Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong phòng riêng nóng hầm hập, đầu bếp thái thịt như gắn tên lửa vào đít, sáu người trên bàn cũng đang ăn thịt như gió cuốn.
Lạch cạch một tiếng, lại một chồng đĩa rỗng.
Sáu đôi mắt trông mong nhìn về phía đầu bếp đang đứng ngay sau tấm thớt.
Đầu bếp vừa ngước mắt, thiếu chút nữa tức giận.
Tông môn nhà người tốt nào lại dưỡng ra mấy con hàng ăn cơm có thể so với gió cuốn mây tan.
Chết đói ba năm mới xuống núi?
Nghê Cẩn Huyên nhìn đèn băng trên đường phố ngoài cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ: "Đều thật là đẹp."
Lâm Độ bỗng nhiên mở miệng: "Muốn?"
Nghê Cẩn Huyên nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đi xuống mua một cái? Dù sao thịt còn chưa có lên."
Tốc độ thái thịt của đầu bếp bỗng nhiên liền tăng nhanh.
Lâm Độ cười cười: "Ngươi thích hình dạng gì?"
Nghê Cẩn Huyên nghiêng nghiêng đầu: "Chỉ cần đẹp hơn người tuyết đại sư huynh xây là được."
Lâm Độ cười nhạt, người tuyết kia dùng xẻng đắp nên, mẹ nó giống như một tòa núi nhỏ, có thể đẹp đến đâu được
Linh lực phong ấn gần nửa tháng đột nhiên tản ra, hơi nước bốc lên từ nồi đồng nóng hôi hổi liên tục tỏa khắp, căn phòng vốn nên ấm áp lại đột nhiên một từng tấc từng tấc trở nên lạnh lẽo.
Đầu bếp không nhịn được ngẩng đầu, cho rằng ai đang giữ cửa sổ mở.
Nhưng cửa sổ vẫn được đóng kín.
Trong phòng lại vang lên tiếng kết băng.
Răng rắc răng rắc......
Hơi nước trên nồi đồng trào ra, lại nhanh chóng biến mất, như là bị thứ gì dịch chuyển đi.
Một luồng khí trắng xoay tròn treo trước mặt Lâm Độ, nàng biểu tình nghiêm túc, tựa như đang ấp ủ gì đó.
Phòng trong lạnh đến mức làm đầu bếp run lập cập, vừa muốn mở miệng, lại nghe đến một tiếng "Xong."
Hắn nghiêng đầu, tiểu sư phụ áo xanh trẻ tuổi ngồi bên trong nhàn nhàn duỗi tay, linh quang màu trắng dần dần tiêu tán, một con thỏ băng trong suốt như pha lê xuất hiện trong lòng bàn tay nàng, tuy đường nét đơn giản, nhưng lại rất sống động, đáng yêu mượt mà, ở giữa tựa hồ có một viên dạ minh châu tròn trịa.
Lâm Độ tùy tay lấy ra một cành đào và một sợi tơ hồng, buộc đèn băng lên đó: "Cho."
Tuổi Nàng rõ ràng không lớn, lại giống như dỗ trẻ con mà đưa nó cho tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác mặc bộ đồ đỏ trắng.
Nghê Cẩn Huyên nhận lấy, mắt hạnh lóe lên niềm vui sướng sáng ngời, cơ táo* đều phải thăng thiên.
Nguyên Diệp vỗ bàn dựng dậy: "Ta cũng muốn! Tiểu sư thúc! Ta cũng muốn!"
Lâm Độ có lệ xua xua tay: "Được, được, nhưng ngươi phải chờ một chút."
Nguyên Diệp đang muốn la lối khóc lóc làm trò ngốc, liền thấy Lâm Độ bước nhanh tới gian trong.
"Ta tiến cái giai trước."
Phong ấn linh lực nửa tháng, vừa mới vận dụng, hàng rào cầm tâm cảnh hậu kỳ liền muốn phá.
