Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác phẩm: Toàn Thế Giới Đều Đang Đợi Người Động Tâm
Tác giả: Tố Tây
Edit: Mia
Chương: 13
__________
"Cậu tới đúng lúc ghê, nhưng giọng cậu to quá, có thể nhỏ tiếng một chút được không? Không để người khác nghe thấy thì không chịu nổi hả?" Ngôn Trăn kéo Lục Vãn Vãn đi ra hành lang bên ngoài.
"Được rồi, tôi sẽ sửa." Lục Vãn Vãn tức giận mà giảng, "Cậu trở lại lấy chìa khoá? Lừa quỷ à? Dì Dung của cậu không có ở nhà sao? Này, cậu ăn gì mà thơm thế?"
Ngôn Trăn bĩu môi, Lục Vãn Vãn rất thính. "Mũi cậu thính như mũi chó vậy, tôi để cho cậu hộp socola rồi. Tối hôm qua tôi chỉ quay lại xem sao mà thôi."
"Đồ ăn không mua chuộc được tôi đâu, còn gạt cả tôi ha." Lục Vãn Vãn có chút tức giận.
"Này." Ngôn Trăn nhìn xung quanh, thấp giọng thì thầm với Lục Vãn Vãn: "Tôi nghĩ Liêu Dĩnh và nhóm của cậu ta đang nhắm vào Cố Thanh Hà."
"Sao lại nghĩ thế?" Lục Vãn Vãn hỏi.
Ngôn Trăn cau mày, nàng không có bằng chứng nên không thể nói cái gì được, cũng không thể nói là trời sinh cô đã không hợp với Liêu Dĩnh.
"Cậu nói xem Liêu Dĩnh có bối cảnh như thế nào?" Ngôn Trăn hỏi.
Lục Vãn Vãn kỳ quái nhìn nàng: "Cậu không biết à?"
"Tôi không để ý đến cậu ta, tại sao tôi phải biết chứ?" Ngôn Trăn khinh thường liếc mắt.
"Gia đình có quyền có thế, nghe nói chú ấy là cán bộ có tiếng, nói chung gia thế vững vàng. Trạm Văn chơi chung với cậu ta cũng có gia cảnh khá tốt." Lục Vãn Vãn kéo nàng gần lại, dựa vào lan can rồi tục nói tiếp: "Còn Liêu Dĩnh, cậu ta học giỏi, ưa nhìn, nói chuyện được lòng người, khá nổi tiếng ở trường."
Ngôn Trăn nhướng nửa lông mày, hỏi: "Cậu ta nói chuyện nghe được á? Tôi cảm thấy cậu ta âm dương quái khí thì có."
Lục Vãn Vãn trợn mắt liếc nàng, lẩm bẩm: "Cậu ta không thân với cậu nên mới như vậy, dù sao ở trước mặt giáo viên thì cậu ta rất tốt."
"Tôi không biết mình đắc tội cậu ta ở đâu. Này đừng hiểu sai ý tôi, tôi chỉ thấy cậu ta đang cố ý nhắm vào Cố Thanh Hà thôi, bạn học này không phải người tốt." Ngôn Trăn nói xong, liếc nhìn lớp học. Cố Thanh Hà đang ngồi ở hàng cuối, yên tĩnh đọc sách. Ngôn Trăn nghĩ đến việc mình mới vừa trêu chọc đối phương thì cảm thấy hai gò má nóng lên.
Lục Vãn Vãn không hiểu vì sao Ngôn Trăn quan tâm đến Cố Thanh Hà như vậy, "Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận, tránh dính líu với nhóm của Liêu Dĩnh, đặc biệt là Trạm Văn. Mấy người này đều không dễ chọc đâu."
Không phải nàng muốn dính líu đến họ.
Ngôn Trăn lẩm bẩm rồi vỗ vai Lục Vãn Vãn, ý bảo giáo viên đang đến, phải về lớp.
