Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hạ Mộc cho rằng Quyển Quyển sẽ thất vọng, nhưng nàng không có.
Nàng thoạt nhìn dường như thở phào nhẹ nhõm, giương mắt nhìn thẳng vào cô, khóe môi lại kéo ra nụ cười xấu xa, nói với cô: "Vậy là tốt rồi."
Sao lại tốt?
Hạ Mộc không vui, không bị tiêu ký, chỉ có thể là cô 'thở phào nhẹ nhõm', nhưng hùng ấu tể tại sao lại có thể thở phào nhẹ nhõm đây? Cảm giác giống như thoát khỏi một gánh nặng đáng ghét!
" Ngươi rất hài lòng." Hạ Mộc tức giận, dùng khóe mắt liếc nhìn Quyển Quyển.
Quyển Quyển cười một tiếng, nheo đôi mắt lại, chế nhạo nói: "Ngươi rất thất vọng?"
" Mới không!" Hạ Mộc đỏ mặt.
Hùng ấu tể nhấc đôi chân dài, đến gần, cúi đầu nhìn cô, nỉ non lên tiếng: "Vậy ngươi cảm thấy, ta hẳn là thất vọng?"
Sau khi vỡ lòng, nói chung chính là không giống trước kia nữa.
Một khi đến gần, cổ khí tức xâm lược cường đại trên người Quyển Quyển, kích thích Hạ Mộc cả người tê dại.
Cô vô thức nâng tay đẩy nàng: "Ngươi đứng xa một chút! Hiện tại không phải tiểu hài tử nữa, phải duy trì khoảng cách có hiểu không!"
" Vì sao? Hơn một tháng sau ngươi chính là bạn gái của ta rồi."
" Ta lại không đáp ứng!" Hạ Mộc giương mắt, nổi giận nói: "Không phải ngươi không muốn tiêu ký ta sao?"
"Đúng vậy." Hùng ấu tể khẽ cong khóe môi.
Hạ Mộc: "..."
Trong cơn giận dữ Hạ Mộc xoay người muốn đi!
Thắt lưng lại bị hùng ấu tể một tay nắm lấy, sức mạnh chênh lệch khiến cô không thể không xoay người lại.
Đoạn Tử Đồng nghiêng đầu, kề sát bên tai Hạ Mộc, nhẹ giọng nói: "Ta muốn ngươi chủ động cho ta."
Lỗ tại Hạ Mộc bị hơi thở làm ngứa, khí thức xâm lược của thú nhân săn mồi dường như thực thể hóa, thân thể giống như muốn mềm mại ngã vào lòng Đoạn Tử Đồng.
Đây là Địch Hách Lạp bị dạy hư rồi.
Không, lúc còn là ấu tể thì đã nhìn ra nàng không phải trẻ ngoan!
Hạ Mộc ánh mắt trống rỗng, đôi mắt màu hổ phách thanh thấu không một gợn sóng, đầu óc cũng theo đó chết máy.
Đoạn Tử Đồng lại bỗng nhiên buông thắt lưng của ra, nhét tay vào túi quần.
Hạ Mộc không chuẩn bị, trọng tâm bất ổn lui ra phía sau một bước, lúc lấy lại tinh thần liền thấy Quyển Quyển từ trong túi móc ra một thanh kẹo cao su, đưa cho cô.
Hạ Mộc bối rối nhận lấy, ngẩng đầu ngẩng đầu, Đoạn Tử Đồng đã xoay người đi về phía hành lang.
Hạ Mộc có cảm giác sau khi trêu đùa xong thì bị vứt bỏ, kẹo cao su trong tay cũng bị nắm đến biến dạng.
Đoạn Tử Đồng phát hiện phía sau không có tiếng bước chân, quay đầu, nghi hoặc nhìn Hạ Mộc: "Thế nào không đi? Ngươi muốn hôn môi trước cửa nhà vệ sinh?"
Hạ Mộc: "..."
" Ai muốn cùng ngươi hôn môi a!"
Cô lúc này mới nhớ đến ước định 'mỗi ngày một nụ hôn kia', xấu hổ nhích người đi về phía hành lang, sát vai đi ngang qua hùng ấu tể.
Đoạn Tử Đồng không chút hoang mang đi theo sau cô.
Lúc đi vào thang máy, Hạ Mộc ấn nút đóng cửa.
