Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Kidoisme (*ゝω・*)
Bố Đoàn vừa nói xong thì muốn đi luôn, Tiết Lan nhanh chóng gọi ông lại: “Để cháu đi với ngài!!”
[Lan Lan dùng kính ngữ nên tui cứ ‘ngài’ nhé]
Phản ứng của cậu khiến cả hai cha con đều ngạc nhiên, bố Đoàn cười cười: “Không cần, hai đứa cứ chờ ở đây, hôm nay ông Lý không đến để chú đi xem, thuận tiện kiếm luôn vài cây nến chiếu sáng.”
Tiết Lan vội vàng mở đèn flash, cậu vẫn không yên tâm lắm: “Cháu giúp ngài soi đường.”
Đoàn Văn Tranh nhướn mày nhìn bạn nhỏ lúc nãy xấu hổ không dám ngẩng mặt lên nói chuyện giờ lại ân cần khác thường, cũng chậm rãi theo đuôi.
Bố Đoàn cãi nhau với thằng con ruột ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ, làm gì đã được hưởng đãi ngộ người ta chiếu sáng lúc mất điện.
Trong nhất thời ông đã quên từ chối ý tốt của Tiết Lan, lưu luyến mỗi bước đi về phía cầu thang.
Đoàn Văn Tranh không nhanh không chậm đi bên cạnh Tiết Lan, nhìn cậu cẩn thận nghiêng người chiếu sáng: “Tích cực nhỉ?”
“………….” Tiết Lan mất giọng, cũng may có ánh sáng chắn đi gương mặt xấu hổ mới đủ dũng cảm trả lời anh: “Tối lắm, em không dám để bố anh một mình đi tìm đồ.”
Nương theo ánh sáng mỏng manh của điện thoại, bố Đoàn lập tức phụ họa: “Mày nhìn Tiểu Tiết đi con!”
Đoàn Văn Tranh cực kỳ không tự giác việc bị bố mắng, ngược lại anh cười tươi roi rói hệt như vừa được thưởng kẹo.
Anh nghiêng đầu ngắm người soi đèn, đè âm lượng xuống mức thấp nhất thổi vào tai cậu: “Tiểu Tiết vội như thế, anh còn tưởng em sợ… sợ anh ăn em.”
Tiết Lan đang khẩn trương nghe vậy tí thì trượt chân ngã nhào từ cầu thang xuống.
Cũng may Đoàn Văn Tranh bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo người về, Tiết Lan sợ đến mức run bần bật, cố gắng đứng vững.
“Tiểu Tiết, cháu có sao không?” Bố Đoàn đi trước nói vọng xuống: “Cẩn thận một chút.”
Tiết Lan khó khăn lắm mới đứng vững, cậu thầm nghĩ nếu mình chỉ vì một câu nói mà ngã nhào thì có phải mất mặt lắm không.
Thế là vội vàng đứng thật xa Đoàn Văn Tranh.
Cậu chỉ mới nhẹ nhàng thở ra, định nói Đoàn Văn Tranh đừng trêu mình nữa thì chợt nghe có tiếng gãy vang lên trên đỉnh đầu, bố Đoàn trượt chân, ngã từ trên cầu thang xuống!
Tiết Lan sợ hãi, theo bản năng duỗi tay cản lại.
Trong lúc hỗn loạn cậu nghiêng người về phía trước sau đó bị quán tính đánh bật, ngã xuống cùng ông –
Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, kể cả Tiết Lan đã chú ý cẩn thận trước cũng không ngờ được mình bị đẩy xuống lầu!
Nguồn sáng duy nhất từ đèn pin cũng theo sự việc lăn xuống, cầu thang một lần nữa chìm vào bóng tối.
Trong khi ngã, lý trí của Tiết Lan vẫn còn, cậu đưa tay ra muốn túm thanh vịn nhưng chưa đợi cậu chạm đến đã bị nghiêng ngả theo bố Đoàn.
Tiết Lan theo bản năng cố gắng bảo vệ ông, dùng cả người che chắn.
Đợi khi lăn hẳn xuống đất, Tiết Lan đau đến nhe răng trợn mắt cũng không quan tâm mà quay sang hỏi bố Đoàn: “Chú có sao không ạ?”
“Không sao, không sao!!!”
Bố Đoàn loạng choạng nâng cậu đứng lên, khi ông ngã xuống có người bảo vệ vững chắc, cứ sợ bóng sợ gió: “Tiểu Tiết cháu thế nào rồi, có bị thương không?”
“Cháu không sao.”
