Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cậu suy đoán đây hẳn là người thống trị của đại lục Kình Thiên và vương hậu của ông ta. Hiện giờ tuy rằng đã đổi tên thành tộc trưởng và đệ nhất phu nhân, nhưng tính chất thì không khác nhau lắm.
Đan Kỳ cảm thấy hình như không giống với trong tưởng tượng, ai cũng nói sinh sản giả không hề có địa vị? Vì sao cậu lại có cảm giác cậu được coi trọng vậy nhỉ? Đặc biệt là vị vương hậu đoan trang ưu nhã kia, ánh mắt của bà mang theo tha thiết nóng bỏng, thậm chí không thèm che giấu. Gia tộc này hình như rất cần một sinh sản giả?
Chặc là bọn họ thiếu con?
Đan Kỳ dưới sự dẫn dắt của tổng quản vương cung, đi tới trước mặt tộc trưởng và đệ nhất phu nhân. Tổng quản giới thiệu cho cậu nói: “Đông Phương tiên sinh, vị này chính là tộc trưởng của gia tộc Kình Thiên Kình An tiên sinh. Còn vị này là đệ nhất phu nhân của gia tộc Kình Thiên, Lâm Mạn Thiên phu nhân. Bọn họ là cha mẹ của chồng ngài Kình Trạch tiên sinh, ngài cũng có thể gọi họ là cha và mẹ.”
Đan Kỳ chưa từng có cha mẹ, không biết cha mẹ là tình cảm như thế nào. Nhưng nếu cần kêu, vậy thì cậu sẽ làm theo. Vì thế cậu gật đầu với bọn họ, nhỏ giọng kêu: “Cha, mẹ.”
Lâm Mạn Thiên rất vui vẻ tiến lên nắm lấy tay cậu nói: “Để mẹ xem xem, đứa nhỏ này lớn lên thật xinh đẹp! Anh nói xem có đúng không lão Kình?”
Đan Kỳ:… Lão…. Kình?
Những năm gần đây Kình An đã quen với cách xưng hô của hậu duệ Hoa Hạ Lâm Mạn Thiên, gật gật đầu nói: “Ừ, xinh đẹp, xinh đẹp.”
Lâm Mạn Thiên lại quay đầu nhìn về phía Đan Kỳ, kéo tay cậu vừa đi vào vương cung vừa nói: “Hơn nữa mẹ và mẹ con còn từng có duyên gặp nhau vài lần. Bà ấy cũng là hậu duệ của Hoa Hạ truyền thống, bà ấy là một trong những người mang họ Âu Dương hiếm hoi ở đó. Đáng tiếc thân thể bà ấy không tốt đã mất sớm. Lúc ấy mẹ và mẹ con học chung trường đại học, chị Âu Dương là một cô gái rất ôn nhu. Con rất giống với mẹ của con, sau này mẹ kêu con là tiểu Kỳ được không?”
Đan Kỳ không muốn nhắc tới cái họ làm cho cậu chán ghét kia, liền nói: “Mẹ kêu con Đan Kỳ là được!”
Sau khi nghe Đan Kỳ nói, trong mắt Lâm Mạn Thiên lại lộ ra cảm động, vỗ vỗ mu bàn tay cậu nói: “Thật hiếm thấy con còn nhớ tên mẹ con, chị Âu Dương Đan Á có một đứa con như vậy, bà ấy ở nơi chín suối cũng nên nhắm mắt.”
Đan Kỳ:…. Chuyện này thật đúng là trùng hợp…..
Thế nhưng ở chung với vị phu nhân này khiến người ta cảm thấy thoải mái, chắc là bởi vì bà cũng là con cháu của Hoa Hạ? Lục Hoa Lâm cậu ở chính là ở Cửu Châu Hoa Hạ. Đan Kỳ khẽ cười với Lâm Mạn Thiên nói: “Cũng thật ngạc nhiên khi mẹ vẫn còn nhớ tới mẹ của con.”
