đẹp.

Hai con ngươi phiếm lệ, tay ôm bụng, ủy khuất nói ” Ta đói”.

Bày ra khuôn mặt lê hoa đái vũ, điềm đạm đáng yêu khiến người khác cảm thấy thương tiếc.

Nhưng, người nọ là ai a?

Lục Vũ Hạo và Lâm Tư Nguyên cùng dò xét nam nhân trước mặt, mĩ nam cũng nhìn hai bọn họ. Lâm Tư Nguyên nhìn thế nào cũng thấy ánh mắt người kia không hảo ý? Lâm Tư Nguyên không khỏi kéo Lục Vũ Hạo né tránh về phía sau. Lục Vũ Hạo phát giác, nghiêm túc hỏi,” Ngươi là ai?”

” Ta? Ngươi không biết ta? Ngươi không phải là người coi cửa? Ngươi coi cửa đâu rồi?” Mĩ nam lộ ra khuôn mặt khờ dại vô tội nhìn chung quanh.

“……” Lục Vũ Hạo thấy này biểu tình thật muốn làm cho người ta ôm lấy hắn, nhưng là hiện tại có việc rất trọng yếu,” Ngươi có làm thế nào để rời khỏi nơi này?”

” Các ngươi phải, muốn đào tẩu? Đi nơi nào?” Mĩ nam tiếp tục vờ vô tội.

” Đúng a chúng ta trốn đi đâu đây, chúng ta ngay đến nơi này cũng không rõ biết đi đâu……” Lục Vũ Hạo cũng vẻ mặt buồn rầu.

Mĩ nam lúc này lại tỏ vẻ trượng nghĩa, hắn cười cười nói,” Uy, các ngươi là ai a, ta trước kia cũng chưa gặp qua các ngươi, các ngươi sẽ không là giang hồ du hiệp nghe được ta kêu cứu cho nên tới giúp?”

“……” Yên tĩnh.

“……” Tiếp tục yên tĩnh.

Lục Vũ Hạo ra vẻ âm hiểm cười nói,” Uy, hỏi người khác trước hết là nên giới thiệu bản thân, ngươi có hay không một chút giang hồ đạo đức?”

“……” Mĩ nam lộ ra biểu tình tán thưởng, phong đạm vân cười khinh,” Lãnh Y Y.”

” A?!” Lục Vũ Hạo run run, há hốc miệng,” Ngươi, ngươi, ngươi cư, cư nhiên, là cái kia, cái kia…… Ngươi……”

” Ngươi không phải nữ sao?” Lâm Tư Nguyên cũng không rõ ràng.

” Nga, đúng nga, trước đây bởi vì nương ta muốn an toàn mà tuyên bố ta là nữ, kết quả ta năm tuổi đã bị đưa tới Trần Phi quốc, cuối cùng hoàng đế chê ta quá nhỏ liền đem ta cho đứa con hắn cũng chính là phu quân ta – thân thân Nhạc Tranh làm Thái Tử phi, kết quả thiệt nhiều năm sau động phòng ngày đó hắn phát hiện ta kỳ thật là nam hài, bất quá Nhạc Tranh bởi vì yêu ta nên không vạch trần ta hắc hắc.” Mĩ nam nói ra thực vui vẻ.

Từ từ, từ từ, quan hệ này có chút phức tạp.

Lãnh Y Y không phải Trần Phi quốc Hoàng Hậu ư?

Hắn nói hắn là Thái Tử phi?

Lục Vũ Hạo hiện tại mặt đầy hắc tuyến.

Hắn rõ ràng nhớ …… Thái hậu nói” Lãnh Y Y” ba chữ đầy hận ý……

Hiện tại là tình huống gì?

Mĩ nam cực lực sát ngôn quan sắc (tùy mặt gửi lời), hắn liền nhìn ra Lục Vũ Hạo cùng Lâm Tư Nguyên hai người hoàn toàn không rõ hiện trạng, vì thế tiếp tục giải thích, cười đến cao hứng,” Kết quả cái tên Hoàng đế chết tiệt kia cư nhiên tìm đến chỗ Thái tử đánh cờ, chết tiết nhất là ta lúc đấy đang ở hoa viên phủ cầm (đánh đàn), chết tiệt lão Hoàng đế tự nhiên thấy ta, lão Hoàng đế chết tiệt tự dưng coi trọng ta, muốn Nhạc Tranh thân thân đem tặng ta cho hắn. Làm ơn đi, hắn nghĩ ta là nữ nhân! Nhạc tranh như vậy yêu ta đương nhiên thề sống thề chết không theo, kết quả lão Hoàng đế thấy uy hiếp hắn không được liền đem phế hắn đi, Nhạc Tranh thực sinh khí, ôm ta nói phế đi liền phế đi, oa ta lúc ấy thực cảm động!” Mĩ nam càng nói càng hăng say, còn kém chút đem chiếc quạt ra để phụ họa,” Đáng tiếc Nhạc Tranh thân thân đấu không lại lão Hoàng đế hỗn đản, ta lại không dám cùng hắn nói mình là nam, dù sao…… Nói như thế nào nhỉ, chỉ có Thiên Phong quốc cùng Địa Hỏa quốc mới công khai cho hai nam tử cái kia, cái kia thôi…… Kết quả ta vì muốn kéo dài thời gian mà nói hắn phải giải tán Hậu cung, bằng không ta không lấy hắn, kết quả hắn đích thực giải tán, ta thực khiếp sợ. Nhưng về sau ta lại bị bắt ở nơi này….” Mỹ nam nói đến đây liền lộ vẻ lê hoa đái vũ……

Thật sự là cảnh đẹp.