Lúc cửa sắp đóng, cô mở to mắt nhìn hùng ấu tể nhấc đôi chân dài vài bước đuổi theo, đầu ngón tay thon dài luồn vào khe cửa sắp khép lại, không nhanh không chậm, lại đẩy cửa ra, ưu nhã bước vào, xoay người đứng ở bên cạnh cô.
Hạ Mộc cảm thấy bất an, trong thang máy không có những người khác, cô không muốn ở cùng một chỗ với thanh thiếu niên phạm tội đã có năng lực gây án.
Chỉ là sai một ly đi một dặm, cô chạy không thoát.
Trong nháy mắt lúc cửa thang máy đóng lại, Phục Áo vương trữ mới vừa rồi vẫn ưu nhã phong độ, đột nhiên xoay người dồn cô vào góc chết thang máy, ôm lấy thắt lưng cô, cúi đầu hôn lên môi cô!
" Ngô!"
Hạ Mộc không mang giày cao gót, giày cao gót thắt lưng bị kiên quyết đỡ lên, gót chân thoát chốc cách mặt đất.
Hùng ấu tể không hề mở to mắt xem phản ứng của cô nữa, bởi vì đã nhận được ước định cho phép, lúc này chuyên tâm nhắm mắt lại, đầu lưỡi lướt qua đôi môi Hạ Mộc, hưởng thụ thành quả bản thân tranh thủ ( lừa gạt) được.
" Ngô..." Trái tim Hạ Mộc như sắp nhảy đến cổ họng, liếc mắt hồi hộp nhìn số tầng của thang máy, rất sợ lúc cửa mở tất cả đều là người!
"12... 9... 6..."
" 4, 3, 2..."
" Ngô! Ngô!" Hạ Mộc hồi hộp giãy dụa, hai tay cố sức đặt trước ngực Đoạn Tử Đồng, lại chết sống đẩy không ra!
Mỗi ngày một lần hôn môi hôn môi, dĩ nhiên không thể đơn giản buông tha.
Lúc chữ số hiển thị lầu một, hùng ấu tể hôn cô, trong lúc vội vàng còn vươn tay, ấn nút xuống tầng trệt.
Bên ngoài không ai, thang máy một lần nữa khởi động.
Hạ Mộc sắp hít thở không thông, tuyến thể bắt đầu mở rộng, thân thể càng trở nên mềm mại.
Hùng ấu tể kiềm chế cô càng thêm gắt gao, cổ tay giống như còng sắt, căn bản đẩy không ra.
Cô bắt đầu cầu xin tha thứ, không dám ra sức đẩy người, đầu ngón tay lục lọi trên cổ áo của Đoạn Tử Đồng, ngón tay cấu nhẹ vào xương quai xanh bên trái...
Hạ Mộc từ trong mũi phát sinh một tiếng hừ nhẹ đáng thương cảm.
Đoạn Tử Đồng phát giác trọng lượng trên cánh tay trở nên nặng hơn, mở mắt ra, đối diện đôi mắt mèo màu hổ phách đang ngấn nước, vô cùng đáng thương.
Cuối cùng, hùng ấu tể lương tâm phát hiện, nới lỏng miệng.
Nhưng Hạ Mộc cũng đã vô lực thành một bãi nước, tựa vào lòng hùng ấu tể, nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dốc, hàng mi thấm ướt nhẹ nhàng run rẩy.
Đoạn Tử Đồng cúi đầu, bế cô lên.
Hạ Mộc không hề phản kháng, đỉnh đầu truyền đến giọng nói của Quyển Quyển: "Nơi này là khách sạn, ta có thể đi thuê một căn phòng, ngươi mang theo thẻ căn cước sao?"
Hạ Mộc vô lực lẩm bẩm: "Không nên... Ngươi ghê tởm!"
Cô được bế lên sân thượng của khách sạn, Đoạn Tử Đồng nhảy lên lan can phòng hộ, cong chân ngồi xuống.
Độ cao này có thể khiến con mèo ngốc tay chân vô lực, có thể nằm yên trong lòng nàng thêm chốc lát.
Tháng hai gió lạnh đến xương, Hạ Mộc có chút run rẩy, rất nhanh bị gió lạnh thổi tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên: "Quyển Quyển, ba ta đã xảy ra chuyện."
Đoạn Tử Đồng cúi đầu nhìn cô, thần sắc có chút nghi hoặc: "Dường như ta đã nghe qua những lời này."