Lâm Mạn Thiên kéo Đan Kỳ ngồi lên xe ngựa của vương cung. Hoàn cảnh ở đại lục Kình Thiên tốt hơn hoàn cảnh ở đại lục Đông Phương, điều hiếm thấy là trong vương cung có vành đai xanh. Mặc dù không nhiều lắm, nhưng đối với tinh tế thưa thớt thực vật thì cũng đủ làm vương cung có vẻ cao cấp hơn.
Đi qua vài tòa cung điện, Lâm Mạn Thiên mang Đan Kỳ tới chỗ ở của Kình Trạch. Chỗ ở của Kình Trạch nằm ở phía đông của vương cung, là Lâm Mạn Thiên tự mình chọn. Bà giới thiệu: “Ở Hoa Hạ chúng ta, nơi thái tử ở gọi là Đông Cung. Tuy rằng hiện giờ cũng không kêu là Đông Cung, nhưng mẹ vẫn sắp xếp chỗ ở của nó ở hướng đông. Chủ yếu là sợ nó ảnh hưởng thế giới hai người của mẹ, nhưng sau đó mẹ lại phát hiện mình lo lắng nhiều, nó căn bản mặc kệ chúng ta. Con không biết, thằng nhóc Kình Trạch này…. chờ con thấy nó sẽ biết.”
Bà quyết định tạm thời không nói cho Đan Kỳ biết Kình Trạch có một khuôn mặt than và tính cuồng bạo, để cậu không có định kiến, cũng không có ấn tượng xấu với chồng tương lai của cậu.
Thật ra Đan Kỳ không có hứng thú lắm với Kình Trạch, khi cậu biết mình sẽ bị bán đi, cậu cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Cho dù đối phương là một ông già, cậu chỉ cần cố gắng hoàn thành trách nhiệm sinh con cho hắn là được. Cậu không thể lựa chọn vận mệnh, nhưng ít nhất cậu có thể lựa chọn cuộc sống giúp câu thoải mái hơn.
Nơi Lâm Mạn Thiên sắp xếp cho cậu là ở sân sau chỗ ở của Kình Trạch. Khiến Đan Kỳ vui vẻ là trong sân sâu có một hoa viên nhỏ, trong hoa viên có rất nhiều bùn đất. Khi đến gần mới phát hiện thì ra tất cả hoa cỏ trong hoa viên chỉ là vật mô phỏng. Thế nhưng không quan trọng, chỉ cần có đất với cậu mà nói cũng đã đủ tốt rồi.
Dưới sự chỉ huy của Lâm Mạn Thiên, trong sân sau chuyển tới không ít đồ dùng sinh hoạt và các vật trang trí liên quan. Lâm Mạn Thiên lại chọn cho cậu vài người hầu và đầu bếp để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu. Năng lực độc lập sinh hoạt của Đan Kỳ vẫn rất mạnh, cậu cũng không cần những người này, nhưng lại không tiện từ chối ý tốt của Lâm Mạn Thiên, nên đành phải nhận tất cả.
Thực nhanh những người này đã dọn dẹp sân sau sạch sẽ ngăn nắp, ấm áp lịch sự. Đan Kỳ cảm thấy hoàn cảnh nơi này so với tưởng tượng của cậu thì tốt hơn nhiều, nên vui vẻ ở lại.
Lâm Mạn Thiên dặn dò nhóm người hầu chăm sóc cho Đan Kỳ thật tốt rồi rời đi. Trước khi đi còn nói với cậu: “Kình Trạch nửa tháng sau mới về, trong nửa tháng này con có thể làm quen với hoàn cảnh của vương cung. Có yêu cầu gì cứ nói với mẹ, đừng khách sáo với mẹ nhé.”
Đan Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, cũng thể hiện lòng biết ơn của cậu. Thần Tướng đã từng nói, nếu có ai đó đối tốt với mình, mà mình cảm thấy ý tốt này không phải là giả dối, vậy thì phải nói cảm ơn người đó.
