Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
[Kịch bản chính thứ 95 đã kết thúc!]
Sau khi kịch bản kết thúc, Tề Thiên Đại Thánh và "Các vị thần bên ngoài" đã tập trung ở trung tâm sông Thông Thiên để ăn mừng.
[Những người có danh tính "nhân vật phụ" trong Câu truyện vĩ đại ⸢ Tây Du Ký ⸥ hiện đã được trả tự do.]
Các vị thần bên ngoài đã trở thành nô lệ của kịch bản dưới sự đàn áp của cả <Cục> và tinh vân <Hoàng Đế> giờ đã được giải thoát.
[
ÔiÔiÔiÔiÔiÔi]
[VuakhỉVuakhỉVuakhỉ]
Một phần trong số họ thậm chí vốn là những người theo sau "Kẻ mưu phản bí mật" và tham gia kịch bản một cách muộn màng. Và khi Trạng thái của anh ta ngày càng yếu đi, họ tự nhiên bắt đầu bị thu hút về phía Tề Thiên Đại Thánh sau khi anh ta trở thành một Vị thần bên ngoài mới.
[Việc phân phối phần thưởng sẽ bắt đầu ngay bây giờ!]
Các hóa thân nhìn thấy phần thưởng của kịch bản thứ 95 từ trên trời rơi xuống và đôi môi của họ mở rộng thành nụ cười toe toét. Tuy nhiên, thật không may cho họ, niềm vui của họ chỉ tồn tại ngắn ngủi. Ánh mắt của họ nhanh chóng chuyển sang một nhóm Hóa thân đang được nhận phần thưởng khổng lồ ở đằng kia.
"Chà, điều đó...."
"Lẽ ra tôi nên tham gia căn phòng câu chuyện đó...."
Đó là nhóm của <Kim Dokja Company>. Mỗi người trong số họ nhận được một triệu Xu làm phần thưởng cá nhân, trong khi đó, một vài người trong số họ thậm chí còn nhận được Thánh tích Ngôi sao của tinh vân <Hoàng đế>.
Vì phần thưởng được phân phối theo quy tắc, không ai ở đây có thể phàn nàn về thủ tục này.
[Tinh vân, <Hoàng đế>, đang phản đối sự công bằng của kịch bản đối với Cục!]
Không, vẫn có người có thể - và đó không ai khác chính là chủ nhà, tinh vân <Hoàng đế>.
Tất nhiên, họ sẽ cảm thấy không đúng khi phần thưởng của kịch bản quy mô lớn mà họ tổ chức cho chính họ cuối cùng lại nằm trong tay một Tinh vân nhỏ.
[ đang phớt lờ lời phàn nàn của tinh vân <Hoàng đế>]
Một vài người trong số các Chòm sao của tinh vân <Hoàng đế> không thể kìm được cơn thịnh nộ và định giải phóng Trạng thái của mình, nhưng sau đó, một người không thể ngờ tới đã ngăn họ lại.
"Làm ơn, đủ rồi mọi người. Chúng ta đã thua." Đó là Hóa thân mạnh nhất của tinh vân <Hoàng đế>, Fei Hu.
"Các Chòm sao cấp Thần thoại của chúng ta sẽ nghĩ gì nếu họ chứng kiến những hành động hiện tại của chúng ta?"
Các Chòm sao cấp Thần thoại của tinh vân <Hoàng đế> không tham gia vào kịch bản "Tây Du Ký" này. Họ chỉ đơn giản xem quá trình diễn ra từ chỗ của Kịch bản cuối cùng.
"Hãy cư xử một cách đúng đắn để không gây xấu hổ cho danh dự của chúng ta."
Các Chòm sao của <Hoàng đế> nghe thấy giọng nói kiên quyết của Hóa thân này và cúi đầu xuống một cách muộn màng, má đỏ bừng.
Đứng xa hơn một chút, Jung Heewon và Lee Jihye đang quan sát cảnh tượng đó.
"... Thật là một điều đáng ngạc nhiên." "Hoàn toàn đồng ý."
Tất cả những người có tầm ảnh hưởng từ các Tinh vân lớn mà họ đã đụng độ cho đến nay đều không muốn thừa nhận chiến thắng của họ. Nhưng lần này lại có một tình huống khác.
Có lẽ anh ta đã cảm nhận được ánh mắt của họ, Fei Hu nở một nụ cười ngượng ngùng và tiến lại gần hai người.
"Hóa thân Jung Heewon."
