Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mình rất thích đọc cmt của mọi người đó!!! Càng đọc cmt càng có động lực ra chương nè!! Mọi người cmt nhiều vào, ném đá khen ngợi gì cũng được hết áaaaaaaa
--------------------------------------------------------------------------
Trần Vinh cảm thấy Cảnh Nguyên Khải mù rồi.
Gã bưng cái mặt đau đớn của mình, nước mắt lã chã, không biết là đau hay ấm ức : "Anh coi lại video đi! Trong video có rõ ràng."
Trần Vinh càng khẳng định Thời Thanh đánh gã, Cảnh Nguyên Khải càng vui vẻ.
Hắn tiếp tục kích thích Thời Thanh: "Anh biết tại sao nó muốn xem video theo dõi không? Vì trước đó nó đã sự định quay phim lại hết, sau đó đăng lên mạng làm thanh danh của anh mất sạch."
"Anh coi nó..." Thanh niên có chút oán hận hung tợn trừng Trần Vinh đang trợn mắt ngoác mồm vì kế hoạch bị bại lộ: " Là em trai, nó coi anh là kẻ thù tranh tài sản."
"Đã đến lúc này rồi nó vẫn chắc chắn là anh đánh nó, thầy Thời à anh vẫn không thấy rõ sao?"
Biểu tình thương tâm trên mặt Thời Thanh ngày càng rõ ràng.
Cậu rũ mắt, trầm mặc không nói gì.
Ảnh đế như bị lạnh, co lại trong lòng thanh niên tìm kiếm hơi ấm.
Cảnh Nguyên Khải cảm thụ được thân thể mềm mại của cậu, đáy lòng tràn đầy đắc ý, nhìn thấy vẻ mặt "Anh dám bán đứng tôi" của Trần Vinh cũng không hận không thể trói gã vào tên lửa phóng đi luôn như trước.
Dĩ nhiên, mặc dù không phóng tên lửa nhưng cột vào tàu hỏa thì vẫn phải làm.
"Được rồi Trần Vinh, thôi diễn, đi được rồi."
Trần Vinh sắp điên rồi: "Em diễn? Em diễn? ? ? Anh Cảnh à anh ta đánh em thật mà, là anh ta đó! Không phải lúc nãy anh có thấy sao? ! !"
"Ờ, đang nhìn luôn đây."
Thanh niên nhu hòa nhìn ảnh đế trong lòng, trong lòng tràn đầy thương tiếc: "Từ góc độ kia của tôi, đúng là thầy Thời đánh cậu."
Trần Vinh: "? ? ? Anh thấy rồi mà còn không tin em? ?"
Nói đến đây, sắc mặt Cảnh Nguyên Khải hơi trầm xuống, xen lẫn căm ghét không cam lòng liếc tên bạch liên bông không bằng một góc của mình, giọng điệu lạnh như băng: "Thầy Thời sẽ không đụng tới một sợi tóc của cậu."
Hắn đã sớm đoán được, Trần Vinh bắt nạt Thời Thanh như vậy mà cậu vẫn có thể toàn tâm toàn ý thích gã, cho rằng gã là lương thiện nhất, thủ đoạn cũng không vừa.
Như góc độ nhìn qua là thấy Thời Thanh đánh Trần Vinh, nhất định là chiêu gã thường dùng rồi.
Tuy Trần Vinh vốn dĩ chưa dùng bao giờ: "Em, anh ta đánh em thế này rồi! Anh còn..."
"A Vinh..."
Thời Thanh đột nhiên kêu Trần Vinh một tiếng, giọng nói luôn thanh lãnh mang theo một chút ngột ngạt, đôi mắt đen đẹp đẽ như giấu nỗi thống khổ, ảnh đế kinh ngạc nhìn em kế, "Nếu như em nói là hiểu lầm, hoặc Cảnh Nguyên Khải ép buộc em, anh sẽ không so đo, sẽ tha thứ cho em."
Trần Vinh đang chảy máu mũi: "..."
Người bị đấm là gã đó có được không? ! !
Mặt thì đau muốn chết, người chảy máu mũi cũng là hắn có được không? ! !
"Được! ! Được lắm! ! Các người là một giuộc phải không! !" Trần Vinh rốt cuộc cũng từ bỏ lôi kéo Cảnh Nguyên Khải, gã phẫn nộ gào lên: "Tôi về nhà! ! ! Tôi muốn cho ba xem! Con trai ruột của ông ta bám riết tôi thế nào! !"
"Ờ, đi đi."
