Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tấm lòng của họ thật cao cả biết bao! Tư Mẫn Văn cảm động không nói nên lời, cảm thấy rấm rứt khôn nguôi.
Sụt sùi một lát, cô sực nhớ ra một chuyện bèn bảo: “Cha mẹ, ở đó con đã gặp Tư Tiểu Lạc!”
“Tiểu Lạc? Sao con bé lại ở đó được?” Mẫu thân cô ngạc nhiên lên tiếng rồi nhìn sang phu quân của mình. Thừa tướng cũng nhìn bà, mặt mày chau lại.
“Con có chắc là nó không?”
“Con không chắc lắm, nhưng người phụ nữ ấy thực sự rất giống Tư Tiểu Lạc, từ khuôn mặt cho đến bóng lưng, cử chỉ, thậm chí người phụ nữ ấy cũng tên là Tư Tiểu Lạc!”
Dứt lời, cô bắt đầu suy nghĩ về nguyên nhân Tư Tiểu Lạc cũng chết theo mình. Một mình cô leo lên tường, bị ngã thì thôi, nhưng lúc đó, cô ta đâu có xuất hiện, làm sao mà bị ngã được? Việc cô ta ngã chết quả thật hết sức vô lý! Cô nhớ là khi cô định quay lưng trèo xuống thì bỗng có cảm giác lưng mình lạnh toát, kế tiếp mơ hồ cảm nhận ai đó đẩy mình. Cô còn không tin lắm, nghĩ rằng bản thân đa nghi, song bây giờ biết được cái chết của Tư Tiểu Lạc, cô không khỏi to gan đoán: chính cô ta là người đã âm mưu đẩy ngã cô. Chỉ là không ngờ chính cô ta cũng ngã xuống theo…
Nếu mọi chuyện đúng là như vậy, tất cả sự việc mà cô thấy ở hiện đại đều có lời giải thích. Người phụ nữ này trăm phần trăm là Tư Tiểu Lạc - là muội muội - em gái thứ nữ của cô! Và rất có thể cô ta hoàn toàn nhận ra cô, nhưng lại giả vờ không quen!
Mọi chuyện tạm dừng tại đây, Tư Mẫn Văn hỏi xem Doan Thước đang ở đâu. Mẫu thân cô khẽ thở dài: “Sau khi con mất, Doan Thước buồn lắm, suốt ngày trực bên linh đường mà khóc. Vừa rồi ta bảo nó đi ăn chút cháo lót dạ rồi, chắc bây giờ lại đang khóc đấy!”
Không ai hiểu Doan Thước hơn cô, đó là nha hoàn thân cận nhất với Tư Mẫn Văn. Do đó, việc cô nàng đau lòng đến mức không thiết ăn uống, cô đều đoán trước được. Nhưng đau lòng đến mấy thì cũng không nên ngược đãi bản thân chứ?
Tư Mẫn Văn ngỏ ý muốn ra ngoài, đợi hai người đi trước mở cửa, từ đây trông ra nơi thờ cúng chỉ thấy có hai bóng người đang quỳ, bị màn che che mất, lờ mờ không nhìn thấy mặt. Nhưng cô vừa nhìn cái liền nhận ra ngay, quả nhiên là Doan Thước đã ra đó quỳ khóc rồi, nhìn sang bên cạnh một chút chính là mẫu thân Tư Tiểu Lạc.
Thấy phu thê nhà Thừa tướng đến, mẫu thân Tư Tiểu Lạc liền liếc mắt. Bản thân bà ta là thiếp thất, lại không được phu quân sủng, đâm ra có lúc chạnh lòng. Bây giờ con gái thế này, bà ta càng không biết phải nương tựa vào đâu…
Ánh mắt cẩn thận liếc sang hai bên phu thê nhà Thừa tướng rồi lại cẩn thận cụp mắt, mẫu thân Tư Tiểu Lạc im thít, cúi đầu. Doan Thước thì khóc đến nỗi hai mắt đỏ hoe, miệng liên tục lẩm bẩm rằng nhớ, rằng thương Tư Mẫn Văn.
Cô vô cùng cảm động, đồng thời xót xa cho vẻ tiều tụy của Doan Thước. Bước từng bước lại, nhẹ nhàng cúi xuống, cô muốn lau nước mắt cho cô nàng, nhưng ngón tay “vô hình” không thể chạm vào. Cô thấy cổ họng mình cũng nghẹn theo, đắng ngắt, cô vòng tay ôm lấy Doan Thước.