Nhưng là…… Lục Vũ Hạo nghĩ thấy chính mình gặp phải đại phiền toái. Người này cũng là do Thái hậu bắt đi a, nói cách khác căn cứ vào cá tính của mình chính là tống Phật tống về Tây Thiên (ý nói đã giúp là giúp cho chót), mĩ nam này, mình cũng phải cứu hắn……(anh Hạo dại dột, tốt bụng T^T)

Lâm Tư Nguyên kéo kéo y phục Lục Vũ Hạo,” Uy, Lục Vũ Hạo, làm sao bây giờ?”

” Ngươi gọi Lục Vũ Hạo, ngươi thế nhưng là Lục Vũ Hạo, không phải trùng tên trùng họ với người kia đi? Ngươi là, là Lục Vũ Hạo?”

Mĩ nam phản ứng kịch liệt phải nói là kinh thiên động thần.

Nhìn xem, Lục Vũ Hạo rất có danh a (nổi tiếng ạ =]]).

” Là Lục Vũ Hạo, ngươi sẽ không phải là biết ta đi?” Lục Vũ Hạo cười.

” Đương nhiên, trung tâm của cuộc chiến Thiên Phong – Địa Hỏa, ta lẽ nào lại không biết một chút gì?” Lãnh Y Y xông lên nắm tay Lục Vũ Hạo mạnh mẽ lắc lắc, vẻ mặt giống như phát hiện ra tân đại lục (chuyện mới mẻ) Lục Vũ Hạo trăm vạn lần không thoải mái, nhíu mi, trốn tránh,” Cái kia……”– hắn nên xưng hô với Lãnh Y Y như thế nào, theo lý thuyết quan hệ giữa hắn với Lãnh Phong Lam thì nên gọi y là “Nhị ca”. Nhưng hắn cũng Lãnh Phong Lam tính là quan hệ gì aaaaaaaaa?

“Ôi chao, dù thế nào cũng là thân gia a!” Lãnh Y Y chăm chú nhìn Lục Vũ Hạo,” Oa, bộ dạng hảo, trách không được Lam đệ muốn thú ngươi, nghe nói ngươi là đại nhi tử của Tiêu Dao Vương, oa, thân phận rất tốt nha.”

” Ách……” Lục Vũ Hạo mồ hôi lạnh, Lâm Tư Nguyên thấy nụ cười của Lãnh Y Y thực giả dối, nụ cười phần dò xét. Người có khả năng giấu diếm thận phận lâu như vậy, hơn nữa chế trụ được Hoàng đế bât động cũng không phải người dễ đối phó…… Lâm Tư Nguyên xen miệng nói,” Chúng ta nên nhanh chóng rời đi, dù sao ở nơi này cũng sẽ có người tìm đến.”

Lục Vũ Hạo cảm kích đối Lâm Tư Nguyên gật gật đầu,” Ta trước tiên đi ra ngoài điều tra tình hình một chút.”

Lục Vũ Hạo đi tới cửa, trong phòng nhỏ còn lại Lãnh Y Y cùng Lâm Tư Nguyên.

Lãnh Y Y quanh mặt dò xét Lâm Tư Nguyên, nhìn thấy thiếu niên ánh mắt so với Lục Vũ Hạo bảy tám phần tương tự, liền đoán xem có phải Lục Vũ Hạo đệ đệ không – Lục Tiểu Mục mới mười sáu tuổi đã trở thành Tiêu Dao Vương, vừa nhìn đã bị thiếu niên liếc mắt nhìn lại, tựa hồ đối với ánh mắt dò xét của hắn rất không hài lòng—nam hài này có ý đối địch, hoài nghi hắn.

Hừ, có ý tứ.

Ngoài cửa Lục Vũ Hạo nói,” Uy, không có ai, chúng ta đi nhanh đi.”

Lâm Tư Nguyên mau chóng chạy đến bên người Lục Vũ Hạo, Lãnh Y Y lại không vội vàng, nhàn nhã bước đuổi kịp hai người. Ba người rời đi, Lục Vũ Hạo cũng không quên đóng cửa lại.

Lục Vũ Hạo hiểu được, người trước mắt có phải Lãnh Y Y hay không còn phải kiểm chứng, tuy không phải địch nhân nhưng cũng chưa chắc là bằng hữu.

Lãnh Y Y minh bạch hai người này đối mình bán tính bán nghi, dù sao rời đi cũng hơn ở lại chờ chết.

Ba người ba tâm tư khác nhau tìm đường rời khỏi biệt viện, nhưng ba người họ lại không ai biết đường? Nơi này tựa như mê cung khổng lồ……

Bỗng nhiên, bên kia vang lên–” Y y!”

Quảng cáo
Trước /65 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Nữ Phụ Bá Đạo

Copyright © 2022 - MTruyện.net