Toàn bộ tâm trí của Cảnh Nguyên Khải đều đặt trên người Thời Thanh, không thèm liếc Trần Vinh một cái: "Đúng rồi, quên nói cho cậu, đoạn hội thoại lúc trước của chúng ta tôi ghi âm rồi gửi lại cho chú rồi, hi vọng lúc cậu về vẫn có thể đối mặt với người ba hiền lành ha."
Trần Vinh: "? ? ?"
Trần Vinh: "..."
Gã tức giận mắng to: "Anh đúng là có mắt như mù! ! ! Thời Thanh đang gạt anh mà anh vẫn tự nguyện đi theo anh ta? ! !"
Cảnh Nguyên Khải nhìn ánh mắt ngày càng âm u của ảnh đế, mặc dù biết cậu đau lòng từ bỏ Trần Vinh thì hắn mới có cơ hội, nội tâm vẫn không nhịn được mà thương tiếc cậu.
"Thầy Thời à."
Thanh niên hôn lên má mềm mại của Thời Thanh, an ủi: "Yên tâm đi, em sẽ không để Trần Vinh hại anh."
"Em sẽ đuổi nó ra khỏi thành phố này, mãi mãi cũng không trở về được."
Hắn tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm cho Thời Thanh cơ hội thích bạch liên bông Trần Vinh này lần hai.
Trần Vinh không đi, hắn cũng lười tính toán với người này.
Thanh niên đưa ảnh đế vẻ mặt hoảng hốt quay lại đoàn phim.
Thời Thanh còn quay đầu lại nhìn.
Cảnh Nguyên Khải không quay đầu, nhưng hắn cũng đoán được, ánh mắt ảnh đế nhìn vị em trai kế mình thầm thương này nhất định sẽ chỉ có đau lòng lẫn bi thương.
Phía sau, Trần Vinh trơ mắt nhìn Thời Thanh nhíu mày đắc ý với mình: "..."
Gã biết toàn bộ đều là âm mưu của thằng anh trai kế này! !
Gã nỗ lực nói thêm vài câu:
"Cảnh Nguyên Khải! ! ! Anh coi kìa! ! ! Nhìn vẻ mặt của Thời Thanh đi! !"
Cảnh Nguyên Khải cười nhạo một tiếng, căn bản không quay đầu lại, tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lưng ảnh đế an ủi: "Thầy Thời à, đừng thương tâm, anh coi nó kìa, giờ vẫn muốn dội nước bẩn lên đầu anh."
Trần Vinh vẫn nhìn Thời Thanh vẫn nhíu mày: "..."
"Anh là đồ mù! ! ! !"
"Là thằng mù! ! ! !"
A a a a a a a a a tức chết gã! ! !
Thời Thanh sau khi trở về với Cảnh Nguyên Khải liền tự giam mình trong phòng, không lên tiếng cũng không ăn cơm, hoàn toàn là muốn tự bế.
Trong lòng thanh niên căm ghét kẻ đầu sỏ khiến Thời Thanh như vậy, đáy lòng yên lặng không lên tiếng đuổi Trần Vinh phải trốn đến thành phố D.
Cả đời này tên bạch liên bông kia đừng hòng xuất hiện trước mặt Thời Thanh câu dẫn cậu.
Vừa đuổi tình địch đi, Cảnh Nguyên Khải lại nỗ lực dụ dỗ Thời Thanh.
Hắn mua cơm, tự mình bưng đến cửa phòng ảnh đế, âm thanh mềm mại: "Thầy Thời, đến giờ cơm rồi, mình ăn nha?"
Hệ thống nhắc nhở Thời Thanh đang đánh game: 【 Kí chủ, Cảnh Nguyên Khải ở bên ngoài. 】
Thời Thanh: 【 Chờ tao xong ván này đã. 】
Cảnh Nguyên Khải đứng ngoài cửa không nghe tiếng trả lời, tiếp tục gõ cửa, nhẹ giọng khuyên: "Em biết anh đau lòng, nhưng đau lòng thế nào thì sức khỏe vẫn rất quan trọng, mấy món này vị rất ngon, em còn bỏ thêm ớt nữa đó."
Thời Thanh vùi đầu chơi game.
"Cơm nước xong chúng ta đi bơi nha? Em bơi giỏi lắm."
Thời Thanh vẫn hăng máu.
"Em vừa mua một trung tâm thương mại, tối chúng ta đi dạo nha? Em sẽ bảo cho người ra ngoài hết, chỉ có chúng ta thôi được không?"
Thời Thanh xong ván rồi.
Cảnh Nguyên Khải đang muốn gõ tiếp, cửa từ bên trong mở ra.
Ảnh đế mang áo ngủ, mặt mày hờ hững xuất hiện trước mặt hắn.