Đang khóc, Doan Thước chợt cảm thấy có làn hơi vây quanh mình, không rõ cảm giác là gì, song khiến nàng có chút yên lòng. Chỉ còn tiếng tấm tức là không kiềm chế buột ra khỏi miệng, nhưng không còn to như trước.
Sau khi chôn cất thi thể đàng hoàng, tang lễ cũng xong, chỉ là khăn trắng vẫn còn trong phủ mà chưa được tháo xuống. Trông phủ Thừa tướng vẫn cứ ảm đạm và xám xịt khi thiếu đi tiếng nói, tiếng cười của một trong số chủ nhân nó.
Tư Mẫn Văn tựa người bên hồ sen, thời tiết mát mẻ, sen dưới hồ đang vươn lên những mầm sống mãnh liệt, có bông đã trồi hẳn, có bông còn mải mê ngụp lặn. Cô thích nhất là những lúc như vậy, thả mình thảnh thơi, nếu có một cuốn sách để đọc thì càng tốt.
Nghĩ thế, cô không khỏi nhớ đến cuốn sách là nguyên nhân gián tiếp khiến mình xuyên không kia - cuốn sách mà cô từng cho là giả cho đến khi nhận ra những thứ trong đó hoàn toàn có thật - ở hiện đại. Không ngờ cô lại tìm được nó trong lùm cỏ chỗ ngã tường, kì lạ là cuốn sách không hề bị bẩn, rách gì, vẫn còn sạch sẽ như lúc ban đầu.
Ở đây, cuốn sách này không hề biến mất, trong khi nó đã theo cô đến thế giới hiện đại? Tư Mẫn Văn tỉ mỉ ngẫm, phải chăng cuốn sách này đi theo cô? Cô ở đâu thì nó sẽ ở đó!
Suy đoán của Tư Mẫn Văn không có cơ sở mà chỉ là tùy tiện thôi, cho nên cô cũng không để ý lắm. Cô đem cuốn sách này đi tìm phụ mẫu đang ở trong nhà.
“Cha mẹ, con có cái này muốn hai người xem!”
“Gì vậy Mẫn Văn?”
Mẫu thân vừa dứt lời thì phụ thân liền hỏi: “Sách à?”
“Vâng, cha thật hiểu con.”
Tư Mẫn Văn vui vẻ đặt cuốn sách lên bàn, biểu thị muốn hai người xem nó ngay bây giờ. Hai người cũng không từ chối, hỏi han gì, mỉm cười hiền hậu rồi nghiêm túc lật ra xem.
Hình thù bên trong kì lạ, cái gì mà lại có dạng hình tròn, viền đen đen, ở giữa là một trục với các nan nhỏ tủa ra xung quanh. Rồi cái đó lại được gắn với mấy cái gì ở phía trên nữa? Cố kiên nhẫn thêm một chút, trang bên cạnh lại là bức họa một chiếc váy, họ nhận ra bởi nó tương tự với y phục của Đại Đồ ở phần tà bên dưới, nên đoán vậy, nhưng sao bên trên lại xẻ cổ áo, cắt tay áo thế này?
Thừa tướng cau mày đóng sách lại, hỏi cô đây là cái gì?
Tư Mẫn Văn cười dịu dàng: “Thưa cha, cuốn sách này chính là thế giới thu nhỏ của nơi mà con xuyên qua đó ạ.”
Vừa nghe cô nói vậy, họ lại hiếu kỳ lật ra xem, chỉ vào trang đầu tiên.
“Cái này là xe máy, là một trong những phương tiện di chuyển của người hiện đại, rất thuận tiện cho việc đi xa.”
“Còn lợi hại hơn hắc mã của chúng ta sao?”
“Vâng, nhanh như hắc mã vậy!”
Vô cùng hiếu kỳ với những thứ mới lạ này, hai người họ cứ ngồi say sưa một hồi, còn Tư Mẫn Văn ngoan ngoãn giải đáp từng thứ một, dựa theo hiểu biết của mình khiến họ hiểu hơn về cuộc sống những ngày vừa qua. Khi trở về từ nơi xa lạ, bản thân mang theo hơi thở, lối sống mới, phần nào ảnh hưởng đến những điều vốn đã được răn dạy sẵn bởi một gia tộc trăm năm, Tư Mẫn Văn không muốn giấu giếm hay sợ hãi cất đi, cô muốn phô ra, muốn những người thân thiết nhất biết được cô đã sống sót thế nào. Cô cũng không muốn đem sự nặng nề bao trùm lên, dù chẳng biết sự trở về này có thể kéo dài bao lâu…
Vui được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, có gì đâu!
Chuyện gì đã đến thì sớm muộn cũng sẽ phải đối diện, dù muốn hay không!