Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm
  3. Chương 119
Trước /163 Sau

Toàn Thế Giới Đều Đợi Ngươi Động Tâm

Chương 119

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm

Tác giả: Tố Tây

Edit: Mia

Chương 116:

__________

Phía bên Đông viện~~~

Ngôn Trăn nắm tay Cố Thanh Hà chạy thật nhanh, Cố Thanh Hà to mắt nhìn Ngôn Trăn, hai người nắm chặt tay chạy qua từng hành lang.

Sau khi đi qua vô số khúc quanh, Ngôn Trăn thở hổn hển rồi từ từ đứng lại, lo lắng nhìn về phía xa.

Cố Thanh Hà bình tĩnh đứng phía sau, nhìn Ngôn Trăn thở lấy thở để.

"Trời đất ơi, mệt quá trời mệt, cha mẹ ơi, lâu rồi mới chạy cỡ này..."

"Thở từ từ." Cố Thanh Hà nhẹ nhàng vuốt lưng Ngôn Trăn, cho Ngôn Trăn dễ chịu.

Cuối cùng Ngôn Trăn cũng thở lại được, Cố Thanh Hà nhẹ nhàng hỏi Ngôn Trăn: "Sao lại muốn chạy nhanh như vậy?"

"Cậu còn hỏi? Cố nhãi con quá ngốc. Nếu dì Lan đuổi kịp thì hai đứa mình chết chắc..." Ngôn Trăn dùng ánh mắt nhìn người ngốc liếc Cố Thanh Hà.

Ra vậy.

Cố Thanh Hà mím môi, nhẹ cười, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đã tràn đầy ấm áp: "Cậu sợ tôi bị dì Lan dạy dỗ sao?"

"Chứ gì, cậu dọa chết tôi rồi!" Ngôn Trăn chống tay lên hông, vừa chạy giờ còn hụt hơi, chạy nhanh đến mức mặt hơi đỏ lên, nàng nhíu lông mày nhìn Cố Thanh Hà: "Cậu biết không, lúc nãy nhìn dì Lan đè cậu lên bàn, tôi cũng sắp xỉu..."

Cố Thanh Hà yên lặng nghe Ngôn Trăn lảm nhảm, cô lấy khăn giấy trong người ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Ngôn Trăn. Nàng lâu không vận động, chạy một lúc cũng thấy hơi mệt.

"Vì sao?" Cố Thanh Hà buông mắt hỏi nàng.

Ngôn Trăn kỳ quá nhìn Cố Thanh Hà, sao đầu óc gia hoả này càng ngày càng vụng về vậy, bản thân cũng không hiểu là vì sao?

"Tất nhiên không muốn cậu bị đau chứ gì!" Ngôn Trăn tuỳ ý đối phương lau mặt, có chút lo lắng trả lời.

"Sao lại không muốn." Cố Thanh Hà quyết định hỏi tiếp.

"Cậu nói nghe xem vì sao lại không muốn?!" Ngôn Trăn cảm thấy Tiểu Cố cố ý.

Cố Thanh Hà không lau nữa, khuôn mặt trắng nõn nhuốm màu nhàn nhạt, "Tôi muốn nghe cậu nói."

"....Cậu thật là." Ngôn Trăn nhỏ giọng phàn nàn, ngước mắt nhìn vào con ngươi sâu thẳm của Cố Thanh Hà, nhẹ nhàng nói lời trong lòng với đối phương: "Bởi vì Tiểu Cố là duy nhất với tôi, tôi không muốn cậu bị đau, một chút cũng không được, tôi sẽ đau lòng."

Cố Thanh Hà nghe thế, không nhịn nổi cười đến tràn má lúm đồng tiền, kéo Ngôn Trăn qua ôm chặt vào lòng.

"Những lời cậu nói lúc đó.."

"Tôi thề, đều là giả, không có một câu thật." Ngôn Trăn vội giải thích, không thể để người này đi lệch hướng.

"Tôi biết, nhưng giờ nghĩ lại vẫn khó chịu." Giọng nói Cố Thanh Hà hơi rầu rĩ, trong lòng vẫn có phần nào uỷ khuất.

