Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hội thảo chủ yếu thảo luận về vấn đề quay chụp phim, khi nào quay, quay như thế nào, trong quá trình quay phim gặp được vấn đề thì nên xử lý như thế nào.
Bộ phim điện ảnh "Lâu Đài Cổ Biến Mất" này tổng cộng chỉ có chín vị diễn viên, trong chín người thì Lâm Diệc Ngôn và Tư Ngữ là có suất diễn nhiều nhất, hai người phân biệt thành nữ 1 và nữ 2.
Trước khi xuyên sách Tư Ngữ không thiếu hội thảo như vậy để tham gia, tuy có chút buồn tẻ nhạt nhẽo, nhưng nàng lại nghe rất nghiêm túc, những nội dung có liên quan tới mình thì sẽ dùng bút viết ghi lại.
Lúc vùi đầu ghi chép, Tư Ngữ cảm giác có một ánh mắt đang nhìn trộm nàng, ngẩng đầu lên, va phải ánh mắt của Lục Tịch đang ngồi ở trên ghế chủ tọa, giật mình.
Người nọ lại như là trong lúc vô tình thoáng nhìn nàng, đôi mắt không gợn sóng mà nhìn sang nơi khác.
Lạnh nhạt giống như buổi tối ngày hôm đó.
Đáy lòng Tư Ngữ tối sầm lại, rũ mắt, cái tay lạnh lẽo nhéo nhéo vành tai.
Trời rất nhanh đã tối, trợ lý thấy Hàn Nham còn đang đĩnh đạc nói nói, chạm chạm hắn, nhắc nhở hắn thời gian.
Hàn Nham nhìn về phía chủ tọa không có một tia không kiên nhẫn nào, nhưng cũng nhìn thấy biểu tình Lục Tịch không hiện buồn vui, lược bỏ những đoạn nội dung không quan trọng ra, lời ít ý nhiều mà báo cáo chuyện còn lại.
“Lục tổng có yêu cầu gì cần bổ sung không?” Lúc kết thúc Hàn Nham hỏi.
Lục Tịch lắc đầu.
“Vậy là tốt rồi, hôm nay đến đây thôi.” Hàn Nham duỗi lưng, nhìn đồng hồ, nói: “Nhanh như vậy, lại đến thời gian ăn cơm rồi. Hôm nay mọi người vất vả, tôi mời khách.”
Mọi người hoan hô.
Hàn Nham quay đầu nhìn Lục Tịch biểu tình lãnh đạm, thử nói: “Lục tổng có thể ăn một bữa cơm cùng chúng tôi được không?”
Mấy chục đôi mắt nhất trí nhìn về phía Lục Tịch, trừ bỏ một người.
Tư Ngữ đang cúi đầu chuyên tâm nghịch túi đựng bút, giống như việc Lục Tịch đi hay không đi không có một chút liên quan gì đến nàng.
Bình thường thì kiểu ăn uống xã giao như vậy Lục Tịch đều sẽ không cự tuyệt, chỉ là lúc nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của Tư Ngữ, trong lòng không hiểu sao có chút buồn bực. Cô theo bản năng muốn cự tuyệt, dư quang lại thoáng nhìn thấy Tư Ngữ đến gần nói nhỏ bên tai Lâm Diệc Ngôn, lửa giận trong lòng lại bị một loại cảm xúc kỳ quái khác thay thế.
Trước mắt bao người, rốt cuộc có cái gì để nói, mà phải dán sát như vậy.
“Lục tổng, ngài đi được không?” Hàn Nham thấy cô rất lâu không có trả lời, lại hỏi một lần nữa.
Ánh mắt nóng rực từ trên người hai người đang thân mật kia rời đi, Lục Tịch lại khôi phục lại bộ dáng thanh lãnh như cũ, đón lấy ánh mắt chờ mong của Hàn Nham, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Hàn Nham để trợ lý đi đặt chỗ tại một nhà hàng tư nhân danh tiếng không tồi xứng với thân phận của Lục Tịch, một nhóm người đi đến đó.
Lâm Diệc Ngôn mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, vừa đeo dây an toàn vừa thở dài.
Người đại diện Bành Đan nghiêng đầu nhìn cô, hỏi: “Mở họp rất mệt sao?”
Lâm Diệc Ngôn lại thở dài, nói: “Là tâm mệt.”
“Tâm mệt?” Bành Đan nghe không hiểu.
Xuyên qua lớp kính chắn gió, Lâm Diệc Ngôn nhìn bóng dáng xinh đẹp cao gầy đứng cạnh chiếc xe Bentley màu trắng luôn cho người ta có một cảm giác xa cách, sâu kín nói: “Lúc mở họp, Lục tổng luôn dùng một loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn tôi, tôi suy nghĩ, có phải là cô ấy có bất mãn gì với tôi hay không, muốn đổi tôi đi.”