Nàng nhanh chóng bố trí Tụ Linh Trận, lại sợ gây náo loạn tiệm cơm, bày một đống linh thạch như núi nhỏ thành một vòng xung quanh mình.
Chỉ là tiến giai đại viên mãn, không mất bao nhiêu thời gian.
Đầu bếp hít sâu một hơi, bỗng nhiên cảm thấy lần này tới là đáng giá.
Có thể nhìn thấy sáu người ăn sáu hết phần thịt cho sáu mươi người, xem tiểu sư phụ của Vô Thượng Tông ăn ăn đi tiến giai, đời này thật sự đáng giá.
Về sau có gặp được chuyện gì hắn cũng sẽ không cảm thấy thái quá.
Lần này Lâm tiến giai thực sự rất nhanh, sau khi nuốt viên ích khí sơ úc đan cuối cùng xuống, phế phủ hoàn toàn thông suốt, tốc độ linh lực nạp vào trong cơ thể như một con đập lớn xả nước, đột nhiên rót vào trong cơ thể, như vỡ đê mà cọ rửa kinh mạch.
Sau khi những người trước mặt đã ăn xong hai mươi bàn thịt, Lâm Độ cũng đã tiến giai tới đại viên mãn, linh thạch trước mặt đã mất hết linh khí, thành đá vụn tầm thường, xám xịt ảm đạm vô cùng, không còn chút ánh sáng.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, thần thức Lâm Độ phóng ra ngoài, lại đụng vào kết giới.
Nàng nhạy bén phát giác không đúng, mở mắt, một bàn tay nhanh chóng rút ra Phù Sinh phiến, thuận thế đứng dậy: "Ai?"
Cư nhiên có người dám xuống tay với nàng ở Định Cửu Thành, chán sống rồi sao?
Đang lúc yên tĩnh, bỗng nhiên vang lên một giọng nam trong trẻo: "Chẳng qua là tiện đường mà thôi, sư phụ ngươi không dạy ngươi khi tiến giai ở bên ngoài, tốt nhất là bố cái trận phòng ngự sao? Bằng không...... Lỡ may có người xấu thì làm sao bây giờ đây?"
"Sư phụ kia của ngươi không được, có suy xét đổi một người khác không?"
Lâm Độ trong nháy mắt liền biết là ai, một giọng nói hay để hẹn hò qua mạng, móc mỉa mà cũng giống như đang nói lời âu yếm.
"Nguy Chỉ? Ngươi tới Định Cửu Thành làm gì?"
Người nọ ái chà một tiếng: "Ta thật sự chỉ đi ngang qua, chỉ là ngươi gọi ta, ta liền không thể không hiện thân."
"Tông môn của các ngươi, gần đây không phải đã hạ lệnh truy sát người mặt nạ bạc áo bào trắng sao?"
Không gian hơi hơi dao động, người trước đó ẩn trong kết giới bỗng nhiên hiện hình.
Lâm Độ trong nháy mắt đứng dậy cầm lấy Phù Sinh phiến bên hông, tiếp đó ánh mắt rơi vào sự dao động không gian.
Phật tu kia hôm nay mang theo cái nón tre*, có vẻ là vì tránh tuyết, một thân hải thanh tăng y* bình thường, cực kỳ mộc mạc, vành nón của hắn được kéo xuống cực thấp, chỉ lộ ra nửa mặt dưới mịn màng hẹp gầy, nhưng thật ra so với áo cà sa gấm hoa lúc mới gặp vừa mắt hơn rất nhiều, rất có mùi vị thanh đăng cổ phật không nhiễm bụi trần.
Nhưng điều khiến Lâm Độ càng để ý chính là, trước mặt phật tu còn có một người khác.