Ngôn Trăn thở dài, bản thân nàng cũng thấy áy náy. Tuy rằng hứa với bà nội cùng dì Lan là sẽ kích thích Cố Thanh Hà để phạt cô. Nhưng lúc nhìn thấy Cố Thanh Hà đỏ mắt hỏi chuyện thì lòng nàng cũng đau.

"Mai sau không bao giờ nói như này nữa, người khác cầm dao kề vào cổ tôi cũng sẽ không nói." Ngôn Trăn trịnh trọng hứa với người yêu.

Cố Thanh Hà cau mày, cô không cho phép ai được kề dao vào cổ Ngôn Trăn, bất luận dù chỉ là giả thuyết.

"Tôi chỉ biết, cậu là điểm yếu duy nhất của tôi, cho nên cậu không được nói thế nữa, tôi sẽ không chịu được."

Cố Thanh Hà đưa tay chạm vào má Ngôn Trăn, vuốt ve như báu vật. Ngôn Trăn là điểm yếu duy nhất của cô, cũng là lý do để cô sống trên thế giới kỳ quái này. Cho nên, không có cách, cũng không thể thiếu nàng.

Ngôn Trăn mỉm cười, nụ cười xuất phát từ trái tim.

Tất nhiên nàng cũng biết nàng cũng là chỗ dựa kiên cường của Cố Thanh Hà. "Lúc nãy bà nội hỏi trong lòng tôi cậu là người thế nào."

Cố Thanh Hà khẩn trương: "Cậu trả lời thế nào?"

"Tôi nói....Cậu đoán xem." Đôi mắt sáng ngời của Ngôn Trăn tinh nghịch nháy mắt với Cố Thanh Hà, sau đó chạy một vòng vào sân phủ đầy tuyết.

Cố Thanh Hà suy tư đi theo, suy nghĩ một hồi rồi lại hoài nghi: "Tôi là người nghiêm túc, cứng nhắc, không hiểu phong tình, đúng không?"

Ngôn Trăn ngạc nhiên, nhếch nhẹ nửa miệng, Cố Thanh Hà cũng quá rõ bản thân...

"Ừm....Đây là cậu nói nha, tôi không nói thế." Ngôn Trăn mím môi, cố gắng không cười.

"Vậy cậu nói gì?" Cố Thanh Hà rất để ý Ngôn Trăn trả lời như nào.

"Muốn nghe không?" Ngôn Trăn ranh mãnh nhìn Cố Thanh Hà, kiêu ngạo hỏi chuyện.

"Muốn nghe."

Ngôn Trăn bắt đầu suy nghĩ đến điều kiện,nàng nhớ Cố Thanh Hà bảo sẽ dạy nàng bài học. Không chừng gia hoả kia sẽ làm thật, cho nên nàng phải dập lửa trước để bảo toàn mạng nhỏ.

"Này, làm cái trao đổi đi. Tiểu Cố, cậu không được vì tôi cùng dì Lan và bà nội gạt cậu mà so đo với tôi, cũng không được bắt nạt tôi." Ngôn Trăn bài điều kiện.

Cố Thanh Hà cúi đầu cười khúc khích, nguyên lai Ngôn Trăn vẫn để ý cô tức giận, bất quá, lúc đó cô thực sự muốn khi dễ Ngôn Trăn đến ba ngày ba đêm không lết nổi xuống giường.

"Được, vậy cậu cứ nói đi." Cố Thanh Hà gật đầu, ra hiệu Ngôn Trăn có thể thoải mái nói chuyện.

Ngôn Trăn nhìn tuyết trắng trên đất cùng hoa mận nở trên cành, nàng nhẹ nhàng chạm vào nó, chậm rãi lẩm bẩm: "Tôi bảo, Tiểu Cố là người duy nhất tôi nghĩ đến sẽ hạnh phúc."

Ngôn Trăn vừa nói vừa nhặt cành mận nhỏ trên tuyết, có lẽ do tuyết lớn vào cuối mùa đông nên nó rơi xuống do không chịu nổi sự nặng.

Ngôn Trăn nhặt cành mận lên, mỉm cười rồi đưa cho Cố Thanh Hà.