Thấy bố Đoàn có thể đứng vững, Tiết Lan thở phào nhẹ nhõm.
Cậu nhớ trong nguyên tác lúc bố Đoàn ngã xuống bị thương rất nặng, thế là lại muốn cẩn thận xem lại ông có chỗ nào khó chịu hay không nhưng vừa tiến lên đã bị kéo lại, Đoàn Văn Tranh giận dữ nhìn chằm chằm cậu.
“Không nhìn mình xem còn quan tâm người khác hả?”
Điện thoại sáng lên lần nữa, mặt Đoàn Văn Tranh đen thui, anh thấy Tiết Lan ngồi trên đất, thế là đưa tay lên kéo cậu.
Tiết Lan định nói là không sao nhưng lúc tay bị kéo lên cậu lại cảm thấy đau cực kỳ, theo bản năng hô nhỏ.
Đoàn Văn Tranh cứng đờ, vội vàng soi cổ tay cậu.
“Không sao, có lẽ lúc này em động phải.”
Tiết Lan nhân cơ hội rút tay về, nghĩ thầm may sao bố Đoàn không có chuyện gì, cuối cùng cái gai trong lòng anh đã có thể nhổ.
Nhưng khi Tiết Lan ngẩng đầu lên, cậu thực sự chưa từng thấy một Đoàn Văn Tranh giận dữ như vậy.
Ngày thường anh luôn mang vẻ mặt không thèm để ý chuyện đời nhưng giờ phút này đây anh không cười.
Tiết Lan run sợ đánh giá xem anh đang giận gì, rõ ràng bố Đoàn trông có vẻ như chỉ bị thương ngoài da, nhưng Đoàn Văn Tranh vẫn không hề vui vẻ…
Đoàn Văn Tranh đen mặt ngồi xổm xuống dùng đèn điện thoại kiểm tra cổ tay của cậu.
“Em không sao thật đấy.”
Tiết Lan nói xong thì thử hoạt động một chút, tỏ vẻ cậu không bị thương đến gân cốt: “Chỉ là cọ phải thôi.”
Sắc mặt Đoàn Văn Tranh chưa nhẹ nhàng lắm, tầm mắt anh chạm đến hai chân lộ ra khỏi váy của cậu: “Đứng vứng được không?”
Tiết Lan mượn lực đứng lên nhưng dưới chân lại đau nhức khiến cậu hô lên một tiếng rồi lại ngồi phệt xuống.
Bố Đoàn hít ngược một hơi khí lạnh: “Tiểu Tiết à, cháu ổn chứ?”
Lạnh lẽo trên mặt Đoàn Văn Tranh càng sâu, Tiết Lan thấy thể vội vàng nói mình không sao nhưng cậu còn chưa mở miệng đã có cảm giác mất trọng lực, cả người bị Đoàn Văn Tranh bế lên!
Tiết Lan sợ suýt khóc.
Đoàn Văn Tranh dám ôm cậu trước mặt bố anh, hay nói cách khác anh ôm con trai… không bây giờ cậu là con gái trong khi có mặt phụ huynh.
Tiết Lan bị suy nghĩ ‘tự hiểu lấy mình’ dọa sợ, gò má theo động tác của anh không tự chủ đỏ lên, dần dần chuyển sang màu tím… Màu thấy chết không sờn.
Cậu bị Đoàn Văn Tranh vừa soi đèn vừa ôm đến ghế sô pha.
Anh nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt cậu, cẩn thận dùng tay nâng cổ chân Tiết Lan, nhẹ nhàng xoa nắn.
“Anh làm vậy có đau không?”
Chân Tiết Lan bị anh nắm trong lòng bàn tay, vừa co quắp vừa hoảng loạn lắc đầu.
“Như thế này thì sao?”
Anh lặp lại câu hỏi vài lần mới hơi dịu xuống, nhẹ nhàng buông chân Tiết Lan: “Còn bị thương ở đâu không?”
Cậu hơi hé miệng, vội vàng đem tiếng hét nuốt vào.
Chả là… lúc nãy lăn xuống cầu thang cái lưng Tiết Lan chuyển từ chết lặng sang nhẹ nhàng đau đớn.
Nhưng nhìn Đoàn Văn Tranh muốn lột sạch cậu kiểm tra từ trên xuống dưới, Tiết Lan vội vàng lắc đầu: “Không có.”
Đoàn Văn Tranh nghe vậy thì đứng lên.
Trong lúc Tiết Lan cảm thấy mọi chuyện đã qua lại nghe anh nói: “Đi, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Không cần đâu, em không bị thương thật!”