Cô Chương mỉm cười bước vào, xem ra hôm nay tâm trạng rất tốt, hưng phấn khó tả.
"Các em, hôm nay nhà trường nhận được tin vui. Lớp chúng ta có hai bạn nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học Bắc Kinh. Năm ngoái hai bạn cũng giành được huy chương vàng Olympic toán nữ. Hơn nữa, đây dựa trên thành tích của các bạn trong các năm, đó là Cố Thanh Hà và Liêu Dĩnh."
Vừa hết câu thì cả lớp đều ồ lên, hầu như ai cũng nhìn họ với ánh mắt hâm mộ nhưng cũng có vài ánh mắt ghen ghét. Về phần Ngôn Trăn bên cạnh Cố Thanh Hà, nàng thật không ngờ Cố Thanh Hà lại có thể giỏi như vậy. Đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức quay sang Cố Thanh Hà, cũng là người đầu tiên hưng phấn vỗ tay nhỏ giọng mà nói, "Chúc mừng cậu."
Ngay sau đó, dưới sự dẫn dắt của Ngôn Trăn và cô Chương, mọi người cũng vỗ tay chúc mừng. Cố Thanh Hà không quen với chuyện này lắm, cô cụp mắt quay đầu về phía Ngôn Trăn - người đang nở nụ cười ấm áp với cô. Ngôn Trăn thực sự vì cô mà vui mừng, tuy rằng người này có một số hành vi rất khó hiểu...
Liêu Dĩnh, một bạn cùng lớp khác được tuyên dương, có chút ngại ngùng mà đứng lên giữa tiếng vỗ tay của các bạn. Liêu Dĩnh thẹn thùng cười, ngọt ngào nói: "Cảm ơn các bạn. Em sẽ tiếp tục học tập chăm chỉ, xứng đáng với sự kỳ vọng của cô cũng như các bạn."
Sau khi nghe Liêu Dĩnh nói, cô Chương cảm thấy học sinh của mình rất hiểu chuyện, cũng bớt lo lắng mà mỉm cười nói: "Cô nghĩ Cố Thanh Hà cũng sẽ như vậy. Về sau, mong các em hãy làm tấm gương học tập cho các bạn, hiện tại các em chính là niềm tự hào của trường."
Liêu Dĩnh ngượng ngùng gật đầu, "Thật ra em phải học hỏi Cố Thanh hà nhiều hơn. Cậu ấy mới là tấm gương để các bạn học tập ạ." Nói xong, Liêu Dĩnh mỉm cười, nhìn người đang im lặng ngồi cuối lớp - Cố Thanh Hà.
Cả lớp cho rằng Cố Thanh Hà có thể nói vài câu, nhưng Cố Thanh Hà chỉ ngước mắt liếc nhìn Liêu Dĩnh ở hàng đầu với biểu cảm bất biến, khiến bầu không khí có chút cứng ngắc.
Cố Thanh Hà sợ mình lại để lại ấn tượng khó chịu với các bạn cùng lớp. Ngôn Trăn lại nghĩ Liêu Dĩnh thật giỏi giả tạo, biết Cố Thanh Hà không giỏi ăn nói nhưng vẫn cố tình.
"Cô ơi, em thấy cô quên mang sách giáo khoa rồi. Không lẽ tiết này là tiết tự học ạ?" Ngôn Trăn giơ tay phát biểu, đánh vỡ sự im lặng đầy khó xử.
Cô Chương đang có tâm tình rất tốt, cũng không theo so đo với câu nói đùa của Ngôn Trăn, "Ừm, hôm nay còn có chuyện nói với cả lớp. Sở giáo dục sắp đến kiểm tra cho nên vất vả các em. Bắt đầu từ tiết này trường tiến hành tổng vệ sinh, đến lúc đó các bạn nghe theo sự sắp xếp của lớp trưởng, chia mỗi nhóm ba người để tiến hành quét dọn."