Thần Tướng dạy dỗ cậu rất tốt, ít nhất là khôn ngoan biết phân biệt đúng sai.
Cậu còn rất xấu hổ khi xin phép: “Xin hỏi mẹ, cái hoa viên nhỏ kia, con có thể…. ừm… cải tạo được không ạ?”
Lâm Mạn Thiên nhìn thoáng qua hoa viên mô phỏng kia nói: “Đương nhiên là có thể, toàn bộ hậu viện con có thể tùy tiện cải tạo. Phải nhở kỹ con cũng là một trong hai chủ nhân ở nơi này.” Nói xong bà còn vỗ vai Đan Kỳ, giống như là đang cổ vũ cậu.
Đan Kỳ tiễn Lâm Mạn Thiên đi, liền vươn móng vuốt tới hoa viên kia. Chỉ là hoa mô phỏng còn cứng hơn so với tưởng tượng của cậu, rút lên phải tốn chút sức.
Vẻ mắt nhóm người hầu hơi ngốc ra khi nhìn thấy vương tử phi mới đi vào cung điện của tiểu vương tử đã bắt đầu rút hoa giả, sôi nổi khiến cho người ta sợ ngây người. Đợi cho bọn họ cảm thấy nên giúp vương tử phi nhổ hoa giả thì cậu đã nhổ được nửa vườn hoa.
Có người giúp đỡ, tốc độ của cậu nhanh hơn nhiều. Sau khi nhỏ hết hoa giả, Đan Kỳ nhìn đất bị sa hóa rất nghiêm trọng, cậu nghĩ một lúc phải làm thể nào để đất không sa hóa nữa mà trở nên càng ngày càng màu mỡ. Quan trọng nhất trong đó đương nhiên là bón phân. Nhưng phân bón nào là tốt nhất? Đương nhiên là phân chuồng. Phân chuồng có nguồn cung cấp rộng rãi, số lượng nhiều, dễ dàng lấy nguyên liệu và sử dụng tại chỗ, giá thành tương đối thấp. Mà chất dinh dưỡng bên trong cũng tương đối toàn diện, không chỉ có nitơ, phốt pho, kali mà còn có cả canxi, magie, lưu huỳnh, sắt và một số nguyên tốt vi lượng. Có thể nói là một loại phân bón hoàn hảo.
Vì thế cậu phủi phủi đất trên tay, quay đầu hỏi người hầu: “Chào ngài, có thể tìm ít phân bón mang tới đây không?”
Người hầu:????
“Phân…. sao?” người hầu cho rằng mình nghe lầm, vẫn luôn xác nhận lại với Đan Kỳ.
Đan Kỳ đáp: “Không sai, chính là phân. Ưm…. gì cũng được, động vật, con người, đều được.”
Tuy rằng trong lòng người hầu đang có hàng ngàn con ngựa chạy như điên, nhưng anh ta vẫn lựa chọn nghe theo chỉ thị của Đan Kỳ đi làm. Trong vương cung vừa vặn nuôi mấy chục con ngựa dùng để đi lễ nghi trong ngày hội, những con ngựa lễ nghi này mỗi ngày sẽ tạo ra một xe lớn cứt ngựa. Vốn dĩ là muốn lôi ra khỏi vương cung để vứt đi, bởi vì mùi của cứt ngựa không dễ ngửi lắm. Nếu vương tử phi điện hạ muốn, người hầu liền kêu người nuôi ngựa mang xe phân ngựa kia kéo tới sân sau của tiểu vương tử phi.
Đan Kỳ sau khi nhìn thấy phân rất là vui sướng, cậu kêu người hầu đem tất cả những phân này đổ vào trong đất, cũng không động vào nó, chỉ phơi dưới ánh nắng mặt trời. Bởi vì trong phân chứa các loại vi khuẩn, mà ánh mắt trời chính là con đường khử trùng tốt nhất.
