Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc
  3. Chương 19: Nguy cơ
Trước /75 Sau

Toàn Phúc Hoa Dạ - Hoa Đăng Kinh Lộc

Chương 19: Nguy cơ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sáng sớm cuối tuần, lúc anh ra ngoài thì thấy Toàn Minh đang cong người cuộn mình nằm trên sofa ngay tại phòng khách.

Nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn ngủ say của cô, anh sững sờ một hồi lâu rồi bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó, bước đến lay lay cô dậy, hơi luống cuống: "Toàn Toàn, Toàn Toàn, đứng lên đi vào phòng rồi ngủ, sẽ bị cảm đó."

Trong lòng anh trầm xuống, có một dự cảm không tốt bỗng dâng lên trong lòng anh, chẳng lẽ cô ngủ cả đêm qua ở ngay đây sao.

Toàn Minh lầm rầm vài tiếng, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, lúc anh đang định ôm ngang cô quay về phòng thì cô dụi dụi đôi mắt ngái ngủ, nắm lấy góc áo của anh, mở miệng còn mang giọng mũi rất đậm: "Không đâu... Con đang chờ ba mà. Sáng rồi con mới ra đây."

"Chờ ba? Chờ ba làm gì?"

Cô duỗi tay túm lấy vạt áo sau lưng Chung Cấp, ánh mắt bỗng nhiên tỉnh táo hẳn, giống như có ánh sáng lấp lánh tràn ra, giọng nói hơi khàn khàn vào buổi sáng có vẻ vô cùng gợi cảm, mê người: "Chờ ba ra ngoài."

Sau đó cô hôn lên, cẩn thận liếm đôi môi mỏng của anh, dùng tình yêu vừa dịu dàng lại mãnh liệt vây quanh anh. Ngón tay lành lạnh của cô mơn trớn trên cổ và sau tai anh, những xúc cảm nhỏ bé, tiếng thầm thì lười biếng khiến anh hơi không kiềm chế được muốn sa vào, anh cố gắng bình tĩnh, ngồi xuống ôm eo cô đặt cô lên trên đùi mình, bàn tay nhẹ nhàng áp lên lưng cô, sau đó nâng cằm cô đáp lại, hơi thở triền miên cuốn lấy nhau, nóng rực đến cực điểm.

"Ba vừa đi một cái là sẽ rất lâu không thấy ba nữa, buổi chiều bọn con quay lại trường rồi." Toàn Minh ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh, vừa thân mật lại dịu dàng.

"Ừm, chờ con về nhà." Chung Chấp cố gắng nói giọng bình tĩnh nhưng trong lòng lại bắt đầu dâng lên nỗi kích động.

Cô đẩy ra nhìn anh vài lần, sau đó áp má lên trán anh, khóe miệng khẽ cong lên giống như đang say rượu. Vào một buổi sáng sớm lặng im thế này, bạn cùng phòng vẫn còn nằm trong phòng ngủ, cô chuồn ra ngoài trước để chờ anh, lại hôn anh trong phòng khách, làm những chuyện còn kích thích hơn cả... yêu đương vụng trộm nữa.

Cô hơi phấn khích.

Đôi mắt Chung Chấp đen như mực, anh vỗ về gáy cô, giọng khàn khàn mập mờ, có sự quyến rũ nói không thành lời: "Ngoan, ba thật sự phải đi rồi."

Cô cảm thấy, vào khoảnh khắc này anh mà nói thêm câu nào nữa cô sẽ lập tức tan chảy trong lòng anh.

"Vâng." Cô cọ cọ đầu vào anh, miễn cưỡng đồng ý nhưng trên tay chẳng có ý gì là định buông ra cả, vẫn cứ ôm lấy anh không rời. Trước khi Chung Chấp lên tiếng một lần nữa, cô lại mổ thêm một cái nữa cho đỡ nghiện rồi mới lưu luyến buông tay, sau đó tiễn anh ra khỏi cửa.

Bởi vì định sau khi thức dậy sẽ đi dạo phố rồi quay về trường nên Toàn Minh cũng không để Chung Chấp đưa các cô đi. Khi buổi chiều cô quay về kí túc xá, sắp xếp lại mớ quần áo mùa Đông nặng nề cô mới ý thức được thật ra đã đến mùa Đông rồi.