"Không biết Tiểu Cố tốt ở đâu, chỉ là cảm thấy chỗ nào cũng tốt, tôi nói như vậy."

Cố Thanh Hà nghe Ngôn Trăn, ngạc nhiên nhìn người yêu, trái tim cô tràn đầy hạnh phúc, nước mắt lưng tròng. Những lời của Ngôn Trăn như đánh vào tim cô, khiến cô cảm động không nói nên lời.

"Người nào đó ~ ngẩn người làm gì nha? Nhanh cầm đi." Ngôn Trăn lắc lắc cành mận trong tay, bảo Cố Thanh Hà nhận lấy.

Cố Thanh Hà im lặng nhận lấy, cầm trong tay.

"Nhận cành mận này cậu sẽ là của tôi, đời đời kiếp kiếp, mãi không xa rời." Ngôn Trăn nhìn người yêu mình sáng như ánh trăng dịu dàng, nói ra lời yêu trong lòng.

Cố Thanh Hà cầm cạnh mận, đến gần Ngôn Trăn, thành kính hôn lên trán Ngôn Trăn, "Đời đời kiếp kiếp là của cậu."

Ngôn Trăn cúi đầu cười, Cố Thanh Hà nghiêm túc làm nàng xấu hổ quá.

Nhưng nàng như nhớ lại chuyện gì, cố ý đi làm mất mặt người yêu nào đó.

"Mà nói, không nghĩ Tiểu Cố của chúng ta lại làm không lại." Ngôn Trăn cười nhẹ.

Cố Thanh Hà không hài lòng nhướng mày, cô biết Ngôn Trăn đang nói dì Lan.

"Dì ấy không phải người." Cố Thanh Hà giải thích.

"Ò, ò, người nào Tiểu Cố làm không lại đều không phải người, vì Tiểu Cố ở trong lòng tôi là thần tiên." Ngôn Trăn để lại mặt mũi cho đối phương.

Ngôn Trăn đã hiểu lầm ý cô, Cố Thanh Hà cũng không biết có nên giải thích thêm không, bảo dì Lan thực sự không phải người thường.

Dì Lan là người duy nhất khiến cả lão baba của Cố Thanh Hà phải bỏ nhà chạy, ông kể lúc nhỏ bị dì Lan bắt nạt cho khóc lên khóc xuống.

Nên ở bổn gia, bà nội ông không sợ nhưng ông sợ dì Lan ngay cả bà ở cách xa 10m.

Ngẫm lại thì nếu nói chuyện này ra chắc Ngôn Trăn sẽ bị doạ sợ chết khiếp, thôi không nói cho đỡ việc, để sau này nàng có thời gian sẽ tự đi tìm hiểu người nhà cô.

Nhưng mà, liệu vị trí của cô trong lòng Ngôn Trăn có bị biến đổi không...?

Cố Thanh Hà, người chưa bao giờ hoài nghi bản thân lại cảm thấy hơi mất tự tin.

Cố Thanh Hà quyết định bày tỏ thái độ, lần nữa lấy lại uy tín từ người yêu.

"Thật thì tôi cũng không sợ dì Lan." Không sợ là thật, đánh không lại cũng là thật.

Ngôn Trăn gật đầu lia lịa, cũng không ngờ Tiểu Cố đang tích cực lên với mình.

"Cậu gật đầu cho có." Cố Thanh Hà chỉ Ngôn Trăn không nên làm như vậy.

"Không có nha cục cưng, tôi nghiêm túc gật đầu." Ngôn Trăn dẩu mồm, nhanh bảo đối phương đừng để ý chi tiết.

"..." Cố Thanh Hà chỉ nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, không nói chuyện.

Ngôn Trăn đành phải giang tay ra, nghiêm khắc dạy dỗ: "Cục cưng Tiểu Cố, tôi nghĩ có người áp cậu cũng tốt, miễn cậu lại làm xằng làm bậy. Với lại, bà nội với dì Lan nói đúng mà, cậu đừng hút thuốc nhiều vậy, thử đếm xem mấy ngày nay cậu hút bao nhiêu rồi, tôi cũng không có mặt mũi nói với cậu."