" Đêm đó ngươi vỡ lòng, ta đã nói với ngươi!" Hạ Mộc đứng thẳng dậy, khóe mắt bỗng nhiên liếc nhìn thấy bên dưới ngựa xe như nước, nhất thời sợ đến choáng váng, vô thức ôm chặt lấy cổ Quyển Quyển!
" Ngươi leo lên cao như vậy làm gì! Mau! Xuống phía dưới! Xuống phía dưới!"
Đoạn Tử Đồng cười rộ lên: "Nhảy xuống?"
Hạ Mộc sợ hãi: "A a a a ngươi không nên làm ta sợ!"
" Ngươi tại sao lại không có cảm giác an toàn như vậy?"
" Ai trước khi ngã chết sẽ có cảm giác an toàn!"
" Giống thỏ tai cụp đặc biệt bọn ta, biết bay, ngã không chết."
Hạ Mộc: "..."
Được rồi, đây là ấu tể Địch Hách Lạp, cô trong lúc hoảng sợ đã quên, nhưng vẫn không có cách nào khác thả lỏng, hai tay túm lấy quần áo của Quyển Quyển, nhíu mày tiếp tục nói: "Ngươi đến giúp ta, sự tình rất nghiêm trọng, ba ta bị một đám người bắt đi, còn bị trúng đạn."
Quyển Quyển sững sốt, tựa hồ không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như thế: "Bọn họ yêu cầu bao nhiêu tiền?"
" Không phải bắt cóc tống tiền." Hạ Mộc ngồi dậy: "Hiện tại ngay cả đầu mối của bọn họ cũng tìm không ra, chỉ có một đoạn băng ghi hình của camera giám sát, tội phạm cũng đội mũ trùm đầu, Ngao Cốc truy tìm tung tích của bọn họ, cũng bị bọn họ bắt đi!"
"Vụ án phát sinh ở đâu?"
" Hiện trường đã giải trừ phong tỏa, là đường tắt đến khu dân cư, vết tích không lưu lại được."
Hạ Mộc không dự định trực tiếp nói cho Quyển Quyển biết về hiềm nghi của quốc vương, muốn nói bóng nói gió, khiến chính nàng tìm hiểu nguồn gốc, để tránh sản sinh mâu thuẫn không tất yếu.
Buổi chiều lúc bắt đầu bấm máy, Quyển Quyển đứng ra, để đạo diễn quay những phân cảnh của hai người trước, trời còn chưa tối đã dẫn Hạ Mộc rời đi.
Không dẫn người khác theo, Quyển Quyển từ bãi đỗ xe phía nam lái một chiếc xe thể thao rời đi.
Là một chiếc xe thể thao màu cam bắt mắt, trên đầu xe có ký hiệu mà Hạ Mộc chưa thấy qua.
Cửa xe giống như dựng lên từ hai bên, Hạ Mộc cầm túi xách ngồi vào xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngươi tại sao từ chỗ nào cũng có thể lấy ra một chiếc xe?"
Quyển Quyển nghiêng người, đưa tay thắt dây an toàn cho cô: "Không phải, đây là ta cho người lái đến trước, để tránh ngươi muốn đến khách sạn khác thuê phòng."
" Tới địa ngục đi!" Hạ Mộc nhịn không được bật cười: "Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu chiếc xe, mỗi lần nhìn thấy đều là một chiếc khác."
Quyển Quyển kéo khóe môi: "Thật ra tổng cộng chỉ có ba chiếc, ngươi đều thấy qua, chiếc đầu tiên bị đám người ăn vạ đụng xước, mới từ nước ngoài sơn sữa trở về, chiếc thứ hai chính là lần trước lái đến nhà ngươi lúc đi mua lễ phục."
" Ta nghe nói hiện tại omega chọn đối tượng đặc biệt xem trọng tài lực, cho nên mỗi lần ta gặp ngươi đều đổi một chiếc, lần sau muốn đổi, phải mượn xe của ba mẹ ta. Nếu như ngươi không hài lòng, bà ngoại ta còn mấy chiếc, chính là niên đại lớn một chút, xe cổ, có thể nhìn không phú quý, nhưng ngươi ngẫm lại giá trị lịch sử của nó."