“Hợp đồng cũng đã ký, hiện tại lại thay đổi người thì sẽ phải bồi thường gấp ba lần tiền vi phạm hợp đồng, Quang Ảnh có tiền cũng không thể tùy tiện tùy hứng như vậy đi.” Bành Đan nói: “Lục tổng của Quang Ảnh, nghe nói rất cao lãnh, ngài ấy đối với ai cũng chỉ có một dáng vẻ, cô có phải là đã suy nghĩ nhiều quá rồi không.”
Đối với Lục Tịch, Lâm Diệc Ngôn cũng có nghe qua nhiều lời nói như thế, định định thần, nói: “Chỉ mong là vậy.”
Tính cả trợ lý của từng người thì có tầm khoảng 30 người, Hàn Nham đặt ba phòng riêng, nhiệt tình mời Lục Tịch dùng bữa tại bàn ăn của bọn họ.
Lục Tịch như là không nghe thấy Hàn Nham nói gì, ánh mắt ra vẻ vô tình mà nhìn về nơi đó.
Hàn Nham còn đang đợi cô trả lời.
Trần Nghiên vội đứng ra nói: “Đạo diễn Hàn, bàn bên này toàn là nam, Lục tổng vẫn là nên ngồi cùng bàn với nhóm Tư Ngữ đi.”
Tư Ngữ đột nhiên bị nhắc tên bỗng nhìn về phía Trần Nghiên.
Trần Nghiên mỉm cười đáp lại nàng, lúc nhìn thấy ánh mắt không rõ ý vị của BOSS, vội nghiêm mặt, nói: “Lục tổng, ngài thấy thế nào?”
Ánh mắt Lục Tịch vẫn như có như không mà nhìn Tư Ngữ, thanh âm nghe không ra cảm xúc gì: “Thế nào cũng được.”
Cuối cùng vẫn là sang bàn của Tư Ngữ.
Trong bàn này ngoại trừ Lục Tịch và Trần Nghiên, những người còn lại đều là diễn viên. Nam diễn viên Lương Khoan ở trong phim đóng vai thám tử là một người đàn ông hào sảng đậm chất phương bắc, chỉ vào chỗ chủ vị đối diện cửa, nói với Lục Tịch: “Lục tổng, xin mời ngồi!”
Lục Tịch không nhúc nhích.
“Lục tổng không thích ngồi đối diện với cửa.” Trần Nghiên tay nhanh mắt lẹ kéo ghế bên cạnh Tư Ngữ ra, làm tư thế mời.
Lục Tịch liếc mắt nhìn Trần Nghiên một cái, không nói một lời nào ngồi xuống.
Lương Khoan cao giọng cười to, nói: “Xin lỗi Lục tổng, tôi không biết thói quen này của ngài.”
“Không sao.” Lục Tịch chậm rãi nói: “Mọi người ngồi đi.”
Lâm Diệc Ngôn đang tính ngồi vào bên cạnh Tư Ngữ cứ như vậy bị ép sang một bên, có điều cô cũng không để ở trong lòng, tùy ý tìm một vị trí rồi ngồi xuống.
Ánh mắt Tư Ngữ liếc từ bên phải sang bên trái, từ trên mặt nghiêm túc của Trần Nghiên, chuyển đến trên mặt vô cảm mắt nhìn thẳng của Lục Tịch: “....”
Sao lại có cảm giác bị hai tòa núi lớn ngăn trở.
Bầu không khí lúc ăn cơm khá là hài hòa, hầu hết các diễn viên ở đây đều trêu chọc, nói chuyện phiếm với nhau, trò chuyện xong, mọi người mới phát hiện ra cảm giác tồn tại của người đầu tư hình như đã bị xem nhẹ.
Có người chủ động tìm Lục Tịch nói chuyện.
Bề ngoài Lục Tịch rất lạnh lùng, nhưng không phải là loại tổng tài bá đạo không phản ứng người khác, trên cơ bản người khác hỏi cái gì cô đều sẽ trả lời, chỉ là tích chữ như vàng, thái độ không nóng không lạnh.
Rượu quá ba lần, Lương Khoan đã có chút say, hắn thấy Lục Tịch hỏi gì đáp nấy, nói: “Lục tổng, có một vấn đề mà tôi bối rối đã lâu, không biết có nên hỏi hay không.”
Lục Tịch nhìn hắn, ngữ điệu bình thường: “Cứ nói đi.”
Lương Khoan hào sảng uống cạn một ly rượu lạnh, lớn mật nói: “Nghe nói ngài cự tuyệt tất cả những người theo đuổi ngài, trong giới đều đồn đãi ngài là người theo chủ nghĩa không kết hôn, là thật vậy sao?”