"Mai sau tôi không chạm vào nữa."

Ngôn Trăn không thích gì thì cô sẽ không đụng.

"Ngoan quá à!" Ngôn Trăn vuốt vuốt tóc Cố Thanh Hà, như kiểu vuốt ve Tiểu Vũ.

Cố Thanh Hà cũng ngoan ngoãn cúi đầu cho Ngôn Trăn vuốt, nhưng dường như nhận ra hơi thở của người khác, nhanh ôm Ngôn Trăn, lùi lại một bước.

Giây tiếp theo cô di chuyển, một quả cầu tuyết to bằng nắm tay đập vào chỗ Cố Thanh Hà đang đứng, mạnh đến mức làm gãy cả cành cây.

Nếu Cố Thanh Hà không né thì đầu cô sẽ làm một lỗ, đổ máu.

"Tránh không tồi nha." Người phụ nữ đội mũ đen nhún vai, giọng nói hơi tiếc nuối.

"Muốn chết à?"

Cố Thanh Hà tránh đi ánh mắt âm trầm, thấp giọng với cô em gái dấu yêu, cô nắm tuyết trên đất, nén thật chặt rồi đánh lại thật mạnh.

Thái dương Ngôn Trăn đập dữ dội khi nhìn thấy trận đấu tuyết giữa hai chị em, lúc nãy mới vừa bị cảnh cáo giờ lại như thế. Nàng đau đớn đỡ trán.

Ném tuyết vui vẻ đến nhường nào.

Nhưng có cho nàng cũng không dám vào!

Bởi trận này của hai người giống như liều mạng, ném cú nào cũng muốn đưa đối phương về Tây Phương cực lạc.

Ngôn Trăn thở dài, ngồi xuống rồi nhặt cành cây vẽ người trên tuyết.

Có bao giờ hai chị em này hoà thuận được đâu.

Nàng nghĩ đợi hai vị tiểu thư này chơi cho đã đi rồi nàng lên sân khấu cũng được.

Nàng nghiêng đầu, vô tình nhìn lên thì lại hoảng sợ khi thấy những cây vốn nở đầy hoa giờ tan nát trên đất, trần trụi đứng giữa sân...

"Tiểu Cố, Tiểu Khê, dừng lại chưa! Nếu không thì tôi đi nói với dì Lan!!!!" Ngôn Trăn hét lên.

Quả nhiên, hai người đang đánh vui vẻ bên kia nghe xong liền khựng người.

Liếc nhìn Ngôn Trăn.

"Nhìn coi, mấy cây mận trọc đầu hết rồi...Hai người đúng là xui xẻo!" Ngôn Trăn không kiềm được tức giận, che mặt chỉ trích.

Cố Thanh Hà cùng Cố Lộng Khê nhìn vào những cây mận trụi lủi.

"Em gây ra, em tự chịu." Cố Thanh Hà lạnh lùng liếc Cố Lộng Khê, dứt khoát ném quả cầu tuyết trong tay xuống rồi đi đến cạnh Ngôn Trăn.

Rõ ràng Cố Lộng Khê mới thấy bà chị giẫm lên cành mận, giờ quay qua trách ngược lại cô.

"Vậy thì nhổ hết đi." Cố Lộng Khê không nghĩ ra cách, cũng không thể để bà nội nhìn thấy cảnh này.

"Em muốn nhổ hết hoa mận?" Ngôn Trăn kinh dị nhìn Cố Lộng Khê, ý tưởng quá độc đáo cũng thật quả quyết.

Cố Lộng Khê gật đầu, giống như cô từng làm việc này rồi, rất bình tĩnh, thuận tiện gọi chị gái đang đứng bên kia: "Giúp em một tay đi?"

Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua sau đó quay đầu rồi chuẩn bị đi.

Trước khi đi, cô kéo Ngôn Trăn theo, ly khai cái nơi thị phi này, đặc biệt là đứa em gái của cô.

