Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi An Cách Nhĩ kể xong câu chuyện, Mạc Phi cảm thấy tư duy không được rõ ràng lắm.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Có phải rất trùng hợp không?”
An Cách Nhĩ cười cười, “Mạc Phi, trên thế giới này không phải cái gì cũng là trùng hợp.”
Mạc Phi nhìn hắn.
An Cách Nhĩ cười cười, “Anh nghĩ đi, nếu trùng hợp trở nên phổ biến, vậy dựa theo ý tứ của con người, phổ biến sẽ biến thành trùng hợp, mà chiều hướng trùng hợp lại biến thành phổ biến.”
Mạc Phi bật cười, gật gật đầu, “Cũng có lý.”
“An Cách Nhĩ.” Oss lúc này cũng đã gọi điện thoại xong, bước tới, “Muốn tới gặp Mã Khải bọn họ không?”
“Đi.” An Cách Nhĩ gật đầu, đi theo Oss tới phòng nghỉ ở lầu hai.
Bên trong phòng nghỉ có vài bệnh nhân mặc đồng phục đang nghỉ ngơi, cuộc sống của bọn họ thoạt nhìn cũng giống như người bình thường, có đọc sách, có nói chuyện, có xem TV.
Trong phòng là tiếng nhạc du dương động lòng người. Trong góc tường là một cây dương cầm màu trắng, một chàng trai thân thể gầy yếu đang diễn tấu. Tiếng nhạc du dương làm lòng người say đắm.
An Cách Nhĩ lắc lắc đầu, “Hẳn quả nhiên là thiên tài.”
Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Muốn gọi hắn lại không?”
An Cách Nhĩ khoát tay ý bảo không cần, bước tới ghế sô pha ngồi xuống, nghe Mã Khải diễn tấu.
Mã Khải diễn tấu khoảng hơn nửa tiếng, sau khi khúc nhạc kết thúc, An Cách Nhĩ vỗ tay tán thưởng.
Bệnh nhân trong phòng cũng vỗ tay theo, Mã Khải nở nụ cười đứng lên cúi đầu, giống như diễn tấu trên sâu khấu.
Hắn bước tới phía ghế sô pha, ngồi xuống đối diện An Cách Nhĩ, hỏi, “Cậu là người của cảnh sát sao?”
Oss bước tới, nói, “Hắn tên là An Cách Nhĩ, là một thám tử.”
“Nga.” Mã Khải gật đầu, “Tôi đã từng nghe qua.”
An Cách Nhĩ có chút giật mình, cười nói, “Tên của tôi ở mỗi lĩnh vực đều có một chút danh tiếng, nhưng công chúng tuyệt đối sẽ không biết.”
Mã Khải nở nụ cười, “Tôi nghe một người nhắc về cậu, mỗi khi nói tới đều luôn tràn ngập vui sướng.”
An Cách Nhĩ cũng cười, “Anh xem ra rất tôn trọng người kia, hắn giúp đỡ anh sao?”
“Đúng thế.” Mã Khải gật đầu, “Hắn giúp tôi rất nhiều, đặc biệt là trong lĩnh vực âm nhạc, hắn giúp tôi kích phát linh cảm.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, cười nói, “Hắn đưa ra sáng kiến gì để kích thích linh cảm của anh?”
“Ân, cho tôi tâm tình không giống nhau.” Mã Khải gác chân lên có chút khổ sở nói, “An Cách Nhĩ, tôi biết cậu cũng sáng tác nghệ thuật, linh cảm của cậu đến lúc nào?”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Đại khái là trong lúc phá án, còn có khi yêu.”
“Nga, tình yêu, đó là một thứ gì đó rất tuyệt vời.” Mã Khải nói, “Đương nhiên, còn tìm được trong lúc phá án… An Cách Nhĩ, cậu đúng là người làm cho tôi hâm mộ, có thể sáng tác được nhiều như vậy.”
An Cách Nhĩ cười cười gật đầu, “Còn anh? Sao lại rơi vào cuộc sống như chim trong lồng?”
“Bởi vì hình thức cố định của cuộc sống, còn có danh hiệu chán ghét kia.” Mã Khải phẫn nộ nói, “Tôi bị xã hội định vị, định tính, bọn họ tạo ra một nhà giam bao lấy tôi, tôi không có chỗ trốn, khi bọn họ nói tôi là chó, tôi liền muốn làm mèo, nhưng rồi tôi sẽ bị nhiều người cưỡng ép, chất vấn tôi, ngươi rõ ràng là chó sao lại muốn làm mèo?!”
An Cách Nhĩ nhíu mày, “Ân, đúng là rất có ý tứ.”
“An Cách Nhĩ.” Mã Khải thở dài, “Vịnh ma quỷ chính là nơi làm cho người ta thật sự rất thương tâm.”
“Ý anh là, cái thị trấn kia?” An Cách Nhĩ hỏi.
“A, cậu quả nhiên là biết.” Mã Khải gật đầu, “Hắn nói không sai, một khi đã nhìn thấy liền cứ thế tiến vào.”
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, “Hắn là ai?”
