Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Ba ngày triển lãm kết thúc, NK đã trở thành dark horse, nhận được 200 triệu đơn đặt hàng.
Vì thế liền muốn thiết đãi mọi người một bữa to ở Sơn Hồ Cư.
Mọi người đêm nay đều cao hứng, đặc biệt là Vương Triều. Domestic AI có thể đi tới ngày hôm nay cũng có 4 năm thanh xuân của anh, bị bạn bè nghi ngờ, ba mẹ không tin tưởng.
"Chị dâu, em kính chị một ly."
"Chị có làm gì đâu sao mà em lại mời rượu chị?" cô cười nói.
"Không không không, chị à, thơ cổ có câu "Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ", nếu sếp không có người vợ tốt như vậy có thể an tâm dẫn chúng em đi đánh thiên hạ sao?""
Dịch Huyên: "..."
Ninh Khang ngược lại cảm thấy rất có đạo lý, đổi cho Dịch Huyên một ly nước dừa liền nói, "Em uống ly này đi."
"Lão đại, hôm nay mọi người đều high, anh sao lại quản chị dâu chặt thế?"
"Cậu không cưới vợ, không hiểu."
Ninh Khang đặt tay mình lên cô, hai người thân mật không có kẽ hở, "Vợ à, anh lại vất ả một lần được không, anh muốn có một bé con xinh đẹp đáng yêu như em nữa, nếu không cả đời này đều tiếc nuối."
Anh thở ra mùi trà, không hề có mùi côn chút nào, cô biết anh đổi rượu thành hồng trà, đối với chuyện có con rất nghiêm túc.
Cô nhẹ nhàng gật đầu, "Được thôi."
Có thể có con với người mình yêu nhất, dù có gian nan thống khổ, khoảnh khắc kia đủ để bù đắp cho 9 tháng 10 ngày.
Trên đường trở về, Ninh Khang vội hơn mọi ngày.
Dịch Huyên nhìn anh như vậy liền nhắc, "Anh lái chậm một chút, dù về sớm thì cũng phải đợi tới lúc Nhất Nhất ngủ mới hành sự được mà."
Ninh Khang vẫn không giảm tốc, "Anh nhờ ba mẹ rồi, đêm nay Nhất Nhất ở bên ngoài ngủ."
Dịch Huyên cười, "Đúng là có tính toán hết ha."
"Đương nhiên, anh còn tính ra được đêm nay tỉ lệ trúng thưởng rất là cao, không chừng chỉ sáng mai là con bé đã trên đường đến với chúng ta rồi."
Dịch Huyên thấy bộ dáng của anh thì bị chọc cười, "Sao anh lại biết là con gái hả, lỡ lại sinh bé trai thì sao?"
Ninh Khang đột nhiên trầm mặc, "Đừng nói bừa, nếu là truyền thuyết thì sao?"
Dịch Huyên: "...
Vì để tăng khả năng sinh con gái, Ninh Khang dù từ bỏ ý định để Dịch Huyên mang thai nhưng cũng không từ bỏ ý định ăn cô.
>>>>>>
Sáng hôm sau, Ninh Khang vừa vào phòng Vương Triều đã đi theo vào, 'Lão đại, Tô Hữu Hằng liên hệ với em, muốn bán nguyên liệu giá thấp cho chúng ta, anh có ý kiến như thế nào?'
'Cậu nghĩ như nào?'
'Em vẫn chưa đồng ý, NK đi được tới ngày hôm nay là biết bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm vào rồi, chúng ta nhất định không được sơ suất."
'Vậy làm theo ý cậu đi." Ninh Khang phất tay, đúng là người của mình không làm mình thất vọng.
Thế là lại có thêm thời gian để nghiên cứu xác suất sinh con gái rồi.
Tô Hữu Hằng bị tịt đường ở chỗ Ninh Khang, vì thế liền đi cầu xin Lâm Nhược Vân.
Lâm Nhược Vân nghe được lời của anh ta chỉ thấy buồn cười, "Tô Hữu Hằng, tôi với Dịch Huyên là bạn thân, anh cảm thấy Ninh Khang sẽ vì bạn thân của vợ mà nhập nguyên liệu chỗ anh sao?"