"Tiểu Cố, tôi ở đây trông chừng, phòng cho Tiểu Khê vu oan giá hoạ cậu. Cậu vào dọn dẹp phòng đi, lát nữa tôi ngủ một giấc, tôi hơi mệt." Ngôn Trăn xua xua tay, nàng muốn ở lại nên mong Tiểu Cố về phòng trước.

"Chị dâu, lời chị nói làm tim em tan nát."Không biết Cố Lộng Khê tìm đâu ra cái xẻng rồi đứng đó đào đào, muốn nhổ luôn cây mận đáng thương lên.

Cố Thanh Hà nghe thế sướng hết cả người, lấy cho Ngôn Trăn cái ghế nhỏ ngồi dưới hành lang cho đừng bị tuyết rơi đến. Cô đi vào phòng dọn giường, bật máy sưởi, lát nữa Ngôn Trăn vào là phòng cũng ấm áp rồi.

Trước khi đi còn dùng mắt cảnh cáo Cố Lộng Khê không được nói bậy.

Cố Lộng Khê khịt mũi, đợi bà chị đi là khuôn mặt hoàn hảo lại hiện lên ý cười kiêu ngạo.

Không phải bị dì Lan làm một trận cho ra trò sao, dù sao cô cũng là em gái, chị gái thay em cũng

Cố Lộng Khê cứ đứng đó nhổ cây, còn Ngôn Trăn ngồi đó nhìn.

Vốn Ngôn Trăn muốn giúp đỡ nhưng em gái cũng không yếu đuối gì, nói chính xác hơn thì cái nhà này ai cũng mạnh mẽ, nhổ tận gốc cũng không chớp mắt.

Cố Lộng Khê thấy hơi mệt, cô cởi găng tay rồi đi lại nói chuyện với Ngôn Trăn.

"Chị dâu."

"?" Ngôn Trăn rót cho Cố Lộng Khê tách trà.

Cố Lộng Khê nhận, tuỳ ý ngồi xuống bên cạnh đối phương nhấp một ngụm, nhẹ nhàng mở đôi môi đỏ mọng: "Hai người quen nhau bao lâu rồi?"

"Mười mấy năm, nhưng cũng tách ra..."

"Ò, lâu vậy rồi." Cố Lộng Khê bỏ tách trà, sau đó mỉm cười hỏi Ngôn Trăn đang ngây người: "Vậy chị muốn cưới chị em sao?"

"Này!!!" Ngôn Trăn cứng người.

"Em nói, chị muốn kết hôn với Cố Thanh Hà không?" Cố Lộng Khê nghiêng đầu hỏi lại.

Ngôn Trăn nhìn chằm chằm vào đôi mắt cực kỳ giống Cố Thanh Hà, do dự một lúc rồi nghiêm túc trả lời: "Muốn."

Cố Lộng Khê lại cười.

"Mắc gì cười!?" Ngôn Trăn hơi xấu hổ, không hiểu đối phương cười gì, cũng không hiểu đang hỏi gì.

Cố Lộng Khê lắc đầu, nhìn Ngôn Trăn rồi cười cười nhẹ, dù sao cô cũng hi vọng chị cô cùng Ngôn Trăn hạnh phúc. Có lẽ Ngôn Trăn là người duy nhất có thể tiếp thu tính nết bà chị cùng hoàn cảnh gia đình.

Ngôn Trăn nhẹ vuốt ve tách trà nóng trong tay, lúc Lộng Khê hỏi chuyện này...

Lòng nàng bắt đầu nghĩ đến Cố Thanh Hà, cầm lòng không đậu nhẹ cười, Cố Thanh Hà là người nàng tâm tâm niệm niệm đã lâu. Nếu thực sự có thể kết hôn cùng cô thì nàng có bao nhiêu may mắn đây?

"Tiểu Khê."

"Hả?" Cố Lộng Khê ngồi trên bậc thang, quay đầu nhìn Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn hơi do dự, nàng rũ mắt rồi dừng vài giây mới ngẩng đầu lên.

"Em nói, cậu ấy muốn cưới chị không?"

Quảng cáo
Trước /163 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Đồng Nhân Văn Vong Tiện] Ma Đạo Tổ Sư

Copyright © 2022 - MTruyện.net