Lúc này đang là giữa trưa, phân được ánh mặt trời chiếu xuống tỏa ra một mùi thơm khiến người ta không thích lắm. Đan Kỳ lại hồn nhiên không phát hiện ra, cậu đem cây non rau chân vịt nuôi trong ly nước mang ra, để dưới ánh sáng để cây được quang hợp. Là một hoa yêu, tuy rằng chỉ là một tàn hồn, nhưng nếu được phơi nắng thì cũng rất bổ ích với cậu.
Nhóm người hầu từng bước tụ vào phòng bếp nhỏ của sân sau hoặc là phòng nghỉ, không muốn ra cửa. Bởi vì cái mùi vị kia thật sự là không dễ ngửi, đặc biệt là sau khi được mặt trời chiếu xuống lại càng khó ngửi hơn.
Có người hầu nói: “Mọi người nói xem, tiểu vương tử trở về có tức giận hay không?”
“Có thể, dù sao tiểu vương tử là một người…. không thích cười lắm.” Hơn một trăm vị diễn viên hài kịch cũng không thể khiến hắn cười một cái, có thể nhìn ra tính tình không được tốt lắm.
“Hy vọng trước khi tiểu vương tử trở về thì mùi vị này sẽ không còn nữa.”
“Mọi người nói xem vị vương tử phi mới tới này đang định làm gì vậy? Vì sao lại muốn thả phân vào trong đất hoa viên chứ?”
“Không biết, mọi người nhìn cây cỏ trong tay ngài ấy? Chẳng lẽ là muốn nuôi loại cỏ này sao?”
Lúc này một âm thanh âm trầm truyền ra từ trong góc: “Vương tử phi cái gì, chẳng qua chỉ là một sinh sản giả mà thôi! Chỉ là một loại hàng hóa được phu nhân mua về cho tiểu vương tử chơi mà thôi! Thật sự coi mình là tiểu vương tử phi thật sao?”
Mọi người nhìn về phía góc phòng, thì xa là con gái của nhũ mẫu Kình Trạch. Từ nhỏ cô ta đã thích Kình Trạch, trong vương cung ai cũng biết điều này. Kình Trạch đối với cô ta cũng không giống với những người khác, dù sao cũng là con gái của nhũ mẫu, từ nhỏ lớn lên bên nhau. Nhưng ai cũng có thể nhìn ra Kình Trạch không có hứng thú với cô ta.
Phải nói…. Kình Trạch không có hứng thú với bất cứ ai cả, chuyện hắn hứng thú nhất chỉ có đánh nhau.
Hiện giờ cô ta lại làm vị trí quan trọng trong vương cung, nhóm người hầu cũng không dám nhiều lời, chỉ đành ngậm miệng. Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, lại thấy vị vương tử phi điện hạ mới tới kia không biết tìm đâu ra một cái xẻng, dưới mặt trời nóng bức đào xới đất lên.
Nhóm người hầu nhìn thấy lập tức cầm lấy xẻng trong tay cậu, giúp đỡ cậu xới đất lên.
Đan Kỳ cũng không khách khí với nhóm người hầu, biết bọn họ là nghe theo lời Lâm Mạn Thiên tới chăm sóc cậu, liền theo ý mình chỉ bọn họ sửa sang lại đất như thế nào. Lại dặn dò những người hầu nhàn rỗi đi chuẩn bị tư liệu về nhà ấm, cậu định biến mảnh đất này thành một cái nhà ấm. Bởi vì hiện giờ mới đầu xuân, nhiệt độ không khí cũng không thể làm mầm non lớn lên.
Vì thế đám người hầu vừa ngơ ngác vừa dựa theo chỉ thị của Đan Kỳ mà làm việc.
Mà Kình Trạch đang ở biên cảnh đại lục Kình Thiên nhận được video cuộc gọi của mẹ, hắn chấp nhận cuộc gọi, hình ảnh thực tế ảo của mẹ liền xuất hiện trước mặt hắn. Kình Trạch lễ phép gật đầu với mẹ nói: “Mẹ có chuyện gì sao?”