Người nọ mang mặt nạ bằng bạc, một thân nguyệt sắc trường bào, sau lưng hai thanh loan đao, nhưng giờ phút này, yết hầu người này bị Nguy Chỉ một tay nhìn như tùy ý nắm giữ, nhưng từ gân xanh nổi lên và tay chân giãy giụa tới xem, đã cận kề bờ vực tử vong.
Lâm Độ ngửi thấy trên người Nguy Chỉ thoang thoảng mùi gió tuyết.
Hắn vừa tới, nhưng người đeo mặt nạ đó không phải.
Lâm Độ nhất thời không biết rốt cuộc tên nào càng nguy hiểm, kéo xuống lệnh bài đệ tử bên thắt lưng, chuẩn bị gọi người.
"Đừng gọi mà, ta là người tốt."
"Người xấu cũng nhận mình là người tốt."
Nguy Chỉ vẫn đang khống chế người kia, một bàn tay dễ dàng ôm lấy cổ của người nọ, một bàn tay nhẹ nhàng gỡ xuống một thanh loan đao sau lưng hắn, đốt ngón tay nhẹ nhàng dùng sức, kia rõ ràng là thiên phẩm pháp bảo loan đao theo tiếng mà gãy, như thể thứ hắn đang bẻ chỉ là một cây đũa tầm thường.
Toàn thân Lâm Độ căng thẳng, ánh mắt bắt đầu dừng ở lỗ hổng có thể bày trận.
"Tật xấu suốt ngày hù dọa trẻ con của ngươi, mãi không sửa."
Một giọng nói lãn đạm vô cảm lọt vào kết giới do Nguy Chỉ thiết hạ, sau đó Lâm Độ nghe mùi rượu đặc trưng trên nguời của say.
"Một hai phải làm cho người người sinh ghét, mới coi là bại hoại Phật môn?"
Nguy Chỉ bẻ gãy hai thanh loan đao của người nọ, nón tre che nửa khuôn mặt, khiến người ta khó nhìn rõ nét mặt của hắn.
Nhưng Lâm Độ rõ ràng cảm nhận được sự kì quái trong lời này, hơn nữa khí thế trên người người mặc hải thanh tăng bào ngưng lại.
Nàng nhìn về phía người đi vào kết giới của chiến lực giả đứng đầu Phật môn dễ như trở bàn tay.
Người nọ một thân pháp bào to rộng tím sẫm thêu nhật nguyệt tinh thần, mái tóc giống như Lâm Độ khi mới vừa vào tông môn, tùy tiện buộc ở trên đỉnh, trên trán sau đầu đều là những sợi tóc tán loạn, rõ ràng là một khuôn mặt vô cùng tự phụ, cố tình so Lâm Độ lại càng không chú trọng, một tay xách theo cái bầu rượu, mắt lờ đờ say, thần sắc lại lạnh nhạt.
Đồng thời ngay lúc đó, hệ thống vẫn luôn yên lặng rốt cuộc có phản ứng.
【 Ký chủ, đây chính là não yêu đương tối thượng mà cô vẫn chưa từng gặp, kịch bản sư tôn vì người yêu mà quên mình phụng hiến ba ngàn năm cuối cùng hiến tế Thiên Đạo, đại sư tỷ của sư phụ cô, chưởng môn tiền nhiệm, hạng nhất Cửu Trùng Bảng hiện tại, Lâm Thoan Tiên Tôn. 】
*Cơ táo không phải là cơ mà chủ yếu là mô mỡ ở phía trước xương gò . Khi bạn cười hoặc biểu cảm, nó sẽ hơi phồng lên do cơ mặt co lại, trông giống như một quả táo tròn và sáng bóng. nó được đặt tên là "cơ táo". "Cơ táo" còn được gọi là "cơ cười".
*Nón tre TQ(nhược lý)
*hải thanh tăng y: Trang phục hải thanh mặc khi cúng Phật cho các tu sĩ và cư sĩ Phật giáo ở Trung Quốc vốn là Hán với áo choàng rộng, tay áo rộng