Thời khắc này thanh niên không rõ nổi tư vị đáy lòng mình.
Đau lòng vì cậu thương tâm.
Lại vui vẻ vì cậu đã thấy rõ bộ mặt thật của Trần Vinh.
Hắn vào phòng, để cơm lên bàn: "Đều là món anh thích, còn có thêm ớt, Cao Chất nói với em lúc sáng anh chỉ ăn chút cháo với bánh bao với sữa đậu nành, giờ cũng trưa rồi, thầy Thời anh nên ăn cơm đi."
Thời Thanh yên lặng ngồi về trên giường, vẫn còn đắm chìm trong thương tâm.
Cảnh Nguyên Khải đi theo, hiếm thấy không động tay động chân mà nằm trên đầu gối ảnh đế, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve.
"Đừng buồn, nó không đáng."
Thanh niên cảm giác được cay đắng tràn ngập trong lòng, hận không thể băm Trần Vinh thành trăm mảnh.
Nhưng lại cố tình không nỡ làm tổn thương Thời Thanh luôn xem mình là thế thân.
Trên thế giới luôn có một người như vậy.
Dù người kia có làm gì quá đáng đi nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy cậu là không thể tức giận nổi.
Tất nhiên hắn không giận Thời Thanh.
Mà thẳng tay đổ sạch lên đầu Trần Vinh.
Đang nghĩ làm sao để xử lí Trần Vinh, Cảnh Nguyên Khải vẫn tỏ vẻ dịu dàng, "Có em ở bên anh rồi, anh đừng nghĩ tới nó nữa nha?"
"Thầy Thời à, hai người chúng ta không phải cũng rất vui sao? Em làm được tận 7 lần, người khác thì không."
Thời Thanh đột nhiên mở miệng: "Nó.. đang ở nhà sao?"
"Không."
Cảnh Nguyên Khải vừa nhắc tới Trần Vinh liền hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Nó xuất ngoại, chắc giờ đang có ở sân bay."
Thời Thanh âm u: "Trước khi đi cũng không nói gì?"
Nói, đương nhiên có nói.
Chửi bác mả lên.
Tất nhiên vì có cả tá vệ sĩ, đi máy bay tư nhân, Trần Vinh có chửi hăng tới cỡ nào cuối cùng cũng bị ép ngồi yên một chỗ.
Cảnh Nguyên Khải: "Không có, chắc là sợ anh tìm nó tính sổ, nó đi nhanh lắm, một câu cũng không nói."
Ảnh đế lạc lõng.
Cảnh Nguyên Khải hận Trần Vinh muốn chết.
Thời Thanh tốt như vậy nhưng nó lại có mắt như mù.
Mà cũng tốt, nhờ nó mù chứ nếu không hắn sẽ mãi không có cơ hội bước vào trái tim của Thời Thanh.
Thanh niên nhỏ giọng, dụ dỗ ảnh đế: "Thầy Thời à, em không hề thua nó."
"Nhan sắc em chấp nó, vóc người đẹp hơn, thể lực cũng tốt, chúng ta đều là diễn viên, mà quan trọng nhất là nó không thích anh, còn em thì có."
Cảnh Nguyên Khải ra đòn sát thủ.
Thanh niên chậm ra bò lên, môi đặt bên tai Thời Thanh, giọng nói mang theo oan ức:
"Nếu anh không quên được nó, thì em sẽ vì anh mà biến thành nó."
Có thể nói là không chừa thủ đoạn để có được Thời Thanh.
Đổi lại là người khác nói không chừng sẽ lưỡng lự.
Nhưng Cảnh Nguyên Khải thì khác.
Lúc bắt đầu, hắn đối với Thời Thanh cũng chỉ là đùa giỡn vì quá nhàm chán.
Hắn vui vẻ thế rồi, Thời Thanh coi hắn thành thế thân thì sao?
Dĩ nhiên hiện tại hắn nghiêm túc.
Cảnh Nguyên Khải không có thứ gọi là liêm sỉ, cũng chính vì thế mà chuyện người bình thường quan tâm hắn lại có thể nhẹ nhàng buông tay.
Đúng là bây giờ Thời Thanh không có cảm giác gì đối với hắn.
Nhưng tình cảm là tự nguyện, Thời Thanh thích Trần Vinh cũng mất đến 20 năm, nhưng hắn với Thời Thanh có cả đời.
Yêu đương chó má cái gì, chỉ cần Thời Thanh có thể thanh thản đồng ý ở bên hắn, hắn chắc chắn có thể quấn lấy Thời Thanh cả đời, hắn ưu tú thế này chẳng lẽ không sánh được với một bạch liên bông?
