Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhờ phúc của vị khách không mời mà tới, buổi học dương cầm của Thẩm Hà kết thúc sớm hơn dự định.
Ngồi lên xe của người đại diện, anh lộ ra hết tình tình của tên nhóc, như chốn không người, hậm hực hết câu này đến câu khác.
Tập Tập đối với chuyện này đã thành thói quen, sớm nhìn rõ diện mạo thực sự của đứa trẻ dưới tay mình, chỉ bị những câu nói khắc nghiệt kịch liệt của anh chọc cười.
“Không phải tôi nói đâu, thời gian của người khác thì không phải thời gian à? Rõ ràng biết người ta đã kết hôn rồi còn sấn tới? Nếu tôi mà là bố cô ta, dù thế nào cũng phải đánh gãy chân cô ta mới được.”
Vừa nói, Thẩm Hà dùng gương mặt vô cảm lướt điện thoại.
Tại sao lại cứ nhập vai làm bố người ta thế, anh đã tới cái bối phận này chưa?
Tập Tập hắng giọng, nói: “Loại người này không nên đắc tội quá tàn nhẫn, trong lòng cậu tự biết rõ đấy.”
Thẩm Hà không phủ nhận, hơi nhếch mày lên.
Chị ta nhìn qua gương chiếu hậu xác nhận anh đã nghe thấy rồi.
Trên việc lựa chọn lợi ích Thẩm Hà rất có thủ đoạn, mấy lần vì bỗng nhiên nổi hứng hoặc là mất chừng mực, cũng vẫn có thể gặp dữ hóa lành.
Nói tóm lại, phán đoán của Tập Tập vẫn ở trong khoảng không cần quá lo lắng.
“Nếu không thì để công ty xử lý cũng được, dù sao chúng ta cũng nộp nhiều phí bảo hộ thế kia mà.” Tập Tập vẫn còn đang nói.
Nhưng lại nghe thấy tiếng cười giễu của Thẩm Hà.
“Cái đó thì không cần.” Giọng điệu của anh rất thoải mái.
Về tới nhà, bên trong đã không còn một bóng người.
Anh cảm thấy bình thường không thể bình thường hơn.
Thẩm Hà và Thẩm Trĩ đều là người bận rộn.
Đây không phải là chuyện xấu, có việc làm mới có thu nhập, bận rộn không có nghĩa là hết thời, được mọi người thừa nhận, điều này đối với một người diễn viên mà nói chính là tất cả.
Khoảng cách tới ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ còn mấy hôm.
Cảnh tượng hai người vội vội vàng vàng đăng ký lĩnh giấy chứng nhận ở cục dân chính vẫn còn sống động trước mắt, chỉ trong chớp mắt, mà đã trôi qua nhiều năm rồi.
Những người khác đều là ngọt ngọt ngào ngào, anh anh em em, dù có kém đến mấy cũng sẽ là ngượng ngùng xấu hổ, chỉ có bọn họ kính nhau như khách, khách sáo đến độ đề phòng lẫn nhau, phù hợp với tiêu chuẩn vợ chồng hoàn hảo.
Mùi vị của sự chờ đợi quá mức khô khan, Thẩm Hà chủ động phá vỡ yên lặng.
Không có rào trước, cũng chẳng có đón sau, anh báo ra một con số.
Thẩm Trĩ không hiểu anh có ý gì, dùng ánh mắt hỏi anh.
“Thu nhập hàng năm của tôi.” Thẩm Hà trả lời ngắn gọn.
Vậy nên, Thẩm Trĩ như có điều gì đó suy nghĩ.
Qua một hồi, cô cũng báo ra một con số, , ngoài ra còn kèm theo một đề nghị: “Chút nữa tôi có thể đi ăn mì sợi qua cầu không?”
*Mì sợi qua cầu: là món ăn nổi tiếng của vùng Điền Nam Vân Nam, đã có lịch sử trên trăm năm, hơn 50 năm trước được truyền tới Côn Minh.