Jung Heewon căng thẳng và nắm chặt Thanh kiếm thép. Anh ta rất có khả năng sẽ trở thành một trong những kẻ thù mạnh nhất mà cô từng đối mặt cho đến nay.
Nhưng anh ấy lại bắt đầu nói bằng một giọng ấm áp. "Hóa thân Jung Heewon. Trận chiến lần này của chúng ta đã để lại ấn tượng sâu sắc với tôi ".
"....Ờm, được thôi."
"Nếu có cơ hội trong tương lai, tôi rất muốn mời cô đến Trung Quốc và đãi cô một bữa ăn thịnh soạn."
Có thể phát hiện ra đôi má hơi ửng hồng ở hai bên tóc mai của Fei Hu. Lee Jihye hẳn đã nắm bắt được hình ảnh đó, và thông qua [Truyền Âm], cô ấy đã lên tiếng với một sự ngưỡng mộ thuần túy.
- ... Chà. Mặc dù thế giới đã trở nên đáng cho vào bồn cầu, một người như anh chàng này vẫn còn tồn tại.
Jung Heewon sững sờ nhìn anh ta. Trong khi đó, anh ta lại không dám nhìn vào ánh mắt của cô và bắt đầu hơi bồn chồn.
Lee Jihye huých nhẹ cùi chỏ vào bên hông Jung Heewon.
- Unnie, chị đang làm gì vậy?? Anh chàng này có lẽ là người tốt nhất trong số những người đàn ông mà chúng ta từng thấy cho đến nay, chị biết không? Chắc chắn là anh ta kém xa so với Sư phụ của em về mặt ngoại hình, nhưng đó vẫn là....
"Tôi xin lỗi nhưng...." Jung Heewon trả lời bằng một giọng lịch sự như thể cô ấy là một bậc thầy lão luyện đến từ Murim. "Tôi đã quyết định cống hiến cuộc đời mình cho thanh kiếm, vì vậy...."
"Đó cũng là điều tương tự với tôi."
"....Hả?"
"Tôi muốn mời cô đến Trung Quốc và chia sẻ quan điểm của chúng ta về kiếm thuật suốt cả đêm."
Đôi mắt của Fei Hu rực cháy khi anh ta bắt đầu bài phát biểu dài dòng của mình, khiến Jung Heewon cảm thấy hơi bị đánh bại trong giây lát. Cô liếc sang bên cạnh và phát hiện ra Lee Jihye, người đã từng cổ vũ với đôi mắt lấp lánh của mình, giờ đang lắc đầu bất lực. Nếu toàn bộ chuyện này chẳng qua là sự hiểu lầm của họ, tốt thôi, nhưng nếu không, thì một điều khá khó chịu có thể sẽ xảy đến trong tương lai.
Tsu-chuchuchut....
Nhà tài trợ của cô ấy không thể nhìn điều này nữa, và có thể nghe thấy âm thanh khi cô ấy di chuyển sau đó.
[Chòm sao, "Thẩm phán quỷ diện hỏa thiêng", đang.....]
"Không sao đâu, Uriel. Yên tâm đi. "
Nếu Uriel tiến đến đây một cách không cần thiết, thì ngọn lửa đã tàn của cuộc chiến lại có thể sẽ bùng lên. Tuy nhiên, nếu cô ấy có thể làm theo ý mình, cô sẽ chỉ cần đấu một chọi một với anh ta ngay bây giờ và tiêu diệt ngay mầm mống này, nhưng ánh mắt của các Chòm sao gần đó đang dán chặt vào họ, vì vậy....
"Xin lỗi, tôi đã....."
Ngay khi cô ấy vừa nói được đến đó, Thanh kiếm thép mà cô đang cầm đột nhiên bắt đầu rung lên. Lee Hyunsung đã hóa thành thanh kiếm này. Tuy nhiên vì một vài lý do, cô cảm thấy hơi bực bội.
Tại sao thanh kiếm này không thể là một thanh kiếm biết nói? "Cái quái gì đây? Tránh ra! "
Ngạc nhiên thay, người giúp cô ấy là Han Sooyoung. Không biết từ khi nào cô ấy đã bước vào kịch bản, nhưng bất kể thế nào, cô ấy cũng đã đẩy Fei Hu ra và tiến vào trước khi ném ra một câu hỏi, mắt cô ấy nhìn xung quanh.
"Kim Dokja ở đâu?"....Kim Dokja?