Mọi người ở đây sôi nổi hít hà một hơi.
Người bên cạnh vội lôi kéo Lương Khoan, muốn nhắc nhở hắn đã hỏi vấn đề quá giới hạn.
Lương Khoan uống đến mức đầu choáng váng đâu quan tâm chuyện này, nói: “Lục tổng, không phải tôi nhiều chuyện đâu, chỉ là tôi thật sự cảm thấy rất tiếc, người ưu tú giống như ngài lại có thể theo chủ nghĩa không kết hôn, khiến đám đàn ông độc thân như chúng tôi phải thương tâm a.”
Những người khác nhìn Lương Khoan đang dõng dạc nói chuyện, nghĩ thầm: Người anh em, cậu xong rồi.
Tuy rằng mọi người đều cảm thấy vấn đề này của Lương Khoan đã vượt quá giới hạn, nhưng bọn họ cũng rất muốn biết đáp án, nín thở chờ đợi.
Tư Ngữ cảm thấy Lục Tịch hẳn là khinh thường trả lời cái loại vấn đề này, cũng không biết là cô có thể ở trước mặt mọi người trở mặt hay không. Nàng dừng lại động tác lột vỏ tôm, rất có hứng thú nhìn người bên cạnh.
Vừa vặn đúng lúc đó Lục Tịch nhìn qua, đối diện với ánh mắt nàng, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: “Không phải.”
Mọi người hiểu rõ.
“Lục tổng không phải là người theo chủ nghĩa không hôn nhân? Hóa ra tin đồn là giả!” Lương Khoan vỗ bàn nói.
Lục Tịch không bày tỏ ý kiến.
Lương Khoan thấy cô dễ nói chuyện như vậy, lại hỏi: “Lục tổng, xin hỏi ngài còn độc thân không?”
Tư Ngữ đang bóc tôm, nghe vậy lồng ngực căng thẳng.
Những người khác: Người anh em này sợ là đang muốn đi tìm chết.
Đôi mắt phượng mê người thẳng tắp nhìn Tư Ngữ, môi mỏng gợi cảm chậm rãi phun ra hai chữ: “Không phải.”
Tư Ngữ: “....”
Trả lời giống nhau, nhưng lại sinh ra hai loại hiệu quả hoàn toàn bất đồng.
Tổng tài mỹ nữ của Quang Ảnh không phải là người theo chủ nghĩa không kết hôn, phản ứng của mọi người rất bình thường, cảm thấy đây là một chuyện hết sức bình thường.
Nhưng mà Lục Tịch lại nói là cô không phải độc thân!!! Nếu tin tức này mà lan truyền ra ngoài, tuyệt đối là tin sốc no.1 hot search!
Trong lòng những người khác đột nhiên bốc lên một ngọn lửa bát quái muốn cắn hạt dưa, lén lút suy nghĩ: Rốt cuộc Lục tổng có bạn trai hay là bạn gái? Đối phương là ai?
Khác với những người khác đang hưng phấn, trong lòng Tư Ngữ phập phập phồng phồng.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ tới Lục Tịch là người lãnh đạm như thế, mà lại có thể nguyện ý ở tại đây cùng người khác thảo luận về chuyện tình cảm của mình.
Nhìn dáng vẻ bình tĩnh thong dong của Lục Tịch, Tư Ngữ thậm chí còn cảm thấy, nếu Lương Khoan hỏi không phải là độc thân, mà là hỏi đã kết hôn chưa, Lục Tịch sẽ không cần nghĩ ngợi mà trả lời là đã kết hôn rồi.
Nói như vậy thì sẽ không thể vãn hồi.
Người phụ nữ này rốt cuộc là bị cái gì kích thích, không phải là muốn tự bạo hôn nhân đi!
Nàng còn chưa có đồng ý đâu!
Muốn lôi kéo nàng cùng trầm luân, không có cửa đâu!
Tư Ngữ mặc kệ cô nghĩ cái gì, dưới tình thế cấp bách duỗi tay xuống gầm bàn, dùng sức mà nhéo.
“A ——” Trần Nghiên ngồi ở bên tay trái nàng đột nhiên kêu lên một tiếng.
Tư Ngữ nhìn qua bên cạnh, thấy trên mặt Trần Nghiên lộ vẻ đau đớn, ý thức được mình đã véo sai người rồi, vội thu tay lại.
Trần Nghiên không biết vì sao nàng lại véo mình, có chút ủy khuất mà nhìn nàng: “Tư tiểu thư, cô làm gì vậy?”