Tiết Lan theo bản năng ngồi thẳng lưng.
Từ bé đến lớn cậu ra vào bệnh viện như cơm bữa nhưng hôm nay thực rất vất vả, cậu không muốn đến cái nơi khiến người khác chán ghét đấy…
Đoàn Văn Tranh không nghe cậu nói, đưa điện thoại cho cậu xong lại vòng tay qua chân Tiết Lan bế cậu lên, đi về phía cổng.
“Đúng rồi, phải đến bệnh viện kiểm tra!!!” Đoàn Kha cũng vội vàng đi theo, hoàn toàn không còn khí thế lúc ngồi trên bàn cơm, khẩn trương nói: “Để bố đi cùng, Tiểu Tiết vì cứu bố nên mới gặp chuyện, nếu cháu có làm sao…”
“Chú Đoàn, cháu không sao đâu ạ.” Tiết Lan xấu hổ vẫy vẫy tay với ông: “Nhưng chú nên kiểm tra tổng quát lại xem.”
Bố Đoàn nghe cậu nói xong càng cảm động hơn: “Tiểu Tiết, cháu đã thế rồi mà còn quan tâm chú…”
Đoàn Văn Tranh không muốn nghe hai người nói nhảm, căng mặt đi nhanh hơn.
Sau khi kéo giãn khoảng cách với bố Đoàn, Tiết Lan nắm chạt vạt áo trước ngực Đoàn Văn Tranh, nhẹ nhàng nói: “Ông, ông ấy không nhìn đâu, anh buông em ra đi, em tự đi được.”
“Em cảm thấy anh diễn kịch?”
Đoàn Văn Tranh không tỏ thái độ, Tiết Lan nhìn anh nghiêm túc như vậy, mãi không nói được câu nào.
Chẳng nhẽ không phải?
Cũng may bệnh viện không khoa trương bắt đi kiểm tra toàn thân, kết quả cũng không khác Tiết Lan nói là mấy, không có chuyện gì lớn.
Dưới sự kiên trì của cậu, bố Đoàn cũng chấp nhận kiểm tra theo, bây giờ Tiết Lan mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Đoàn Văn Tranh không nói nhưng Tiết Lan biết chắc chắn anh cũng rất lo cho bố mình có bị thương hay không, thấy hai người không sao, tâm trạng của anh mới tốt lên một chút, gương mặt căng chặt mới bắt đầu giãn ra.
Bác sĩ đưa cho Tiết Lan vài tuýp thuốc, dặn dò kỹ mỗi này phải bôi đúng giờ sau đó mới rời đi.
Sự kiện khiến người ta lo lắng cuối cùng cũng kết thúc, Tiết Lan bị Đoàn Văn Tranh ấn xuống ghế dài trước phòng khám bệnh viện, anh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu rồi mở lọ thuốc.
“Em không có vấn đề gì.” Tiết Lan muốn lấy thuốc về: “Đúng giờ em sẽ bôi, anh đi xem chú Đoàn đi…”
Đoàn Văn Tranh không cho, cẩn thận kéo ống tay áo của cậu: “Nãy em đứng xa ông ấy như thế, tại sao còn cố gắng kéo lại?”
Tiết Lan ngẩn ra.
Cầu thang nhà Đoàn Văn Tranh không hẹp, lúc bố Đoàn ngã xuống quả thật cậu không đứng gần ông.
Tuy nói tình huống đó đến một cách bất ngờ nhưng nó đã diễn ra trong tiểu thuyết.
Ban đầu Tiết Lan cảm thấy mình có thể lý trí hơn rồi khi bố Đoàn ngã xuống ngay trước mắt cậu, cậu hoàn toàn theo bản năng đã đưa tay ra đỡ ông.
“Em nói muốn làm tuyển thủ chuyên nghiệp, cánh tay đối với tuyển thủ mà nói chính là mạng sống, chẳng nhẽ em không biết?”
Tiết Lan cười với anh, không trả lời.
Mà Đoàn Văn Tranh cũng không cần đáp án, anh nâng cổ tay Tiết Lan cẩn thận bôi thuốc, động tác nhẹ nhàng đến mức Tiết Lan cảm thấy hơi ngứa.
Anh dùng một tay khác đỡ lấy cánh tay bị thương của cậu, dưới ánh đèn bệnh viện gương mặt Đoàn Văn Tranh dịu dàng đến lạ.
Trái tim Tiết Lan chưa bao giờ đập nhanh đến thế, theo bản năng cậu muốn rụt tay về.