Hạ Mộc mím môi, rốt cuộc vẫn bị chọc cười đến hai vai run rẩy, nâng tay đấm nhẹ vào vai Quyển Quyển: "Ngươi đừng đùa ta, trong lòng ta đang rất phiền, ba ta còn không biết thế nào."
"Phiền muộn có thể giúp ích gì sao?" Đoạn Tử Đồng thần sắc có chút lạnh nhạt, khởi động xe, tiếng động cơ rít gào, châm dầu, động cơ ly hợp, ngoài của sổ cảnh vật lui về phía sau.
Quyển Quyển mắt nhìn phía trước, trầm thấp lên tiếng: "Không nên lo lắng, người nhất định có thể tìm trở về, ngươi lo lắng quá độ già đi mười tuổi thì làm sao bây giờ? Ta chính là nhìn thấy ngươi xinh đẹp nên mới theo đuổi, đến lúc đó tìm được ba ngươi lại mất đi ta, rất đáng tiếc."
Hạ Mộc cười một tiếng, trợn mắt, trước mặt hùng ấu tể, của luôn không thể nghiêm túc được.
Người này toàn thân được ánh nắng bao phủ, phiền não, ưu sầu, sợ hãi, dường như đều bị ngăn ở bên ngoài, không thể tiến vào thế giới của nàng.
Hạ Mộc từ kính chiếc hậu nhìn lén Đoạn Tử Đồng, góc độ này, đôi tử đồng kia được hàng mi nồng đậm che lấp, chỉ để lộ nội tình một mạt thủy quang liễm diễm.
Quyển Quyển không phải dạng gương mặt đặc biệt thon gầy, gương mặt có đường cong sắc xảo, khóe môi cong nhẹ, cằm nhọn, cho nên thoạt nhìn đặc biệt trẻ con.
Hạ Mộc bỗng nhiên tâm viên ý mã, cảm thấy cứ như vậy mà thuận theo cảm giác trong nội tâm.
Từ trước vẫn luôn lo lắng Đoạn Tử Đồng tuổi tác quá nhỏ, dễ thay đổi.
Hạ Mộc không dám chấp nhận, thật ra là sợ mất đi.
Mất đi, này này thật sự đáng sợ, đáng sợ hơn chưa bao giờ có được rất nhiều.
Cô lúc nhỏ được gia cảnh hậu đãi, ở đâu cũng được người khác đối đãi như tiểu công chúa
Bỗng nhiên có một ngày, ông trời lấy đi tất cả tài phú, cho cô con dấu 'con gái của kẻ phản quốc', tất cả tốt đẹp tan thành tro bụi, chỉ để lại cho cô một thân bệnh công chúa không vứt bỏ được.
Cô cuối cùng hiểu được, thứ người khác cho chung quy quá yếu đuối, cho nên liều mạng học tập, năng lực của bản thân mới là đáng tin nhất.
Nhưng trong nhân sinh của cô, nửa đường xuất hiện một hùng ấu tể, thật ra không chỗ nào không khiến cô si mê, cô còn mê muội hơn những người được gọi là fan, chính là không dám biểu hiện ra ngoài.
Sợ ông trời phát hiện cô lại che giấu bảo bối, bỗng nhiên ngày nào đó tịch thu của cô.
Từ thiên đường đến địa ngục, ngã một lần là đủ rồi, vết thương của cô vẫn chưa lành, nếu ngã lần nữa sẽ thật sự không đứng lên nổi.
Kết quả, ông trời cướp đi chính là ba cô.
Điều này làm cho cô bỗng nhiên tỉnh ngộ, cho dù hai bàn tay trắng, cũng sẽ bị ông trời trêu cợt, cô khó lòng phòng bị.
Tiểu pháo đài cô tự cho là an toàn, cũng sẽ sụp đổ trong địa chấn, vì sao không thống thống khoái khoái tiêu sái ra khỏi pháo đài, đón lấy ánh mặt trời?
Cô đang miên man suy nghĩ mà xuất thần, đôi tử đồng trong kính chiếu hậu bỗng nhiên nhướng lên, xuyên qua hàng mi dài thẳng tắp nhìn vào mắt cô.
Bị bắt tại trận rồi!
Hạ Mộc có tật giật mình co rụt cổ lại, cúi đầu thỉnh thoảng liếc mắt nhìn kính chiếu hậu....
Hùng kéo kéo khóe môi, nhướng mày, ngữ khí lười biếng lên tiếng: "Nhìn đủ rồi sao?"