Jung Heewon chuyển tầm mắt sang một Hóa thân nào đó đang nằm trên lưng cô.
Fei Hu trừng mắt nhìn vị khách không mời Han Sooyoung với ánh mắt không vui. Jung Heewon đảo mắt nhìn giữa anh ta và Kim Dokja trên lưng cô, và một ý tưởng hay ho đột nhiên nảy ra trong đầu cô.
"Lãnh chúa của tôi!"
Như thể cô ấy đang diễn lại "Cuộc thi cướp cờ", cô ấy nhanh chóng ôm lấy Kim Dokja và hét lên với giọng đầy ẩn ý.
"Lãnh chúa của tôi, anh có ổn không??"
Cơ thể hóa thân nhợt nhạt của anh mềm nhũn trong vòng tay cô và hơi lắc lư xung quanh.
"Ôi, đức vua của tôi!"
Mọi người đang nhìn cô ấy. Lee Jihye hơi há hốc mồm, trong khi Han Sooyoung thì sững sờ.
Còn với Fei Hu....
"Ah....."
Anh ấy trông như thể anh ấy đã hiểu ra mọi thứ.
"Tôi hiểu rồi, Hóa thân Jung Heewon. Thì ra, nó là như vậy..... "
Ánh mắt của anh chuyển từ Jung Heewon, Han Sooyoung rồi đến Lee Jihye, và cuối cùng đổ bộ vào mặt Kim Dokja. Anh lén cắn môi. Giống như một cảm giác bi thương ghen tị với nhân vật chính được chọn, anh ta chậm rãi cúi đầu và quay người rời đi.
Lee Jihye nhìn thấy hành động đó và gửi [Truyền Âm] cho Jung Heewon.
- Không sao đâu, unnie. Anh ta đi rồi. Có vẻ như anh ta đang rơi vào một sự hiểu lầm kỳ lạ nào đó.
Tuy nhiên, Jung Heewon không dừng lại.
"Lãnh chúa của tôi! Thức dậy! Lãnh chúa của tôi! Nếu anh không tỉnh lại, tôi sẽ giết anh!"
Chát! Chát! Chát! Chát!!
Má trái của Kim Dokja bắt đầu sưng lên sau khi bị lòng bàn tay của cô đập vào liên tục.
Han Sooyoung nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt không mấy ấn tượng và hỏi. "....Cô đang làm gì đấy?"
"Trả thù."
Cô gật đầu đồng tình, và từ chỗ Jung Heewon nắm lấy cổ Kim Dokja và lắc mạnh.
"Này tên kia."
"...."
"Tôi đã nói với anh rằng tôi sẽ đặt Bổ ngữ mới cho anh, đúng không?
Nhưng sau đó, anh cũng không thể chờ nổi và tự đặt cho mình một cái mới luôn à?"
"..."
"Anh có nghe thấy lời dẫn chuyện của tôi không? Anh có nghe thấy phần cuối cùng không? Nó thế nào? Thành thật thừa nhận đi, đồ ngốc. Tôi biết anh đã cảm động đến phát khóc. Phải không?"
Kim Dokja vẫn không trả lời. Han Sooyoung cau mày thật sâu và bắt đầu tát vào cái má chưa sưng còn lại.
Shin Yoosung không thể nhìn cảnh này lâu hơn nữa và vội vàng chạy đến.
"Mọi người đang làm gì vậy?!"
"Đừng lo lắng, anh ta vẫn còn thở. Vẫn chưa chết được."
Bất chấp tất cả những tiếng ồn ào này, anh ấy vẫn không có dấu hiệu thức dậy. Điều đó tạo nên những ý kiến khác nhau trong nhóm.
"Khả năng cao là anh ta cố tình không thức dậy. Anh ta biết mình đã sai."
"Có lý. Trong trường hợp đó, nếu chúng ta để tên này nếm mùi đau đớn đến mức không thể chịu đựng được thì sao.... "
"Không phải các chị đang trở nên hơi quá đáng sao??"
Tình trạng như vậy kéo dài thêm năm phút nữa. Nhưng, dù đã mười phút sau, anh ta vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Đến đây thì biểu hiện của cả nhóm cũng dần trở nên nghiêm túc.
"....Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cuối cùng, cả nhóm phải tìm một người có khả năng giải thích tình huống này cho họ. Đó là Yoo Jonghyuk đang nằm bất tỉnh bên cạnh Kim Dokja.