Mỳ sợi qua cầu có bốn phần: thứ nhất là phần nước dùng được phủ lên một lớp dầu sôi, thứ hai là gia vị bao gồm dầu ớt, mì chính, hạt tiêu, muối, thứ ba là nguyên liệu chính có thịt thăn lợn tái, lườn gà, cá lóc lát mỏng, thận lát mỏng tái…..Thứ tư là mì sợi được trụng qua nước sôi……
Sau đó, Thẩm Hà nói: “Có thể.”
Anh nói tiếp: “Vậy thì tôi muốn ăn sukiyaki, muộn chút nữa chúng ta gặp sau đi.”
*Sukiyaki: món ăn dạng lẩu đến từ Nhật Bản.
Thẩm Trĩ hài lòng gật đầu.
Ngày đăng kí kết hôn hôm ấy, bọn họ không cùng ăn một bữa cơm.
Nhưng tới giờ Thẩm Trĩ vẫn còn nhớ, mì sợi của ngày hôm ấy ăn ngon vô cùng.
*
Lờ đi ánh mắt của những người xung quanh, Thẩm Trĩ mặc áo sơ mi không tay và quần vải lanh dài, ngồi nghiêng người trên ghế đọc nhẩm kịch bản.
Đã nói là buổi đọc kịch bản, mấy diễn viên đóng chính cần có thực lực thì có thực lực, muốn có danh tiếng thì có danh tiếng đều đã có mặt đông đủ, nhưng một diễn viên nhỏ vẫn đang là sinh viên không thấy ló mặt.
Đạo diễn nổi trận lôi đình, khiến mọi người cũng không dám đâm đầu vào họng súng.
Bầu không khí bỗng chốc khó xử, ánh mắt đổ dồn vào một đầu.
Thẩm Trĩ không hề cảm giác được, tiếp tục vùi đầu đọc kịch bản.
Mãi đến khi đạo diễn đang nổi điên cũng nhìn qua, trái tim của mọi người đều nhảy lên tận cổ họng, dường như giây tiếp theo núi lửa sẽ phun trào.
Nhưng mà, trong nháy mắt, người đạo diễn vừa rồi còn giống như khủng long bỗng thái độ quay ngoắt 180 độ, chỉ thở hắt một hơi.
“Cũng phải, bây giờ có nói những cái này đều vô dụng.” Anh ta nói, “Vậy chúng ta tiến hành đi.”
Cho dù trong phòng vẫn tĩnh lặng không tiếng động, thế nhưng, im lặng là biểu tượng của đêm nay, mọi người ngắm cảnh đều đứng ở nơi xa xem náo nhiệt.
Cũng có người âm thầm cảm khái, không hổ là Thẩm Trĩ.
Vai diễn lần này cần để tóc mái.
Vốn dĩ định dùng tóc mái giả, nhưng trợ lý sợ da cô bị dị ứng, nên lên kế hoạch để cô chừa lại chút tóc.
Lúc trang điểm thì vừa đủ, đạo diễn cũng hài lòng, vậy nên đã quyết định như vậy.
Tình tiết của ngày quay đầu tiên thuộc về phần gần cuối.
Khi Thẩm Trĩ ngồi trong RV* chải tóc, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Cô chỉ liếc mắt một cái, thợ tạo hình thì đứng thẳng người lên, giải thích nói: “Hình như là Trình Duệ Y đến rồi, khiến mấy cô gái trẻ tuổi kia kích động chưa kìa.”
*RV: dạng xe giống như căn hộ thu nhỏ, tiện lợi mà nghệ sỹ thường dùng.
Trợ lý đi đến bên cạnh, tiện thể đưa nước ấm tới, chẳng hứng thú gì mà nhắc nhở: “Còn có 40 phút nữa___”
“Trình Duệ Y?” Thẩm Trĩ vừa đánh lớp lót cho môi, nâng mắt lên, gương mặt có hơi chút thiếu sức sống, “Có hơi quen tai, đó là ai vậy?”