Quả nhiên, cô Chương vừa nói xong thì cả lớp đều thở dài, không ai muốn làm vệ sinh cả. Ngôn Trăn bối rối, việc tổng vệ sinh này còn khoẻ hơn việc đi học nên nàng vui vẻ tiếp nhận.
Lớp trưởng là Lệ Nghiêu - một chàng trai cao ráo, xem như cũng là một nam sinh đẹp trai trong lớp, tính cách nghe nói cũng dễ gần. Cho nên, ngay khi giáo viên đi khỏi lớp rất nhiều người đã đến hỏi Lệ Nghiêu, cầu xin sắp xếp cho nhóm mình một công việc nhẹ nhàng.
"Ngôn Trăn, cậu cùng nhóm với ai vậy?"
Lệ Nghiêu lần lượt sắp xếp, hàng đầu gần như các bạn đã xếp xong hết rồi, còn lại một số bạn học rải rác chưa lập nhóm.
Ngôn Trăn nhìn thoáng qua Cố Thanh Hà bên cạnh, chỉ chỉ đối phương, lại cúi xuống kéo Lục Vãn Vãn đang ngồi xổm buồn bực. Nàng mỉm cười lộ ra hai chiếc răng nhanh nhỏ: "Ba chúng tôi."
"Được rồi." Lệ Nghiêu đánh dấu vào bảng phân công, đi lên bục nói: "Vậy lớp chúng ta đã sắp xếp xong, bây giờ tôi sẽ báo cho các cậu vị trí của từng nhóm, cố gắng hoàn thành sớm một chút."
"Lục Vãn Vãn, tôi biết cậu hứng thú với Lệ Nghiêu, nhưng đừng nghĩ đi làm vệ sinh thì có thể kéo gần mối quan hệ." Ngôn Trăn vừa nhìn lớp trưởng đưa nhiệm vụ, vừa nhỏ giọng chèn ép Lục Vãn Vãn.
"Tôi vốn hi vọng cùng nhóm với cậu ấy nhưng lại bị cậu kéo lại đây!" Lục Vãn Vãn tức giận nhưng cũng không làm gì được Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn trừng mắt với Lục Vãn Vãn: "Nếu cậu bỏ đi thì tôi và Cố Thanh Hà làm sao để làm một nhóm."
"Còn có những người khác mà." Lục Vãn Vãn nhẹ giọng đáp lại, nhìn thân ảnh trên bục giảng mà buồn bực trong lòng.
Ngôn Trăn nhìn Lục Vãn Vãn bị lớp trưởng mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong lòng thầm nghĩ: Không có tiền đồ. Lại nhìn Lệ Nghiêu trên bục giảng, nếu Lệ Nghiêu tốt thì nàng sẽ tác hợp xem sao.
Kết quả –
Khi Ngôn Trăn vắt giẻ lau bắt đầu lau lại tay vịn cầu thang, mồm cũng bắt đầu chửi rủa: "Lệ Nghiêu cùng với cái nhóm kia đều con mẹ nó không phải người!"
"Trăn Trăn đừng mắng nữa, la mắng có thể thay đổi được gì sao?" Lục Vãn Vãn nghe Ngôn Trăn mắng mà ê cả đầu, tuy bản thân cũng tức giận nhưng đối tượng bị mắng là lớp trưởng, Lục Vãn Vãn càng bực bội hơn.
Ngôn Trăn trừng mắt nhìn Lục Vãn Vãn, tức giận ném giẻ lau lên tay vịn, nàng không muốn làm nữa.
Chuyện là như thế này.
Lúc đầu, Lệ Nghiêu sắp xếp các nhóm rất hợp lý, ví dụ như lau bàn, lau cửa sổ, mấy công việc đơn giản khác. Sau đó, giám thị lại nói lớp bọn họ gần cầu thang nên đi lau luôn toàn bộ sáu tầng của toà nhà phía nam, không chỉ quét thôi mà còn phải lau luôn cầu thang nữa. Thế nhưng, Lệ Nghiêu lại chỉ phân công cho nhóm các nàng làm việc này.