Lâm Mạn Thiên cười cười với hắn, nói: “Bảo bối à, mẹ đã thay con mua một người vợ, vui vẻ không, bất ngờ không?”
Kình Trạch:????
Hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc trước có người gọi tới cho hắn, nói với hắn sinh sản giả hắn đã mua sắp đưa tới. Lúc trước hắn còn buồn bực, khi nào thì mình mua sinh sản giả? Chỉ cho là có người gọi nhầm số điện thoại, cũng không để trong lòng. Không ngờ rằng là mẹ mua cho hắn. Hắn lại nghĩ tới lúc trước mẹ muốn số tài khoản của hắn, hắn liền tiện tay gửi qua. Cùng ngày xác thực có 10 tỷ bay đi, hắn còn tưởng rằng mẹ nổi hứng mua thứ gì xa xỉ.
Kình Trạch hít sâu một hơi nói: “Mẹ, con không cần vợ.”
Lâm Mạn Thiên nói: “Mua cũng đã mua, không thể trả lại. Mẹ đã đưa tới phòng ngủ của con, quay về sớm một chút để viên phòng! Là thể chất 4 cấp ưu ++! Mẹ nói với con chỉ cần con thường xuyên cùng phòng, nhất định sẽ sinh ra đời sau ưu tú. Con cũng hy vọng gen tốt của con được truyền lại đúng không?”
Kình Trạch nghĩ nghĩ nói: “Cha và mẹ sao không suy nghĩ tới việc sinh thêm đứa nữa?”
Vẻ mặt Lâm Mạn Thiên vui vẻ nói: “Bảo bối à, con đề nghị ba mẹ sinh em trai cho con sao? Trời ạ, đây là lần đầu tiên con cùng ba mẹ bàn bạc về vấn đề thành viên gia đình, tuy rằng hiện giờ mẹ không thể sinh được đứa thứ hai, nhưng mẹ rất vui vẻ.” Như vậy có phải là trong lòng con trai bảo bối của bà có tình cảm không nhỉ? Chỉ cần có cảm tình thì càng tốt, không cần phải sợ hắn đối xử không tốt với vợ mới xinh đẹp.
Kình Trạch không biết phải nói thêm gì đành phải ăn ngay nói thật: “Mẹ vui vẻ là được, bên này con còn chút việc cần xử lý,phải chờ thêm một tuần nữa thì mới trở về. Chuyện viên phòng…. chờ con trở về rồi nói sau!”
Lâm Mạn Thiên vừa nghe liền biết có hi vọng, lập tức vui vẻ nói: “Chúng ta chờ con trở về! Thuận tiện nói thêm một câu nữa, vợ mới của con cực kỳ xinh đẹp! Rất rất xinh đẹp nha!”
Sau khi cúp máy, Kình Trạch nâng chân lên, đá văng đại tướng trùng tộc dưới chân đi, lẩm bẩm một câu: “Rất rất sinh đẹp sao? Xinh đẹp như thế nào chứ?”
Đại tướng trùng tộc lăn ra ngoài, đứng dậy chỉ vào hắn hô: “Cậu cậu cậu cậu cậu cậu…..”
Kình Trạch hỏi: “Tôi?”
Đại tướng trùng tộc che lại miệng vết thương còn nói thêm: “Tôi tôi tôi tôi tôi tôi tôi….”
Kình Trạch nhíu mày: “Anh?”
Đại tướng trùng tộc xoay người bung cánh ra bay đi.
Kình Trạch cạn lời nói: “Cuối cùng là muốn nói gì?” Thu hồi vũ khí, Kình Trạch còn cân nhắc chuyện vợ mới: “Rốt cuộc là xinh đẹp như thế nào?” Mẹ cũng không gửi hình ảnh thực tế ảo cho hắn.