Nhưng bàn tay kia như có ma lực, nhanh chóng nắm chặt lấy tay Tiết Lan, không cho cậu lộn xộn.
Nếu nói lúc nãy hai người có chút mất tự nhiên thì giờ phút này Đoàn Văn Tranh dùng năm ngón tay xoa nhẹ như ấn lên một cái công tắc nào đó khiến tâm trạng Tiết Lan nổi gió.
Đoàn Văn Tranh làm như không phát hiện bạn nhỏ bối rối, vẫn tỉ mỉ bôi thuốc: “Ông già đang nhìn lén, em đừng nhúc nhích.”
Động tác rút về của Tiết Lan vội vàng cứng lại, cả người như bị yểm chú Định Thân không dám động đậy.
Miệng Đoàn Văn Tranh nhếch lên một độ cong nhẹ, lòng bàn tay anh để thuốc rồi nhẹ nhàng xoa nắn lên vết thương của Tiết Lan.
Do dùng lực không lớn nên cậu chỉ cảm thấy hơi tê tê.
Tiết Lan không dám quay đầu lại, cũng không dám rút tay về mà chỉ lặng lẽ liếc về cánh cửa phía sau thật nhanh.
“Chú còn ở đó hả?”
“Ừm.”
“………..Giờ còn ở đó không?”
“Ừm.”
“………” Tiết Lan khóc không ra nước mắt nghĩ nghĩ tại sao chú Đoàn lại không đường đường chính chính nhìn mà phải lén lút núp sau cánh cửa.
Không biết qua bao lâu, đến khi thuốc ngấm dần khiến cổ tay cậu nóng lên, lâu đến mức Tiết Lan bắt đầu nghi ngờ câu nói của Đoàn Văn Tranh thì cuối cùng cũng nghe thấy tiếng bố Đoàn gọi từ xa –
“Tiết Tiết, tốt rồi, cũng may cháu không sao nếu không thì chú…”
Tiết Lan nghe vậy thì hệt như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng rút ra khỏi lòng bàn tay của Đoàn Văn Tranh, giống như học sinh gương mẫu ngồi ngoan lại.
“Lần này… thực sự cảm ơn cháu.” Bố Đoàn đi đến bên cạnh hai người, tựa hồ nhớ đến thái độ không tốt lắm của mình trước ông cảm thấy hơi xấu hổ, nhấp môi nghiêm giọng nói: “Sau này nhà của chú chính là nhà cháu, rảnh rỗi cháu cứ tới chơi.”
“Từ từ, bố, ngài đã quên con của ngài đang trốn nhà đi bụi hả?” Đoàn Văn Tranh đã bật chế độ trêu ngươi, nhướn mày nhìn ông: “Đừng nói con còn chưa tán được người ta, kể cả tán xong rồi thì… em ấy không đến một mình đâu.”
Tiết Lan nghe anh nói thì phát hoảng, vội vàng túm lấy vạt áo Đoàn Văn Tranh kéo mong anh đừng nói nữa.
Cái gì mà chưa tán được? Anh nói phét nhiều quá nghiện rồi đúng không?
Còn chưa đợi Đoàn Văn Tranh hiểu điều cậu ám chỉ, bố Đoàn đã bắt đầu máu dồn lên não: “Không phải tại mày sao thằng con không biết cố gắng?! Tiểu Tiết này, thực ra chú vẫn luôn ao ước có đứa con gái, nếu cháu ghét thằng ranh này thì hay nhận chú làm…”
Đoàn Văn Tranh càng nghe càng thấy sai, nhìn ông bố bắt đầu tổ lại rồi lại nhìn qua bạn nhỏ nào đó hai mắt bắt đầu sáng lên…
Đau đầu ghê.
Anh vội vàng cắt ngang: “Muộn rồi, trại huấn luyện cũng giục con về sớm, nếu bố vẫn khỏe thì chúng con xin phép đi trước.”
Tiết Lan vừa nghe bên trên gọi thì lập tức đứng lên theo anh.
Sau khi tạm biệt bố Đoàn, hai người chờ ông lên xe rồi sóng vai ra khỏi bệnh viện.
- --Kidoisme: Tác giả nói là hai chương gộp một nhưng tui không trâu như bả đâu nên tui vẫn tách ra nhá!!!
À mà bản QT hoàn rùi đó các cô, tui không dẫn link đâu nhưng mà nếu cô nào muốn đọc trước thì có chỗ đọc rồi á ( ̄▽ ̄).