"Này, Yoo Jonghyuk! Mở mắt ra! Tại sao tên ngốc Kim Dokja này vẫn chưa tỉnh dậy thế?? "
Chát! Chát! Chát! Chát!!
Gò má săn chắc của anh ta không dễ sưng lên như của Kim Dokja. Đã bao lâu trôi qua như thế này? Đôi mắt Yoo Jonghyuk hé mở một chút.
"Tôi là Yoo Jonghyuk...."
"Khỉ thật, anh chàng này bị làm sao vậy?"
Giống như một bệnh nhân tâm thần, anh ấy cứ lặp đi lặp lại điều tương tự.
Yoo Sangah muộn màng tiến đến và ngăn Han Sooyoung lại. "Làm ơn đừng tra tấn Jonghyuk-ssi như vậy nữa. Ký ức của anh ấy bị xáo trộn bởi Câu truyện nên lúc này rất có thể anh ấy đã không còn là chính mình nữa."
"Sangah unnie!"
Cả nhóm sực tỉnh một cách chậm trễ cùng với niềm vui đoàn tụ và quây quần xung quanh Yoo Sangah. Một loại rung cảm khác biệt hiện đang tỏa ra từ cơ thể mới tái sinh của cô.
Han Sooyoung quan sát sự thay đổi này và hỏi với nụ cười tự mãn. "Tôi nghe nói rằng bây giờ cô đã trở thành "Người kế vị của Thích Ca", nhưng cô vẫn chưa cạo đầu của mình."
"Các tôn giáo ngày nay đã trở nên khá hợp thời, cô biết đấy."
"Chào mừng trở lại. Cô đến hơi muộn, nhưng điều đó vẫn ổn."
"Rất khó để quay lại đúng lúc trước khi cô gây rắc rối, nhưng tôi đã làm được."
"....Tôi không phải là người gây rắc rối. Là tên này. "
Yoo Sangah nhún vai và đưa tay về phía Kim Dokja đang bất tỉnh. "Vòng kim cô" trên đầu anh ấy bắt đầu phát ra ánh sáng rực rỡ ngay lúc đó.
Jung Heewon gật đầu hài lòng. "Đó là một cách hay. Tôi đoán rằng anh ta sẽ không thể bỏ chạy lúc này ".
"..... Thật không may, nhưng dường như anh ấy đã chạy trốn mất rồi."
"Hở?"
"Linh hồn của anh ấy đã không trở lại cơ thể của mình."
Một sợi chỉ rất mảnh kéo dài từ chiếc vòng trên đầu Kim Dokja lên bầu trời phía trên. Dường như nó được kết nối đến đâu đó. Yoo Sangah đã quan sát phần cuối của sợi chỉ này và lên tiếng.
"Nhưng đừng lo lắng. Anh ấy không đi xa. Và có vẻ như anh ấy cũng không phải tự ý rời đi."
Không phải tự ý rời đi - ý nghĩa đằng sau những lời đó rất rõ ràng.
Han Sooyoung vội vàng nhìn xung quanh và hỏi. ""Kẻ mưu phản bí mật" biến đi đâu rồi??"
*
Khung cảnh của cổng thông tin thứ nguyên đang lướt qua tôi với một tốc độ nhanh chóng.
Mọi thứ diễn ra trong chớp mắt. Vào thời điểm tôi ngừng kích hoạt [Quan điểm độc giả toàn trí], một thứ gì đó đã tóm lấy linh hồn tôi, và khi tôi lấy lại sự tỉnh táo của mình, tôi đã nhảy qua cánh cổng này cùng với "Kẻ mưu phản bí mật".
Thông thường, một việc gì đó như thế này là bất khả thi. Nhưng lần này lại là một trường hợp đặc biệt.
[Bạn đã không thể duy trì "Lời thề của sự tồn tại".]
[Linh hồn của bạn sẽ tạm thời bị ràng buộc bởi hợp đồng của Lời thề của sự tồn tại.]
[Người lập lời thề với bạn sẽ có quyền hạn đối với linh hồn của bạn trong 24 giờ tới.]
Tôi nhìn những dòng tin nhắn đang lơ lửng trong không trung và cười thầm.
- Tôi không biết [Lời thề của sự tồn tại] lại có thể được sử dụng theo cách này.
[Lời thề của sự tồn tại] - Không được liên hệ với <Kim Dokja Company> trong suốt thời gian của kịch bản hoặc tiết lộ danh tính của mình.
Đó là điều duy nhất tôi không thể duy trì trong suốt kịch bản.