Trôi qua mười ngày cuộc sống đại học phong phú và bận rộn, cuối cùng cũng đã đến "Hội diễn văn nghệ 12.9" mỗi năm một lần, là một buổi liên hoan vô cùng long trọng, là một đêm vui vẻ cuồng nhiệt của toàn bộ sinh viên và giáo sư. Nhưng mà năm nào cũng vậy, những sinh viên năm nhất đều là những người chủ lực hoạt động trong các nhóm.

Chuẩn bị cả một tháng từ đầu đến cuối, dưới sự dẫn dắt của Chủ tịch và Trưởng câu lạc bộ các đội nhóm, tất cả đều do sinh viên chủ động sắp xếp.

Sáu giờ rưỡi tối ngày mười hai tháng Chín, hội diễn văn nghệ chính thức bắt đầu. Vì để có thể xử lý các tình huống phát sinh nhanh chóng, hội viên của các câu lạc bộ phân tán ở nhiều góc trong hội trường. Toàn Minh làm nhân viên hậu cần cơ động cần phải túc trực ở hậu trường chờ lệnh, vốn không hề được nhìn thấy những màn biểu diễn phấn khích trên sân khấu.

Khoảng tám giờ tối, tiết mục được tiến hành được một nửa, quả nhiên xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Vốn dĩ trước khi bắt đầu buổi tiệc tối, trang phục biểu diễn của một tiết mục mới nhận được, chỉ có thể gửi tạm ở hậu trường, bây giờ lại đột nhiên không tìm thấy nữa, mà thời gian đến khi tiết mục này biểu diễn chỉ còn không đến hai mươi phút.

"Toàn Minh, em ở sau sân khấu có từng gặp người dịch chuyển vị trí của quần áo không?" Nhận được tình huống bất ngờ xảy ra, Sầm An vội vã chạy đến hậu trường, chạy vội đến mức thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi trong đêm lạnh lẽo thế này.

"Không có, mặc dù em vẫn ở hậu trường nhưng chưa từng bước vào phòng thay quần áo." Toàn Minh nghiêng nghiêng đầu nhớ lại chuyện gì đó, "Hơn nữa, phòng thay quần áo rất lớn, trong lúc biểu diễn người đến người đi, em căn bản không chú ý được có gì khác lạ."

"Quần áo đều được đặt trong một cái thùng giấy lớn, em có nhìn thấy cái thùng như vậy không?" Đôi mày Sầm An nhăn tít lại, khoa tay múa chân một chút, giọng điệu có vẻ rất sốt ruột.

"Thùng giấy... Em nhớ ra rồi!" Bỗng trong đầu cô lóe lên một cái: "Lúc em vừa đến hậu trường có nhìn thấy một dì dọn về sinh đang dọn rác, dì ấy hỏi cái thùng giấy, hình như có ai nói gì đó nên dì ấy đưa thùng giấy đó đi rồi."

"Dọn rác... Vậy bây giờ em đi với anh đến kho hàng, thường dì ấy sẽ đặt những dụng cụ dọn dẹp ở đó, có lẽ thùng giấy cũng ở đó."

"Bên khu liên hoan bên kia thiếu anh có được không? Lúc này cần Trưởng ban hậu cần nhất mà."

Sầm An không để ý đến lo lắng của cô, đôi chân dài trực tiếp bước ra ngoài: "Bên chỗ kho hàng kia rất tối, một mình em đi anh rất lo."

Toàn Minh chạy chậm mấy bước lặng lẽ đuổi theo cậu ta.

"Hơn nữa, cái thùng kia, một mình em không chắc có thể nhấc được không." Nói xong cậu ta cúi đầu nhìn thời gian, "Chúng ta phải nhanh lên, mặc dù tiết mục đang tìm quần áo kia có thể hoãn lại phía sau, nhưng nếu như không tìm thấy chỉ có thể loại bỏ, khá đáng tiếc."

Toàn Minh vẫn duy trì khoảng cách mấy bước chân đi theo cậu ta, để đi đến kho hàng cần phải đi qua một con đường nhỏ không có đèn đường, tối om om, cũng không có camera, coi như là một góc chết trong sân trường.