“Ma quỷ a.” Mã Khải trả lời, “Người cứu ta lần này cũng chính là người chỉ dẫn tôi làm tất cả.”
“Anh hình như cũng không ghét con quỷ đó?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Sao tôi phải ghét hắn?” Mã Khải tựa hồ có chút ngoài ý muốn, “Tôi rất cám ơn hắn, hắn cho tôi cơ hội sống lại.”
“Sống lại thế nào?” An Cách Nhĩ có chút ngạc nhiên.
“Cậu nghĩ đi, lúc trước tôi là một thiên tài hoàn mỹ, trên đầu tôi có một vầng hào quang sáng lóa.” Mã Khải nói xong liền nở nụ cười, “Chính là bây giờ, tôi là người phát ngôn của ác ma, tôi là một sát thủ biến thái thần kinh, vầng hào quang trên đầu cũng không còn nữa, nó đã biến thành hai chiếc sừng màu đen, từ một người được ngưỡng mộ biến thành một tên bị người ta phỉ nhổ. Nhân vật chuyển hóa thế này làm cho linh cảm của tôi chảy ào ào như nước.”
An Cách Nhĩ nghe xong, hiểu rõ gật gật đầu, “Đây gọi là sống lại sao… Đúng là cảnh ngộ này giống như sự chênh lệch giữa sông và biển, sẽ làm linh cảm của anh tuôn trào, cho nên anh mới soạn được khúc vừa rồi?”
“Đúng thế.” Mã Khải sảng khoái gật đầu, “Khúc vừa nãy chẳng qua chỉ mới viết, tôi mô phỏng theo tâm tình của tình nhân tôi đã giết chết mà viết thành, bọn họ bị tôi phản bội, vứt bỏ, ba người đoán đi, bọn họ sẽ có bao nhiêu mất mát, tôi chỉ mới thoáng chuyển hoán thành bọn họ, liền nhịn không được cảm thấy đau lòng. Sau đó sáng tác ra khúc nhạc này, nhìn đi, linh cảm thế này có bao nhiêu đáng yêu?”
“Về linh cảm, là do anh cùng với hắn thương lượng sao?” An Cách Nhĩ tò mò hỏi, “Là trước khi hành động à?”
“Không.” Mã Khải lắc đầu, “Là trước khi bị ác ma chiếm xác.”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng gật đầu, “Tôi đại khái đã hiểu, đúng rồi, vị ác ma tiên sinh kia, tên là gì?”
Mã Khải cười cười, “Hắn nói, chỉ có thể nói tên của hắn cho cậu biết, coi như là điều kiện trao đổi giữa chúng tôi.”
“Tôi sẽ chăm chú lắng nghe.” An Cách Nhĩ gật đầu, vụ án này quả nhiên là nhắm về mình, năm đó, vịnh ma quỷ kia, quả nhiên có liên quan.
“Hắn tên là… Black JK.” Mã Khải nói.
An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, “Tôi đã biết.”
Sau đó, An Cách Nhĩ lại tới gặp các bệnh nhân khác, cũng không ngoại lệ, trạng thái tinh thần của những người đó cũng không được tốt mấy, mà ác ma của bọn họ, cũng chỉ có một, là Black JK, mà cũng chỉ nói với An Cách Nhĩ bọn họ mà thôi.
An Cách Nhĩ hỏi xong, đứng lên, ra ban công hóng gió.
“Nói như vậy.” Oss nói, “Mã Khải bọn họ kỳ thật không phải bệnh nhân tâm thần, bọn họ là mưu sát, phải chịu trách nhiệm trước pháp luật.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Anh không có bằng chứng, nếu bọn họ lại tỏ ra ngây dại, sẽ rất khó chứng minh, Oss, chuyện tiếp theo anh tự xử lý đi.”
Oss gật đầu, xoay người rời khỏi, nhưng nghĩ nghĩ lại quay người lại, “Ai, An Cách Nhĩ, cái tên Black JK kia tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, là một nhân vật rất phiền toái, cậu phải cẩn thận.”
An Cách Nhĩ gật đầu.
Oss đi rồi, Mạc Phi có chút lo lắng nhìn An Cách Nhĩ, “Black JK từ đầu tới đuôi đều đặc biệt chú ý tới em.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cũng có thể chú ý tới anh mà.”
Mạc Phi có chút bất đắc dĩ, hỏi hắn, “Bây giờ em muốn đi đâu? Không về nhà sao?”
“Đi thăm bà nội đi.” An Cách Nhĩ nói, “Tôi muốn hỏi Emma chút chuyện.”
“Ân?” Mạc Phi khó hiểu, “Emma?”
“Đúng thế.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Mạc Phi anh có nghe tôi nhắc tới ba mẹ của tôi chưa?”
Mạc Phi lắc đầu, “Hoàn toàn không có, em là do Emma nuôi lớn đúng không? Ba mẹ của em đều đã mất sớm.”
“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Mẹ tôi là một họa sĩ, ba tôi là một trinh thám.”
Mạc Phi nhịn không được nở nụ cười, “An Cách Nhĩ, em được thừa kế tất cả những ưu điểm tốt của họ.”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Nghe nói, ba của tôi là một vị trinh thám nhận được rất nhiều sự tranh cãi.”
