Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“An Cách Nhĩ!” Thanh âm của Oss dưới lầu vẫn vang văng vẳng, “Nhanh lên đi, có thứ tốt cho cậu xem nè.”
Mạc Phi vẫn như cũ ôm lấy An Cách Nhĩ hôn cổ hắn, khẽ nhíu mày.
An Cách Nhĩ nhìn hắn, “Anh không định dừng sao? Oss chờ 3 phút rồi đó.”
Mạc Phi ôm chặt An Cách Nhĩ, ghé vào lỗ tai hắn nói, “Tôi muốn giết Oss.”
Dưới lầu truyền đến thanh âm đập cửa, “An Cách Nhĩ, xe của cậu vẫn còn, khẳng định vẫn còn ở nhà, không xuống mở cửa tôi thì tôi cạy cửa đó.”
Mạc Phi thở dài, “An Cách Nhĩ, chúng ta kêu Ace cắn chết Oss đi.”
An Cách Nhĩ nở nụ cười, hôn lại Mạc Phi, “Nếu anh muốn có thể làm tiếp, không cần để ý tới Oss mà.”
“Nhưng mà hắn làm hỏng bầu không khí rồi!” Mạc Phi vươn tay lấy quần áo, bất đắc dĩ nhìn An Cách Nhĩ, “Hơn nữa cậu rõ ràng có hứng thú với thứ mà hắn nói.”
An Cách Nhĩ hơi hơi nhếch khóe miệng.
“Vậy… Lần này thiếu nợ?” Mạc Phi nhún vai, “Chờ đêm xuống không gian yên tĩnh rồi làm tiếp.”
An Cách Nhĩ sờ cằm suy tư một chút, “Nhưng mà lúc đó chưa hẳn tôi sẽ có hứng giống lúc này.”
“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi ôm hắn, “Cậu đừng tra tấn tôi nữa, có được không?”
An Cách Nhĩ cầm quần áo lên, vừa mặc vừa chậm rãi nói, “Vậy anh thừa nhận thích tôi trước đi.”
Mạc Phi nhào vào người hắn, “Không thừa nhận!”
Hai người ở trên giường lăn lộn một chút, sau đó đột nhiên nghe tiếng cửa bị cạy ra, Ace chạy tới sủa hai tiếng, bất quá khi thấy là người quen, liền im lặng không sủa nữa. Dưới lầu truyền đến thanh âm của Oss, “Ê, tôi là cảnh sát đó, cái này được xem là xâm nhập nhà dân phi pháp, coi chừng bị kiện.”
“Ân.” Thanh âm của Cửu Dật chậm rãi truyền đến, “Không sao, đến lúc đó chúng ta nói là Ace mở cửa cho chúng ta.”
…
Mạc Phi bất đắc dĩ đứng lên mặc quần áo, sau đó cẩn thận sửa lại y phục cho An Cách Nhĩ, lúc này hai người chợt nghe thấy tiếng bước chân.
Mạc Phi sửa quần áo cho An Cách Nhĩ xong, ấn hắn xuống giường, cúi đầu hôn tiếp.
An Cách Nhĩ nghiêng đầu, khó hiểu hỏi, “Sao lại hôn? Anh không sợ bị thấy sao?”
Mạc Phi tỏ ra không sao tiếp tục hôn, “Đừng lo, dù sao thì bọn hắn cũng có phạm vi giới hạn.”
Sau đó, thật không như mong đợi của mọi người, cửa phòng bị mở ra, Cửu Dật bước vào trước, theo sau là Oss, Ace bị bắt ở dưới lầu cũng chạy lên theo, nó muốn thân thiết với An Cách Nhĩ một chút.
“Ách…” Cửu Dật cùng Oss đồng thời xấu hổ nhìn hai người quần áo không được chỉnh tề mấy nằm trên giường.