Lĩnh chủ tinh cầu hành tinh số 23 nhìn ra hắn có tâm sự, bởi vì mặt tiểu vương tử Kình Trạch từ nhỏ đến lớn chỉ có một biểu tình. Lạnh nhạt, lạnh nhạt, lại lạnh nhạt. Tuy rằng gương mặt đẹp trai này khiến cho toàn bộ sinh vật tinh tế muốn tiến vào kỳ động dục, nhưng khi nhìn tới đôi mắt hắn, từng người từng người đều tự động thu lại tin tức tố của mình. Ai cũng không muốn mất đi mạng nhỏ chỉ vì trai đẹp. Đối với những người không thân quen với hắn, nhìn thấy đôi mắt này sẽ cảm thấy đây quả thực là một diêm vương sống.
Linh chủ tiến lên ngàn ân vạn tạ Kình Trạch: “Thật sự cảm ơn, rất cảm ơn. Quê hương chúng tôi nhiều năm qua bị trùng tộc quấy phá, lại không có năng lực chống chọi lại. Nếu không phải có ngài, ngày sau của chúng tôi không biết phải qua như thế nào.”
Diêm Vương sống rất là lễ phép gật đầu với lĩnh chủ nói: “Ngài khách khí.”
Cứ mỗi lần xuất hiện lại khách khí như vậy, làm lĩnh chủ đại nhân vuốt mồ hôi. Vị này là cao thủ đệ nhất mà toàn tinh tế đều kinh sợ, luôn khiến người khác đắn đo không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Lĩnh chủ đành phải sợ hãi xua tay: “Không có không có không có, ngài…. có yêu cầu gì sao? À ý của tôi là, này…. đây là một ít đặc sản của tinh cầu chúng tôi, là…. mã não xanh và thạch anh tím, tất cả đều là hàng cao cấp. Đưa cho đệ nhất phu nhân, mẹ ngài làm đồ trang sức đi!”
Những hành tinh gần trùng tộc đa phần khoáng sản rất là phong phú, cho nên mỗi khi hắn giúp bọn họ, lĩnh chủ đều sẽ tặng một ít lễ vật nhỏ. Từ trước tới giờ Kình Trạch đều từ chối, nhưng mỗi lần từ chối, nhóm lĩnh chủ đều sợ tới mức mềm chân, ba quỳ chín lạy muốn hắn nhận. Trên đời này làm gì có chuyện giúp đỡ vô điều kiện? Nếu hắn không chịu thu thù lao, sau này lại tới thanh toán cũng không vui vẻ gì. Dù sao một mình hắn có thể đánh toàn bộ trùng tộc, muốn thu những hành tinh nho nhỏ như bọn họ cũng chỉ dễ như trở bàn tay.
Sau này hắn cũng không từ chối nữa chỉ nói: “Đổi thành tiền mặt gửi vào tài khoản đi!” Mấy thứ này thật sự quá nặng, hắn lại không muốn khiêng.
Lĩnh chủ lập tức ngàn ân vạn tạ, vội vàng cho người đi chuẩn bị đủ tiền mặt, để gửi tiền sang cho tiểu vương tử Kình Trạch.
Mà khi Kình Trạch chuẩn bị đi lại lập tức xoay người lại, hắn nhìn chằm chằm một khối ngọc lục bảo lóng lánh. Viên ngọc lục bảo kia có màu rất trong, nhìn rất là xinh đẹp. Khi hắn tới gần thì viên ngọc kia lại càng lóa mắt. Hắn vẫn luôn tưởng tưởng về sự xinh đẹp của vợ mới, hắn không có khái niệm gì. Chắc là giống như viên ngọc này đi?
Vì thế hắn tiến lên cầm viên ngọc lục bảo kia đi, nói với lĩnh chủ: “Trừ vào khoản tiền kia, tôi cầm viên ngọc này đi.” Có lẽ có thể đưa cho vợ tương lai làm quà tặng gặp mặt.
Lĩnh chủ ở phía sau vừa nịnh nọt vừa cười: “Ánh mắt tiểu vương tử thật tốt! Viên đá này là ngọc lục bảo cực phẩm, ngay cả đại lục của trùng tộc một trăm năm cũng khó có được một viên.”