“Chị chị không biết á?” Một người khác nói tiếp, “Nằm trong top 10 của cuộc thi tuyển chọn tài năng năm trước rất nổi tiếng ấy, nhiều fan lắm, hiện giờ đang phát triển về mảng điện ảnh truyền hình ạ.”
“Dù sao cũng là ăn miếng cơm lưu lượng*, vì mở rộng phạm vi khán giả mới dùng đến người này.” Trợ lý chen mồm vào, giọng điệu mang theo chút chán ghét.
*Lưu lượng: nghệ sỹ có độ nổi tiếng phổ biến cao, fan đông…
Thợ tạo hình cười khổ: “Có thể nâng cao rating mà.”
Trợ lý nói: “Nếu là rating, dựa vào chúng tôi không đủ sao?”
Chức vị trợ lý là được tuyển chọn nghiêm ngặt từ bên trong.
Sau khi ra mắt, Thẩm Trĩ đã đổi mấy người.
Sàng lọc đi nhiều như vậy, những người còn lại khó tránh được có chút cứng rắn như tường sắt.
Chẳng qua lời cô ấy nói cũng không phải là giả.
Những năm nay, Thẩm Trĩ thành thật, cần mẫn, không chủ động cuốn mình vào vòng tranh chấp, xử lý nguy cơ luôn kịp thời và hiệu quả, những bộ phim mà cô đóng bộ nào cũng là tác phẩn chất lượng cao.
Từ vai phụ cho tới vai chính, từ khung giờ chiếu ban ngày của đài địa phương cho tới khung giờ vàng của những đài lớn, vững vàng từng bước, đến nay cái tên của cô đã trở thành thương hiệu, chỉ một mình cô có thể đảm đương rating của cả bộ phim.
Thẩm Trĩ cảm ơn nhân viên công tác, cùng với trợ lý người trước người sau bước ra ngoài, cuối cùng cũng ở riêng được một chỗ.
Cô nói: “Em làm sao vậy?”
Trợ lý vừa đi vừa gập áo khoác của cô, không nói một lời.
“Tiểu Thủy, nói với chị nào.” Thẩm Trĩ dừng bước.
Đáy lòng có không vui đi nữa cũng đành thôi, rốt cuộc cũng không đỡ nổi khí thế của Thẩm Trĩ.
Lúc muốn người ta mở miệng, cô muốn như thế nào thì sẽ là thế ấy.
Trợ lý hậm hực ôm lấy khuỷu tay, buồn bực không vui nói: “Chị, có lẽ chị không quan tâm, cũng không để trong lòng.
Trước kia anh ta tham gia show, còn kéo cả công ty vào trách móc chung đấy.”
Phải mất một lúc lâu, Thẩm Trĩ mới ý thức được cô ấy đang chỉ sự kiện nào.
Thời gian diễn ra cuộc thi tìm kiếm tài năng, công ty đại diện của Trình Duệ Y hiện tại từng giúp cậu ta bán thảm*, chẳng biết vô tình hay cố ý dây dưa tới công ty cũ của Trình Duệ Y.
Mà trùng hợp công ty này lại ở dưới trướng của Lương Nghi.
*Bán thảm: đóng vai người bị hại để tranh thủ đồng tình của mọi người.
Đối với ngôi sao của thế kỷ 21 mà nói, vũ khí tốt nhất không nghi ngờ gì đó chính là fan hâm mộ.
Bọn họ có có tổ chức giống như châu chấu, có kỉ luật, phê phán việc kết thúc hợp đồng bình thường trong giới thành “Bức hại anh trai chúng tôi”, sau đó bắt đầu công kích weibo của không ít nghệ sỹ dưới trướng của công ty.
Thẩm Trĩ là một trong số đó.