“....” Tư Ngữ giơ bàn tay dính đầy dầu mỡ lên đầu hàng, xấu hổ nói: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Trần Nghiên trong lòng nói: Nếu không phải là cố ý, chẳng lẽ cô muốn véo Lục tổng?
Tư Ngữ xấu hổ cười.
Lục Tịch không thể hiểu được nhìn các nàng.
Bị gián đoạn như vậy, Lương Khoan không có tiếp tục truy vấn chuyện riêng tư của Lục Tịch. Những người khác cũng không có lá gan như Lương Khoan, chủ đề không dấu vết mà được đổi sang cái khác.
Tư Ngữ uống một ngụm nước lọc để áp chế nỗi sợ, không tiếng động mà trừng mắt nhìn người bên tay phải một cái.
Lục Tịch lại thật sâu nhìn nàng.
Tư Ngữ nhìn mà không hiểu ý tứ bao hàm trong ánh mắt cô, đột nhiên tâm hoảng ý loạn, sợ bị những người khác nhìn ra manh mối, vội nhìn sang chỗ khác, che dấu mà lại uống thêm mấy ngụm nước.
Sau khi bữa tiệc tan, Tư Ngữ trực tiếp về nhà.
Lục Tịch cùng Trần Nghiên về công ty.
Cuối năm các bộ phận đều phải tăng ca, cả tòa công ty Quang Ảnh đèn đuốc sáng trưng.
Lúc đi ra thang máy, Trần Nghiên nghe thấy Lục Tịch nói: “Kịch bản Lâu Đài Cổ Biến Mất đưa cho tôi một phần.”
Mười phút sau, Trần Nghiên cầm tập kịch bản mới ra khỏi máy in còn mang theo chút độ ấm đi vào văn phòng tổng tài.
Lục Tịch tiếp nhận, từ mục lục tìm tòi nội dung cô muốn xem, nhanh chóng mở ra, nhíu mày nói: “Đây không phải là phim thuộc thể loại kinh dị và hồi hộp sao? Sao lại có nhiều cảnh diễn tình cảm như vậy.”
Lúc trước Trần Nghiên đã xem qua kịch bản, bên trong chỉ có cảnh diễn tình cảm của Lâm Diệc Ngôn và Tư Ngữ đóng vai nữ 1 nữ 2. Cô cố ý nói: “Chỉ có phá án mà nói thì quá đơn điệu, thêm chút yếu tố tình cảm có thể điều hòa một chút. Thật ra cảnh diễn tình cảm của các cô ấy cũng không phải là rất nhiều, tôi nhớ rõ chỉ có....” Mấy cảnh thôi.
Đối diện với ánh mắt có chút lạnh lẽo của Lục Tịch, Trần Nghiên mạnh mẽ nuốt xuống ba chữ cuối kia.
Lục Tịch lại lật xem, lúc lật đến một trang nào đó, ánh mắt sắc bén hẳn lên, chỉ vào trên mặt giấy A4 chi chít là chữ, trên mặt lộ vẻ không vui mà nói: “Hiện tại đài truyền hình xét duyệt nghiêm như vậy, sao còn có cảnh hôn cùng cảnh giường chiếu?”
Cảnh hôn, cảnh giường chiếu?
Lúc Trần Nghiên xem không nhớ rõ là có nội dung này, hồ nghi mà lấy kịch bản ra xem, cẩn thận xem xong, biểu tình một lời khó nói hết.
Chỉ là ngủ chung một cái giường, chỉ là hôn trán một cái, vậy mà cũng có thể kêu là cảnh hôn cảnh giường chiếu sao???
Trần Nghiên: Hmmm....
Bầu không khí hôm nay hình như có chút chua.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Có người nghi ngờ vì sao Lục Tịch đối xử với nguyên nữ chính dịu dàng như vậy, đối với Tư Ngữ lại kỳ quái. Bởi vì tình huống của hai người hoàn toàn không giống nhau a. Ấn tượng đầu tiên của Lục Tịch với nguyên nữ chính rất tốt, tại phim trường có một màn “Anh hùng cứu mỹ nhân” liền lọt vào mắt xanh của nhau. Mà với nguyên nữ phụ thì Lục Tịch vẫn luôn chán ghét đến cực điểm, là do Tư Ngữ thay đổi hết thảy. Dần dần không chán ghét nữa, rồi có hảo cảm, rồi đến thích, vốn dĩ đây chính là một quá trình khá dài dòng.
Đây vốn không phải là sảng văn, là chuyên chú yêu đương. Cảm thấy không thích chậm nhiệt thì có thể bỏ qua, hoặc là đi xem những truyện khác mà mọi người cho rằng mau, chửi bới cũng vô dụng, tôi sẽ không vì bất kì ai yêu cầu mà sửa văn.
Cảm ơn muaz ~