“Khụ khụ.” Cửu Dật ho khan hai tiếng rồi chỉ vào Oss, nói, “Tôi đã nói là sáng sớm không được quấy rầy hai người, nhưng Oss bảo nhất định phải sang, tôi nói đừng cạy cửa coi chừng bọn họ đang thân mật, hắn nói dù vậy cũng mặc kệ.”
“Ê ê!” Oss mở to hai mắt nhìn Cửu Dật đang vu khống mình.
Cửu Dật nhìn Eliza trên vai đang che mặt lại, nói, “Eliza, chúng ta đi thôi, đừng nhìn, bất lịch sự lắm!” Vừa nói vừa ra ngoài đóng cửa lại, ý bảo hai người cứ tiếp tục.
“Từ từ coi!” Oss chặn cửa lại, nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, vụ lần này cậu nhất định sẽ rất có hứng thứ nha!”
An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi cũng không có tâm tình làm tiếp, An Cách Nhĩ lười biếng nằm trên giường, nói, “Gì vậy?”
Oss bước tới, cười gượng hai tiếng với Mạc Phi, Mạc Phi bất đắc dĩ, định leo xuống thì bị An Cách Nhĩ túm lại.
An Cách Nhĩ tựa lên người Mạc Phi, chọn một góc độ thoải mái nhất, liếc mắt nhìn tư liệu trong tay Oss.
“Cái này được đặt trước cửa cảnh cục tối qua.” Oss nói, “Là một tên phạm nhân siêu cấp kiêu ngạo!”
“Nga?” An Cách Nhĩ thật sự cảm thấy hứng thú cầm lấy, mở túi văn kiện lấy ra tấm ảnh, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi vừa nhìn thấy liền mở to hai mắt.
Trên tấm ảnh là một giáo đường có kết cấu phức tạp… Chẳng qua, giáo đường được dựng lên bằng một thứ gì đó rất kỳ lạ. Hai người cẩn thận nhìn một chút, liền phát hiện ra, là xương cốt. Hơn nữa nhìn theo kết cấu xương, đây là xương người.
“Hiện vật đâu, có mang đến không?” An Cách Nhĩ quả nhiên ngồi dậy, một bộ dáng thập phần hứng thú.
“Để ở cảnh cục.” Oss nói, “Cái này còn không phải đáng sợ nhất rồi sao! Pháp y đã tiến hành phân tích xương cốt dùng để dựng giáo đường, chứng minh đã chết không quá ba ngày, là bộ xương của hai mẹ con… Vừa báo mất tích cách đây năm ngày.”
“Năm ngày?” Mạc Phi giật mình không ít, “Tôi còn tưởng đã chết lâu lắm rồi.”
An Cách Nhĩ cũng tựa hồ cảm thấy khó hiểu, “Năm ngày, sao có thể làm thi thể sạch sẽ tới vậy?”
“Pháp y nói, thịt được lạn bỏ rất cẩn thận.” Oss nói, “Là dùng răng nanh.”
An Cách Nhĩ nhấc mi, nhìn kỹ tấm hình được phóng đại, “Là do chuột cắn sao?”
“Đúng vậy.” Oss gật đầu, “Pháp y nói, sau khi giết người, có kẻ đã dùng hàng ngàn con chuột để làm sạch thi thể, công việc này những con chuột làm rất nhanh, không đến nửa ngày đã ăn hết thịt chỉ còn mỗi bộ xương.”
An Cách Nhĩ gật gật đầu, nhìn chằm chằm tấm ảnh thật lâu, thì thào tự nói, “Rất biết điều.”
“An Cách Nhĩ, cậu đồng tình một chút đi, hai mẹ con nhà này còn rất trẻ, đứa con chỉ mới có năm tuổi.” Oss nói.
“Ách… Tôi không có nói chuyện này rất thú vị, đây là chuyện rất đáng sợ.” An Cách Nhĩ khoát tay, sờ sờ cằm, nói, “Tôi chỉ nói, hung thủ lần này rất thú vị.”
“Thánh đường được xếp bằng xương này được đặt trước cảnh cục sao?” Mạc Phi hỏi.