“Lúc đó cũng đâu có ảnh hưởng gì lớn đến chị,” Thẩm Trĩ nói có sách mách có chứng an ủi, “Làm ngôi sao, vô duyên vô cơ bị mắng mấy ngày mấy đêm cũng là chuyện bình thường, Trình gì kia….”
Cô lại không nhớ được tên cậu ta rồi.
“Trình Duệ Y.” Vẫn phải để trợ lý nhắc nhở.
“Đúng, Trình Duệ Y sẽ hợp tác với chúng ta một thời gian.
Nếu đã không xé rách mặt, thì chung sống hòa thuận với nhau đi.” Cô nói.
Trợ lý của cô cũng chẳng ngu, có lẽ chỉ do một khoảng thời gian không quay phim, đến nay mới vào đoàn, cho nên tinh thần có đôi chút mẫn cảm.
Kiểu giáo dục này vốn nên là người đại diện tới làm, đáng tiếc dạo này Đinh Nghiêu Thải bận không thấy bóng người, Thẩm Trĩ cũng không thể cứ nhìn mà không nói.
May mà cô trợ lý này nhanh chóng hiểu ra.
Cô gái trẻ tuổi thở dài một hơi, lời nói phát ra từ tận đáy lòng: “Cũng phải.
Hơn nữa tên Trình Duệ Y kia, chẳng có cửa mà so được với anh Thẩm.”
Thẩm Trĩ đi lên phía trước, làn váy nhẹ nhàng lay động.
Cô chậm rãi trả lời một câu: “Đương nhiên rồi.”
Trợ lý Tiểu Thu bỗng ngẩn người, nghẹn họng trân trối, đứng tại chỗ rõ lâu, gần như cho rằng bản thân mình nghe lầm.
Nhưng Thẩm Trĩ lại nghĩ, nếu không mình cũng chẳng bị lừa kết hôn với anh ta nhanh như vậy.
*
Thời tiết rất lạnh, quần áo của Thẩm Trĩ mỏng manh, ôm chặt áo khoác nghe đạo diễn nói về cảnh phim.
Nhân viên công tác đang thuần ngựa, dắt đi tới đi lui, nhìn có vẻ vô cùng thú vị.
Mỗi khi rảnh rỗi, cô đều nhìn chằm chằm về bên đó, còn bị đạo diễn mỹ thuật cười nhạo nói cô chưa trải sự đời.
Vì công tác chuẩn bị làm rất đầy đủ, cho nên cô nhập vai rất nhanh, chỉ trong chốc lát cũng đã kéo theo những diễn viên khác trong cùng một cảnh, mọi người đều qua cảnh nhanh chóng.
“Thẩm Trĩ luôn khiến người ta yên tâm.” Ngay đến cả đạo diễn cũng ôn hòa cười nói.
Tới thời gian ăn trưa, đạo diện cố ý gọi Thẩm Trĩ tới.
“Cô hợp tác với thầy tôi nhiều lần như vậy, lần này cũng nể mặt mà đóng phim của tôi, cũng chẳng giấu gì cô.” Đạo diễn ra vẻ thần bí mở miệng, “Nói với cô chuyện này.”
“Anh nói đi.” Vì để không làm nhòe lớp trang điểm, Thẩm Trĩ đang dùng ống hút để uống nước.
Nói sớm nói muộn cũng là nói, tiến lên là một dao lùi cũng là một dao.
Đạo diễn nói: “Hai hôm nữa, mấy người trẻ tuổi kia sẽ vào đoàn.”
“Ừ.” Thẩm Trĩ chẳng để bụng.
“Có khả năng hơi tốn công.” Đạo diễn đang chọn lọc từ ngữ, “Trước tiên tôi phải nói câu xin lỗi với cô.
Làm phiền cô rồi.”
Trong lòng Thẩm Trĩ thầm nghĩ điều này phiền cô hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng cô vẫn cười nói hai câu cho xong chuyện.