"Lệ Nghiêu, cậu không thấy chỉ để một nhóm làm là không hợp lý sao?" Ngôn Trăn cảm thấy không công bằng, trực tiếp ở trong lớp đưa lên ý kiến.
Vẻ mặt Lệ Nghiêu bất đắc dĩ, liếc nhìn Liêu Dĩnh đang nháy mắt bên kia, dừng vài giây rồi nói tiếp: "Những nhóm khác đều đã xếp xong, việc này là do lãnh đạo thêm vào, tôi cũng bất lực. Đừng lo, đến lúc đó sẽ có các bạn lớp khác cùng giúp. Nếu không có thì chúng tôi sẽ đến giúp nhóm cậu sau khi làm xong công việc bên này."
"Ừ, cậu hứa nhé?"
Ngôn Trăn nhướng mày nhìn Lệ Nghiêu. Nói thật, mấy hành động nhỏ vừa rồi của Liêu Dĩnh nàng đều nhìn thấy, trong lòng rất là bực bội.
Liêu Dĩnh đi tới liếc nhìn Ngôn Trăn đang đứng đó tức giận, sau đó nhìn sang Cố Thanh Hà. Liêu Dĩnh bước đến trước mặt cô và nói: "Cố Thanh Hà, nếu không cậu cùng tôi một nhóm đi, tôi thấy Ngôn Trăn không muốn làm đâu. Đến lúc đó nhóm cậu không hoàn thành sẽ bị chỉ trích. Thật ra, tôi cũng muốn cậu đi dọn cầu thang." Nói xong, Liêu Dĩnh nở nụ cười giả nhân giả nghĩa.
"Cậu..."
Ngôn Trăn xắn tay áo lên muốn mắng người thì bị Cố Thanh Hà kéo lại, ngay sau đó có một đống mực xanh bắn lên người và mặt Cố Thanh Hà.
Ngôn Trăn kinh ngạc nhìn cảnh này, sau đó lập tức kéo Cố Thanh Hà đứng đối diện với mình. Nàng vội vàng dùng khăn giấy lau mực trên người Cố Thanh Hà, nhưng có lau thế nào cũng không sạch được.
Bên tai nàng tràn ngập những lời vô lý dối trá của Trạm Văn.
"Xin lỗi, tôi không cố ý, tôi chỉ muốn thử bút mới một chút thế nhưng..."
"Câm miệng!" Ngôn Trăn hét lên trước mặt cả lớp. Nàng chẳng quan tâm gì đó đến lễ nghi cùng bạn học, nàng chỉ muốn biết Cố Thanh Hà có ổn không.
Nàng cẩn thận dùng khăn giấy lau mực trên mặt Cố Thanh Hà, một người có thói quen ở sạch nếu dính bất kỳ vết bẩn nào cũng sẽ khó chịu.
"Có vẻ hơi khó lau, lát nữa tôi sẽ dùng nước thử xem..." Giọng nàng đầy sự lo lắng thậm chỉ còn mang theo sự run rẩy.
Cố Thanh Hà ngước mắt lên. Từ khoảng cách xa như vậy cô vẫn có thể nhìn thấy nước mắt đang tràn trong mắt Ngôn Trăn, nàng trông như sắp khóc.
"Đồng phục không phải là quần áo giá trị gì, có cần lau kỹ vậy không?" Trạm Văn buồn cười cất bút đi, thành thật mà nói bản thân có chút khó chịu, Trạm Văn muốn hất mực mặt vào Ngôn Trăn mà thôi.
Âm thanh đầy khinh thường của Trạm Văn truyền từ phía sau đến. Ngôn Trăn cắn chặt môi trong mắt chỉ có lửa, giận dữ siết chặt nắm đấm.
"Không sao đâu." Cố Thanh Hà nói và nắm lấy tay nàng.
Nghe giọng nói bình tĩnh của Cố Thanh Hà, lòng Ngôn Trăn càng chua xót hơn.