“Tranh cãi?” Mạc Phi khó hiểu.
“Tôi chưa từng gặp ba, chỉ xem qua nhật ký của ông thôi, trong nhật ký ông nhắc lại không ít lần, ông đã phạm một ít sai lầm nghiêm trọng.” An Cách Nhĩ nói, “Xác thực mà nói, thiên phú về hội họa của tôi là do di truyền, còn trinh thám là dựa vào nhật ký của ba cùng với một chút thiên phú mà ông để lại.”
Mạc Phi có chút ngạc nhiên, “Ông tại sao lại trở thành đề tài tranh cãi?”
“Ba tôi đã là trinh thám từ năm mười mấy tuổi, du lịch khắp thế giới, phá giải một số câu đố, lúc du lịch ở châu Âu, ông đã giải quyết không ít vụ án, cho nên ở đó tương đối nổi tiếng.” An Cách Nhĩ nói, “Bất quá cũng có một số người nghi ngờ, thậm chí còn nói ông hết sức lông bông, bắt lầm người tốt.”
Mạc Phi gật đầu, “Sau đó thì sao? Ông chết như thế nào?”
“Ba tôi đột nhiên mất tích.” An Cách Nhĩ nói, “Mất hết liên lạc, biến mất trong lúc điều tra một vụ án, tới bây giờ cũng chưa xuất hiện.”
“Em có ảnh của ông không?” Mạc Phi nói, “Nếu không phát hiện thi thể, hẳn là nên đi tìm.”
“Không có, tôi không biết tại sao ông lại không chụp ảnh.” An Cách Nhĩ nói, “Bà nội cũng không đi tìm, thậm chí cũng không nhắc tới, cho nên tôi vẫn luôn cho rằng, trên người ba tôi có bí mật của tôi, nên bà nội cố ý để tôi tránh xa ông càng xa càng tốt.”
Mạc Phi nghe xong, có chút lo lắng, “An Cách Nhĩ, sao em đột nhiên lại nhớ tới ba mình, có liên quan tới vụ án sao?”
“Câu chuyện kia, thật ra tôi chỉ mới kể một nửa.” An Cách Nhĩ nói, “Năm đó, tôi từng ở trong thị trấn, trên bia mộ của người chết, tôi có nhìn thấy một hình vẽ.”
“Hỉnh vẽ?” Mạc Phi hơi ngạc nhiên.
“Là một con chim én.” An Cách Nhĩ nói, “Mẹ của tôi họ Yến, hình vẽ kia, là chữ ký do bà tự thiết kế, mỗi một bức tranh đều có thể nhìn thấy hình vẽ này.”
Mạc Phi ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới, “An Cách Nhĩ, anh đã từng thấy một bức tranh có ký hiệu đó trên tạp chí, mẹ của em rất nổi tiếng.”
An Cách Nhĩ cảm thấy tự hào cười cười, gật đầu nói, “Đúng vậy, bà là một họa sĩ rất tài ba.”
“Sao bà lại mất tích?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ lắc đầu, “Đó là một câu đố.”
Mạc Phi nhịn không được nhíu mày.
“An Cách Nhĩ, em cảm thấy, hình vẽ kia có liên quan đến ba mẹ mình?” Mạc Phi hỏi.
“Theo tôi được biết, mẹ của tôi vào năm đó còn rất trẻ, bà hẳn là chưa từng tới châu Âu… Nhưng khi đó ba mẹ tôi đã yêu nhau, cho nên rất có thể là do ba tôi lưu lại.”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ tới, “Đúng rồi An Cách Nhĩ, em tới châu Âu lúc mấy tuổi? Hẳn là còn rất nhỏ phải không? Sớm như vậy đã làm trinh thám?”
“Lúc mười mấy tuổi thì phải.” An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Tôi rất giống ba tôi, đây là Emma nói, ngây thơ, tự phụ, thông minh, hầu như mọi người đều ghét tôi.”
“Cũng không phải đâu.” Mạc Phi cười nói.
“Mạc Phi, anh là trường hợp đặc biệt.” An Cách Nhĩ nhún nhún vai nói, “Trên thế giới này, không ai bị ghét hoàn toàn đến nỗi ngay cả một người bạn cũng không có. Hai chúng ta, thật ra có một vài chỗ rất giống nhau.”
Mạc Phi nghĩ nghĩ, cũng cười, gật đầu nói, “An Cách Nhĩ, em không nói thì xém nữa anh đã quên, anh cũng là một tên chó hoang bị người ta ghét bỏ.”
An Cách Nhĩ nhìn hắn, vừa lòng gật đầu, “Đừng lo, tôi thích anh là đủ rồi, về phần người khác, anh có thể mặc kệ coi như không thấy. Một người khi còn sống chỉ cần có một người yêu mình là đủ, cũng không cần tình cảm của mọi người, yêu và hận sẽ chuyển hoán cho nhau, yêu biến thành hận là chuyện rất dễ dàng, chuyện tình cảm, đều là gánh nặng.”