Cô không phải là siêu nhân, chỉ là một diễn viên bình thường, nhưng chỗ khó xử của đạo diễn và những nhân viên trong đoàn không nói cũng biết, mọi người cũng chỉ có thể thông cảm lẫn nhau.
Sau khi tan làm, quay về nghỉ ngơi.
Thẩm Trĩ ngã nằm trên giường, đắp mặt nạ, nhàm chán lật mở xem quyển tiểu thuyết mà mấy hôm trước Thẩm Hà chia sẻ cho cô.
Một lần nữa đọc được tiêu đề [Bà xã ảnh hậu sống lại là ngạo kiều], cô vẫn không nhịn nổi cười lạnh hai tiếng.
Thực sự không hiểu nổi cả ngày trong đầu Thẩm Hà chứa đựng những thứ gì.
Cô bắt đầu đọc mấy chương đầu.
Lúc mới đầu rất điềm tĩnh, khi cốt truyện đi vào sâu hơn, hai đầu mày của cô càng nhíu chặt.
Đọc đến đoạn nam chính thậm thụt sợ hãi, Thẩm Trĩ không gợn sóng, đọc đến đoạn nữ chính bị nói kháy, im lặng chịu đựng, Thẩm Trĩ bàng quan, cuối cùng, khi cô đọc đến đoạn nữ chính rơi vào bước đường cùng bị cả cộng đồng mạng tẩy chay, nam chính thay đổi vẻ vô dụng của trước kia, khi xuất hiện nổi bật được năm trăm người cúi gập lưng gọi “thiếu gia”, cô bỗng chấn động.
Thì ra, vai nam chính thực chất là người giàu nhất thế giới, là CEO của một tập đoàn xa hoa khiêm tốn, chẳng qua vì một nguyên nhân khó nói nào đó mới bất đắc dĩ đóng vai thằng hèn bên cạnh nữ chính___
Bấm tắt điện thoại, trên gương mặt của Thẩm Trĩ nổi lên sự hoài nghi khó mà giấu giếm.
Đây là thứ gì vậy.
Đối mặt với Thẩm Hà, Thẩm Trĩ không có thói quen kiên nhẫn, ngay lập tức gửi tin nhắn cho anh: “Anh bị điên à!”
Mà Thẩm Hà mãi đến năm giờ sáng mới kết thúc công việc nhìn thấy, thậm chí còn không còn sức để nghi ngờ, trực tiếp trả lời lại một câu “Ngày kỉ niệm sáu năm kết hôn” thay cho lời nhắc nhở.
Thực ra, Thẩm Trĩ đã cân nhắc tới chuyện này từ lâu rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, cô cũng không thể nào quên được.
Đinh Nghiêu Thải cũng chẳng bàn bạc nhiều gì với cô, dù gì thì tiếp thu và hoàn thành nhiệm vụ là bản lĩnh trông nhà của người đại diện.
Cô gửi một tấm ảnh được chụp trước kia.
Trong tấm ảnh, cách ăn mặc của Thẩm Hà và Thẩm Trĩ rất thoải mái, nụ cười đầy mặt ngồi dựa vào nhau, giống như một cặp vợ chồng bình thường có thể xuất hiện mọi lúc mọi nơi trong đời sống hàng ngày.
“Dòng caption kèm theo thì viết ‘Cảm ơn anh đã bằng lòng ở bên cạnh em’ đi.
Câu này của Thẩm Hà khiến chị cảm động phát khóc luôn.” Đinh Nghiêu Thải nói.
Đinh Nghiêu Thải không giống với người đại diện của Thẩm Hà là Tập Tập, Đinh Nghiêu Thải là người dâng hiến cả cuộc đời mình cho công việc.
Đừng nói đến chồng nữa, ngay đến yêu đương còn chẳng thấy chị ta yêu mấy lần, mỗi khi có thời gian là sẽ học tập, từ đầu đến chân hoàn toàn là một người đàn bà thép.