8 năm, 10 năm nữa Trần Vinh sẽ không là cái thá gì.
Tính toán xong, thanh niên lại cọ cọ ảnh đế, không có tiết tháo cúi thấp người làm nũng: "Đồng ý với em đi, anh nên đồng ý với em đi."
"Muốn quên đi một đoạn tình cảm, tốt nhất nên mở ra một mối quan hệ mới."
Thấy Thời Thanh vẫn chần chừ, Cảnh Nguyên Khải lại nói: "Hay là thế này đi thầy Thời, chúng ta thử ở bên nhau, nếu như anh không hài lòng, em sẽ không bám lấy anh nữa."
Mới là lạ.
Chỉ cần trai sông Thời Thanh lọt lưới, hắn nhất định sẽ quấn cậu 24/7.
Dù Thời Thanh đổi ý hoặc cảm thấy không thích hợp, hắn cũng sẽ không buông tay.
Cùng lắm thì làm nũng, với tính cách của Thời Thanh thì sẽ không thể đối phó được với Cảnh Nguyên Khải mặt dày.
Có lẽ cảm thấy cũng hợp lý, trên mặt ảnh đế dần lộ ra vẻ do dự.
Dưới ánh mắt mong đợi của Cảnh Nguyên Khải, chần chừ nghiêng người, hôn nhẹ vào má thanh niên:
"Được."
【 Keng! Độ bài xích của Cảnh Nguyên Khải: 0/100% 】
Hệ thống chưa kịp ùa vào người kí chủ, vì nó vừa thông báo xong độ bài xích thì trước mắt đã bị censored.
Lần này so với hôm uống rượu chỉ có hơn chứ không thua.
Trận thứ 5, ảnh đế thoải mái ngủ.
Cảnh Nguyên Khải như cũ thu dọn tàn cục.
Nhặt quần áo xong lại cuốn ga trải giường ném vào máy giặt, mở cửa sổ thông khí.
Hoàn hảo, lần này không mỏi eo nữa.
Tuy vậy, Cảnh Nguyên Khải vẫn nghĩ đến việc uống nhiều canh bổ thận hơn.
Dù sao 5 lần cũng đã nhiều rồi.
Nếu nhờ cơ thể hắn cường tráng, thường xuyên luyện tập, sức chịu đựng cũng cao thì nói không chừng còn lâu mới chịu nổi.
Nghĩ, thanh niên đứng trước cửa sổ nhìn trời, đắc ý vô cùng.
Trần Vinh thế mà muốn cướp người của hắn.
Cái thứ nhỏ con kia 3 lần đã không nổi rồi.
Hắn và Thời Thanh mới là một đôi trời sinh.
Cả đời này thằng Trần Vinh đừng hòng nghĩ đến việc gặp lại Thời Thanh.
Kế hoạch một đời của Cảnh Nguyên tiến triển rất thuận lợi.
Thời Thanh mới vừa tỉnh lại, thanh niên đã bám lấy cậu, muốn công khai mối quan hệ của hai người.
Nếu không phải vì không muốn làm quốc tịch nước ngoài, hắn thậm chí còn muốn xuất ngoại làm giấy chứng nhận kết hôn.
Nhưng thứ làm Cảnh Nguyên Khải thỏa mãn chính là tuy bọn họ tạm thời chưa kết hôn được, hai người đều là nhân vật của công chúng, cùng come out không khác gì tuyên bố kết hôn.
Hắn không ngại Thời Thanh "tạm thời" không thích mình, nhưng tuyệt đối sẽ không để một Trần Vinh nào xuất hiện nữa.
Đến khi bọn họ come out, lúc dân tình cảm thán "Mẹ ơi", Cảnh Nguyên Khải thực hiện kế "Anh ở đâu em ở đấy" với Thời Thanh.
Thời Thanh diễn hoàng đế, hắn diễn đại thần.
Thời Thanh diễn công tử nhà giàu, hắn cũng diễn một công tử nhà giàu khác.
Dù nhân vật không thích hợp, hắn cũng góp vốn rồi diễn người qua đường.
Xong việc, Cảnh Nguyên Khải vẫn dính đít tại đoàn phim, không đi.
Với lại hắn là người góp vốn, đoàn phim không sợ tốn kém, mà hắn cũng tự mình mua cơm.
Hắn không cần đoàn phim cung cấp chỗ ở cho hắn, dù sao cũng ngủ với Thời Thanh.
Mới đầu thì có người không quen cho lắm.
Công khai yêu đương có nhiều, nhưng không mấy ai như Cảnh Nguyên Khải, một tấc cũng không rời.
Nhưng