Ban đêm chỉ có ánh trăng, sân trường ở góc này âm trầm, yên tĩnh, tiếng gió âm u lạnh lẽo rít lên bên ngoài như tiếng thở của quỷ. Ban đêm có cảm giác lành lạnh xuyên qua cơ thể, đâm vào trong xương cốt, khiến cho người ta vô thức run rẩy chỉ trong chớp mắt.

Khi bước vào trong góc chết yên tĩnh đen thùi lùi đó, Toàn Minh bất an, lo sợ ngẩng đầu nhìn xung quanh bốn phía, những kiến trúc bị bóng tối làm nhòe đi những góc cạnh, từ xa nhìn lại giống như một gương mặt máu thịt mơ hồ. Cô siết chặt áo khoác, bàn tay siết chặt cứng hơi vã mồ hội, bước chân cũng trở nên víu lại với nhau hơn một chút, trong bóng tối, ngay cả con đường cũng không nhìn rõ ràng cho lắm, cô không dám quay đầu nhìn lại.

Sau khi bước vào trong khu vực này, bước chân của Sầm An bỗng nhiên chậm lại, không nhanh không chậm bước về phía trước ở trước mặt cô.

"Góc này... từng xảy ra một vụ án cưỡng gian trong trường." Sầm An vẫn im lặng đi đằng trước, bỗng chốc, giọng nói của cậu ta vang lên từ một nơi xa xôi, một cơn gió lạnh thổi qua giống như cũng mang theo gai lạnh và u ám, "Hơn nữa... còn là một sinh viên nữ đáng yêu giống như em."

Cô đi phía sau, bước chân khẽ ngừng lại, những lời nói bất thình lình của Sầm An giống như một cái búa tạ đập thẳng thật mạnh vào trong lòng cô. Loại cảm giác sợ hãi khi không biết này bỗng nhiên bị phóng đại, có vô số bàn tay nhỏ bé vặn vẹo sinh ra trong bóng đêm phía sau lưng, đang cười nham hiểm tiếp cận lưng cô...

Đêm Đông rét lạnh đến mức khiến người ta không thể tự suy ngẫm được, tim Toàn MInh bỗng nhiên đập nhanh hơn, bản năng của phụ nữ khiến cho cô bắt đầu cảnh giác.

Bây giờ Sầm An ở nơi này, nói những lời này là có ý gì.

Khi đối diện với sự sợ hãi, còn người không chỉ không nhịn được mà suy nghĩ miên man. Dưới bầu không khí không lành mạnh và sự cổ vũ của bóng tối tối tăm, tà ác và thiếu nhân tính, những người tâm tính không sạch sẽ, dưới tình huống mấu chốt như thế này thì đạo đức sẽ bỗng chốc thoái hóa, tất cả những sự lạnh lùng, ích kỷ, tham lam, phóng đãng, đa nghi, hiểm ác đều bắt đầu rục rịch trong môi trường thích hợp là bóng đêm như thế này.

Cơ thể của cô bất giác run rẩy, không biết là do lạnh hay là sợ hãi, da đầu và cả bàn chân đều run lên, trong lòng bàn tay đầy rẫy mồ hôi lạnh.

"Sao thế?" Chung quanh vô cùng tĩnh mịch, vào Đông, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có, Sầm An cũng dừng bước trong bóng tối, giống như có một cơn gió lạnh thấu xương xuyên qua cơ thể cậu ta. Cậu ta cứng đờ quay người lại, nhìn cô từ phía xa ra, bình tĩnh cất lời, không nghe ra cảm xúc gì, cô cũng không thấy rõ mặt câu ta.

Toàn Minh cắn chặt răng, vẫn chăm chú nhìn cậu ta không nhúc nhích, dùng động tác khẽ khàng nhất với tay vào trong túi sờ soạng tìm kiếm điện thoại, vừa nãy cô không nghĩ nhiều đã đi theo Sầm An, bây giờ nhớ lại chuyện cậu ta cố ý đến kho hàng với cô hình như có chút không ổn cho lắm.

"Em đang sợ à?" Sầm An vừa đi về phía cô vừa từ tốn hỏi han, nhưng cô nghe vào lại có thêm cảm giác nghiền ngẫm không có ý gì tốt, giống như một kẻ điêu luyện đang đối mặt với con mồi yếu ớt.