Vì nội dung của kịch bản đã bị thay đổi giữa chừng, tôi nghĩ rằng sẽ có một số khoảng trống cho những ý kiến khác nhau, nhưng có vẻ như cuối cùng thì đã đánh giá rằng tôi đã đi ngược lại với lời thề.
- Anh sẽ giết tôi à?
"Kẻ mưu phản bí mật", hiện giờ đang ở trong hình dạng của một cậu bé, được bao bọc từ đầu đến chân trong những chùm tia lửa mạnh mẽ. Tôi cảm nhận được vô số Yoo Jonghyuk đang nhìn tôi từ trong Câu truyện của anh ấy.
Thế nhưng, tôi không cảm thấy bất kỳ sự thù địch nào từ họ.
Rõ ràng là anh ta không định giết tôi.
Giống như những gì Yoo Jonghyuk đã nói trước đó, nếu người này muốn tôi chết, anh ta đã có rất nhiều cơ hội để làm điều đó.
Không lâu sau đó, cánh cổng đóng lại. Điểm đến của chúng tôi là một nơi quen thuộc. Đó là một khu rừng bị bao phủ bởi bóng tối um tùm.
Đó là Khu rừng của N"Gai, ngôi nhà của "Kẻ mưu phản bí mật". [[Vào đi.]]
Cùng với những lời này, linh hồn tôi bị hút vào một thứ gì đó.
Tôi chớp mắt, và mắt tôi chuyển động. Tuy nhiên, tôi không có tay và chân. Tôi tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra ở đây và nhìn xung quanh, chỉ để phát hiện ra hình ảnh phản chiếu của tôi trong tấm gương trên bức tường gần đó.
... Tôi bây giờ là một chiếc bánh bao Murim bé nhỏ.
Bằng cách nào đó, tôi có cảm giác rằng nó giống với hình dạng mà [999] đã sử dụng trước đây.
"Cảm giác như thế nào khi trở thành một cái bánh bao?!"
Không chắc từ lúc nào họ xuất hiện, nhưng chà, một đám đông các kkoma Yoo Jonghyuk lao vào tôi và bắt đầu đá xung quanh người tôi. Rất may, nó không gây nhiều thương tổn vì tất cả đều là kkoma.
Tôi cúi xuống để ngăn da bánh bao bị rách và hét lên.
- Không chắc anh đang muốn làm gì ở đây, nhưng anh không thể ngăn cản tôi. Trong 24 giờ nữa, tôi sẽ trở lại cơ thể hóa thân của mình, anh biết đấy. Nếu anh muốn giết tôi, anh nên làm như vậy ngay bây giờ.
Tất nhiên, tôi không thực sự có ý rằng anh ta nên giết tôi. Tôi hỏi "Kẻ mưu phản bí mật", đang ngồi trên ngai vàng.
- Kẻ mưu phản bí mật, mục tiêu thực sự của anh là gì? Tại sao anh lại giữ cho tôi sống?
Câu hỏi của tôi khiến các kkoma Yoo Jonghyuk ngừng đánh tôi.
"Kẻ mưu phản bí mật" nhìn xuống tôi. Anh ấy ở đó, Vị thần Bên ngoài mạnh nhất cũng như là Chòm sao mạnh nhất mà tôi biết. Ngoài ra, đây còn là Yoo Jonghyuk mạnh nhất trong tất cả các Yoo Jonghyuk.
- Tôi biết rằng chúng tôi sẽ không bao giờ thắng nếu anh thực sự dốc hết sức.
Ngay cả khi Yoo Jonghyuk lấy lại ký ức của 1864 lượt hồi quy và kết hợp sức mạnh của anh ấy với tôi, thì vẫn không thể vượt qua Kẻ mưu phản thông qua Trạng thái trong Câu truyện của chúng tôi.
Anh ta không chỉ là toàn bộ lịch sử kéo dài từ lượt thứ 0 cho đến lượt thứ 1863, hơn hết, anh ta còn phải chịu đựng một khoảng thời gian không thể đo đếm được sau chuyện đó.
Ngay cả vậy, "Kẻ mưu phản bí mật" đã chọn thua cuộc thay vì giết chúng tôi.
"Đó là bởi vì cậu cần thiết, đồ ngốc." [41] lắng nghe tôi và đáp lại. "Cậu sở hữu mảnh cuối cùng của "Bức tường cuối cùng", đó là lý do tại sao."