“Đúng, xuất hiện tối hôm qua.” Oss nói, “Pháp y bỏ cả đêm ra nghiên cứu, đều cảm thấy rất đáng sợ, mà mấu chốt chính là mấy ngày nay có xảy ra mấy vụ bắt cóc, chúng tôi cảm thấy càng lúc càng xuất hiện nhiều án bắt cóc với mất tích, cho nên…”
“Anh sợ hung thủ sẽ tiếp tục sát hại người vô tội sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Chúng tôi đã tra qua bối cảnh của hai mẹ con, tương đối trong sạch, quan hệ với mọi người cũng rất tốt, không giống như loại người gây thù chuốc oán với người ta. Đột nhiên gặp chuyện bất hạnh thế này, chỉ có thể nói hung thủ quá biến thái.” Oss nhún vai, “Chúng ta gặp loại biến thái này, có lần thứ nhất, tất nhiên sẽ có lần thứ hai, về sau sẽ càng thêm nghiêm trọng, ra tay càng thêm hung tàn.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn chằm chằm tấm ảnh trong chốc lát.
Đột nhiên điện thoại của Oss reo lên, hắn chạy ra ngoài bắt điện thoại, nghe xong liền vội vã chạy vào, nói với An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, nguy rồi, lại tìm thấy một tòa giáo đường khác.”
“Y hệt với cái này sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Không phải.” Oss nói, “Chất liệu thì như nhau nhưng kết cấu thì khác hẳn.”
An Cách Nhĩ hỏi, “Phát hiện ở đâu?”
Có người bỏ vào bao mang tới cảnh cục, bất quá chỉ đưa tới phòng bảo vệ, bảo vệ vừa cầm lấy liền cảm thấy đáng nghi, sau đó dùng máy quét xem bên trong có gì, phát hiện là xương người nên lập tức báo cáo.”
“Còn người đưa cái bao đó?” An Cách Nhĩ truy vấn.
“Đi rồi.” Oss nhún vai, “Cái bao cảnh cục cũng vừa mới thu lại…”
“Oss!” An Cách Nhĩ thoạt nhìn có chút bất mãn, “Bảo vệ của cảnh cục thực không chuyên nghiệp! Thứ trong bao đã có tin tức gì chưa?”
“Pháp y đang kiểm tra.” Oss trả lời.
“Được rồi.” An Cách Nhĩ bất mãn đứng dậy, “Để tôi tới cảnh cục nhìn một cái.”
“Vậy thì tốt quá.” Oss xuống lầu chuẩn bị xe, Mạc Phi nhanh tay lẹ chân lấy đồ ăn sáng cho An Cách Nhĩ. Cửu Dật kiên quyết không nhìn tới thứ ghê tởm đó nên không đi theo, bởi vậy hắn mang Ace về nhà chiếu cố. Oss thì chở hai người tới cảnh cục.
Mạc Phi ngồi bên cạnh An Cách Nhĩ, tựa hồ có chút không thích ứng, An Cách Nhĩ nhìn nhìn hắn, hỏi, “Mạc Phi, sao nhìn anh khẩn trương vậy?”
“Không.” Mạc Phi lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Oss theo kính chiếu hận nhìn Mạc Phi, cười nói, “Đúng rồi, Mạc Phi trước kia là thiếu niên bất lương mà.”
Mạc Phi nhấc mi, không nói lời nào.
An Cách Nhĩ nhìn nhìn Mạc Phi, nói, “Đừng lo, Oss ngốc lắm, cảnh sát như hắn vẫn cần anh làm tình báo mà.”
“An Cách Nhĩ.” Oss có chút vô lực, “Cậu cổ vũ Mạc Phi cũng đâu cần chà đạp tôi?”
“Rồi sao?” An Cách Nhĩ sờ cằm, “Dù sao nói thông minh hơn anh đối với ai cũng không tính là khích lệ gì, bởi vì đại bộ phận người sống trên trái đất cộng thêm tiểu bộ phận các loài động vật có vú còn có tất cả người ngoài hành tinh thêm côn trùng nữa đều thông minh hơn anh.”