"Sao lại không, Dịch Huyên không phải vẫn tốt với em sao, Ninh Khang là còn là thê nô, vợ nói gì nghe nấy." Tô Hữu Hằng nói tới đây liền không cam lòng, "Anh ta hại anh tới bước đường này cũng là vì trước đây anh bỏ rơi em mà."
Lâm Nhược Vân trào phúng, "Còn không biết xấu hổ mà nói ra chuyện này ư."
Nhìn ngày đó người con gái từng ở bên cạnh mình như chú chim nhỏ, giờ lại trở nên lạnh lùng, Tô Hữu Hằng tức giận, "Lâm Nhược Vân, bây giờ em đáp ứng Diệp Gia Minh liền nghĩ mình ghê gớm sao? Em cũng đừng khinh thường anh, chúng ta là cùng một loại người."
Đã từng tính toán ở bên nhau cả đời, nhưng vì sự nghiệp mà giờ tự làm nhục chính mình, cô cảm thấy nực cười thật, "Đúng vậy, em không những ngu ngốc giống anh mà còn là bị mù, thế nên mới từng xem trọng người hèn nhát như vậy.
Dứt lời, cô đã bị một vòng tay ấm áp ôm chặt, Diệp Gia Minh dùng tư thái người chiến thằng nhfin xuống Tô Hữu Hằng nói, "Nhược Vân, trước đây đúng là em không có mắt nên mới tuyển một tên cho's như hắn ta mà."
"Anh..." Tô Hữu Hằng tức giận chỉ vào mặt Diệp Gia Minh.
Diệp Gia Minh cầm lấy nĩa ở trên bàn, "Ở đây giương oai làm gì, cậu nên về nhà khóc lóc với vợ đi. Nếu không con gái nhà người ta không mang thai cậu sẽ không thể tới được cửa nhà họ đâu đấy."
Tô Hữu Hằng biết mình yếu thế, chỉ biết nhìn hai người kia rời đi.
Hoàng gia không thể đắc tội Diệp thị, huống chi là anh.
Ninh Khang ở nhà thực hiện chế độ quyết tâm sinh con gái rất nghiêm túc, ngược lại Dịch Huyên thì tuỳ ý tuỳ duyên thôi, dù sao đều là con cả.
Thế nhưng vì để chụp ảnh cho đẹp cô đều phải luyện tập.
Trước ngày chụp ba ngày, cả nhà tới tiệm váy để lựa đồ.
Ninh Khang khoác lên mình bộ âu phục lịch lãm, tiểu Nhất Nhất đáng yêu mặc một bộ tây trang mini, nhìn vô cùng đẹp trai, gương mặt sao y bản chính từ ba.
"Papa, mama đâu rồi ạ?" Nhất Nhất nhìn quanh vẫn không thấy mẹ.
Ninh Khang cũng hồi hộp, "Con ngồi yên nhé, papa vào xem mama."
Dịch Huyên đang kéo khoá váy một cách hăng hái, rõ ràng đã giảm cân rồi sao mà mãi không lên chứ.
Nghe thấy tiếng Ninh Khang, cô liền nhờ vả, "Chồng ơi, anh mau giúp em."
Ninh Khang vừa vén rèm thì ngây người, anh vẫn luôn biết, bà xã rất xinh đẹp, thế nhưng không ngờ mặc váy cưới vào lại mê hoặc đến thế.
Váy cưới không quá sexy nhưng lại lộ ra bờ vai mượt mà của cô, cổ thon dài, xương quai xanh rõ nét, ánh mắt của anh càng thêm thâm thuý.
"Sao vậy anh? Rất khó coi sao?" Dịch Huyên hỏi.
"Không có, là quá xinh đẹp, khiến anh muốn nhốt em lại."
Cô liền cười, "Vậy thì ở đây đi."
Anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng cháy, đang chìm đắm thì ngoài cửa có tiếng gọi, "Papa mama hai người sao mãi không ra vậy."
Hai người dừng lại một chút, liền nghe được tiếng Nhất Nhất ồn ào, "Papa mama lại trốn con lén hôn môi đúng không!!"