Đừng đến đây...

Dự cảm không tốt càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng mãnh liệt, nếu xảy ra chuyện gì ở nơi góc chết tối đen này, bây giờ cô có cầu cứu cũng chẳng có tác dụng gì, chỉ có thể chạy. Nhưng mà đối mặt với một Sầm An cao lớn thế này, hai chân cô cũng giống như bị đóng đinh tại chỗ.

"Em... em sợ tối..."

Cô ấp a ấp úng mở miệng, lo lắng đến mức muốn thắt cả đầu lưỡi, trong đầu giống như có một dự cảm không tốt đang bùng nổ mạnh mẽ, tiếng nói gần như bị nghẹn trong cổ họng, máu cũng bị lạnh mà đông lại, chân không di chuyển được nửa bước.

Nhìn thấy cậu ta càng lúc càng bước đến gần, cô cảm giác trong ngực mình giống như đang bị một tảng đá chặn lại. Cậu ta từ từ bước đến gần, cảm giác áp lực cũng càng lúc càng nặng, hai chân Toàn Minh như nhũn ra, bất giác lùi về sau một bước. Lý trí nói với cô phải nhanh chóng thoát ra khỏi hoàn cảnh trước mặt này.

Cô vừa mới động đậy được một bước, Sầm An đã bước đến trước mặt túm lấy tay cô, dưới ánh trăng, bóng cậu ta bao trùm lên cả người cô, giọng nói lan trong gió dường như cũng nhiễm thêm cảm giác lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run: "Em sợ gì chứ, chẳng phải anh ở đây rồi sao."

"...Anh... Anh đi trước đi..." Cô run rẩy mở miệng, cảm giác cổ mình chợt lạnh, giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy cuống họng mình, khiến cô hít thở không thông, ngay cả hô hấp cũng trở nên gian nan.

Trong đầu cô không ngừng an ủi và khuyên răn bản thân mình, Sầm An không phải người như vậy, Sầm An không phải người như vậy...

"Em không đi lấy quần áo sao?" Giọng của Sầm An vang lên từ trên đỉnh đầu cô, hình như có chút không kiên nhẫn, bàn tay đang nắm lấy tay cô bỗng nhiên dùng sức, giống như đang sốt ruột kéo cô vào sâu trong màn đêm tối tăm.

"Em... em có chút không khỏe."

Cô đã không còn tâm trạng nào mà suy xét đâu là đúng đâu là sai, bởi vì từ trước đến nay Chung Chấp bảo vệ cô vô cùng tốt, vậy cho nên cô đã quên lòng người hiểm ác, quên mất trong tình huống nguy hiểm thì phải làm thế nào bảo vệ bản thân mình cho đúng. Bây giờ tay cô bị Sầm An siết chặt, căn bản không có cơ hội nào để chạy trốn. Sầm An cao lớn hơn cô rất nhiều, lấy cứng đối cứng tuyệt đối không có cơ hội thắng, nếu lỡ như phản kháng kịch liệt quá mà chọc giận cậu ta...

Toàn Minh siết chặt quần áo của mình, hai vai run rẩy, căng thẳng giống như ve sầu mùa Đông, cổ họng nghẹn lại không thốt lên lời, sợ hãi đến mức mỗi cái xương của cô đều đang run rẩy. Cô cúi đầu thật sâu không dám nhìn cậu ta, cô sợ chỉ vừa ngẩng đầu lên, thứ nhìn thấy sẽ là một khuôn mặt tái nhợt, vặn vẹo, hoang đường dưới ánh trăng của cậu ta.

Ba... Chung Chấp... Ba ở đâu... Con sợ quá... Mau đến cứu con...

Sầm An cất tiếng cười khẽ, mang theo tình cảm nồng đậm không tan, giọng nói cũng trở nên vô cùng khàn: "Bỗng nhiên anh đã hơi hiểu ra vì sao có người dám phạm tội ngay trong trường, em có biết không, dáng vẻ của em hiện tại rất... đáng yêu."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /75 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thuật Sĩ Đích Đê Ngữ

Copyright © 2022 - MTruyện.net