Oss mặt nhăn mày nhíu, nói, “Tại sao còn tính cả côn trùng? Chằng lẽ tôi ngu hơn cả ruồi bọ sao?”
An Cách Nhĩ lắc đầu, nói, “Oss, đừng vũ nhục ruồi bọ, côn trùng so với các loài động vật có vú còn có khả năng thích ứng với hoàn cảnh mạnh hơn, tính tổ chức của chúng rất thần bí, loài người còn chưa thể dùng tri thức để tìm ra. Đại đa số con người đều tưởng tượng, người ngoài hành tinh đều có hình dáng giống như một loại sâu bọ nào đó, hoặc loài cá, hoặc là động vật có vú.”
Xe dừng lại trước cảnh cục, Oss xuống xe mang hai người vào trong.
Ba người trực tiếp tới nhà xác ở tầng hầm, nơi đó còn có phòng làm việc của pháp y với tủ chứa xác tạm thời.
“Vương pháp y!” Oss bước vào trong, bên trong có một người phụ nữ trung nhiên đang lật lật xem văn kiện.
“Oss… An Cách Nhĩ!” Vương pháp y bước nhanh tới, ôm An Cách Nhĩ một cái, “Cậu vẫn đáng yêu như vậy.”
An Cách Nhĩ lễ phép cũng ôm bà một cái, sau đó giới thiệu Mạc Phi cho bà.
Vương pháp y đánh giá Mạc Phi một chút, gật đầu, nói với An Cách Nhĩ, “Tôi biết cậu sẽ đến, tới đây xem đi.” Nói xong, bà lấy qua hai cái mâm, kéo ra miếng khăn trắng được phủ lên, bên trong là giáo đường được ráp bằng xương người, so với trong tưởng tượng thì có vẻ nhỏ hơn, bất quá thoạt nhìn càng giống lập thể.
“Hiện vật thoạt nhìn càng thêm tinh xảo.” An Cách Nhĩ tiến lại gần, Mạc Phi nhíu mày. Rất khó tưởng tượng loại hàng mỹ nghệ bình thường gì đó, lại được làm bằng xương người, hơn nữa năm ngày trước những người này vẫn còn sống.
“Thân phận của thi thể đã được xác định?” Oss hỏi.
“Ừ.” Vương pháp y đưa tư liệu cho hắn, “Là hai người phụ nữ khác.”
“Lần trước là hai mẹ con, lần này là hai phụ nữ?” Oss thở dài.
“Thời gian tử vong của hai người như nhau.” Pháp y nói, “Thi thể cũng là do chuột làm sạch.”
“Hung thủ cũng có thể đồng thời xử lý thi thể đi.” An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm cây thánh giá phía trên giáo đường đã được dùng máu tô đỏ, hỏi pháp y, “Đây là xương ngón tay sao?”
“Đúng vậy.” Pháp y gật đầu, “Là ngón áp út tay trái của người lớn, còn có ngón trỏ tay phải của con nít.”
“Hai tòa giáo đường đều giống nhau sao?” An Cách Nhĩ hỏi.
Pháp y tiếp tục gật đầu.
“Thật là biến thái quá đi!” Oss lắc đầu, “Tại sao lại có quá nhiều biến thái thế này?”
An Cách Nhĩ đứng thẳng người, không nhìn hai tòa giáo đường nữa mà là hỏi Oss, “Oss tôi hỏi anh, trong một đống xương cốt hỗn loạn, anh có tìm được đúng ngón trỏ với ngón áp út không?”
“Làm sao có thể?” Oss nói xong, chớp mắt vài cái nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, cậu cho rằng hắn là người chuyên nghiệp?”
“Cái này không giống như người thường có thể làm.” Mạc Phi cũng nói, “Trong vòng ba ngày ráp được một tòa giáo đường, hắn đương nhiên phải đặc biệt giỏi về thứ này và cũng phải hơn hẳn người bình thường.”