Có lúc Thẩm Trĩ khuyên chị ta, chị ta luôn xua tay: “Trông chừng hai đứa kết hôn đã đủ phiền rồi.”
Thẩm Trĩ phản bác: “Vậy em còn phải tìm anh ta để xin ủy quyền à?”
“Không đến nỗi ấy chứ.” Đinh Nghiêu Thải cười cười, “Đã là vợ chồng già rồi.”
“Cho dù là Francis Scott Key Fitzgerald*, tự tiện trích dẫn thư và nhật ký của Zelda Sayre cũng chẳng phải là chuyện vẻ vang gì.” Thẩm Trĩ thuận miệng nói, lúc ngoảnh đầu lại nhìn, cuộc trò chuyện đã kết thúc từ lâu rồi.
*Francis Scott Key Fitzgerald nhà văn nhà biên kịch người Mỹ, và Zelda Sayre là vợ ông.
So với những năm trước, lần này quả thực có hơi đơn giản quá.
Cuối cùng, Thẩm Trĩ quyết định soạn thảo một đoạn càng hàm súc hơn, có thể khiến fan hâm mộ phân tán chú ý hơn nữa, đừng tập trung quá mức vào bọn họ là được rồi.
Dòng trạng thái được lên lịch đăng, bức ảnh tràn ngập cảm giác gia đình kèm theo một câu “Bạn có hồi ức nào muốn cất giấu cả đời này không?”
Lượt chia sẻ, bình luận, bấm like giống như nước lũ tràn bờ đê.
Cảm thán tình cảm của bọn họ tốt đẹp, nghi ngờ tình cảm của bọn họ, có người chia sẻ hồi ức quý giá của mình.
Thẩm Trĩ thoát ra ngoài.
Đối với sự quan tâm của người xa lạ, đã từng, cô đã từng vui mừng, khủng hoảng, đến cuối cùng trở về một mảnh tĩnh lặng.
Thói quen thành tự nhiên.
Hoạt động của các blogger cũng không thể thiếu, nhưng cho dù không có, bọn họ vẫn nhận được sự quan tâm.
Dựa vào tư thái của năng lượng tích cực.
Không phải ai cũng có thể trải qua cuộc sống hài hòa lý tưởng như vậy, vậy nên mọi người thích xem cuộc sống hài hòa mà lý tưởng của bọn họ.
Cho dù là diễn xuất.
Lúc mở ra lần nữa, Thẩm Trĩ đã chuẩn bị đón tiếp một thế giới tràn ngập thu hút quan tâm.
Nhưng mà so với cái này, có thứ gì đó đã thu hút tầm mắt của cô không cho phép kháng cự.
Thẩm Hà update một dòng trạng thái.
Mở đầu cho ngày kỉ niệm năm kết hôn thứ 7 của bọn họ, Thẩm Trĩ nói, bạn có hồi ức nào muốn cất giấu cả đời này không?
Thẩm Hà chia sẻ một bức ảnh.
Anh đỡ lấy xe một bánh, đứng dưới bức tượng điêu khắc trong khuôn viên trường.
Trong bức ảnh chỉ có một mình Thẩm Hà, nhưng Thẩm Trĩ biết không chỉ có thế này.
Dòng chữ bổ sung kèm theo viết là “Ngày hôm ấy gặp được em”.
Đó là bức ảnh hôm thi nghệ thuật cô chụp giúp anh.
Ngày đó của nhiều năm về trước, cô thầm cầu nguyện mình không dính dáng gì đến anh nữa.
Ngày hôm nay của nhiều năm về sau, Thẩm Trĩ nhìn chằm chằm vào bức ảnh ấy hồi lâu, lung lay không ngừng, tâm thần không yên, ngay cả bản thân cô cũng không cách nào xác định, tâm tình lúc này đây rốt cuộc có phải là diễn xuất hay không..