Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Tài Đô đang tìm cách để bắt được Lý Thịnh, tuy chứng cứ đã có trong tay nhưng chưa đủ để kết tội ông ta. Không chỉ vậy, anh còn muốn bắt tất cả những người liên quan trả giá!
Chỉ là sau đó, cảnh sát liên tục tìm ra những manh mối đi ngược lại so với dự đoán của anh. Lý Tài Đô biết đó là manh mối giả do một tay Lý Thịnh tạo nên nhằm đánh lạc hướng mọi người. Song không qua mắt được anh, anh dằn xuống sự nóng nảy trong lòng, lặng lẽ chờ đợi thời cơ.
Một ngày đẹp trời, An Mẫn Mẫn đã đến bệnh viện chăm sóc Tư Mẫn Văn. Trước cửa phòng là một loạt vệ sĩ hiên ngang xếp thành hàng ngang, đảm bảo không có bất kì kẻ xấu xa nào lọt vào bên trong.
An Mẫn Mẫn mở cửa sổ đón ánh nắng ban mai, cơ thể Tư Mẫn Văn trên giường đã có những dấu hiệu suy yếu mất kiểm soát. Lý Tài Đô ngày đêm lo lắng tìm kiếm bác sĩ cùng các phương pháp chữa trị cho cô, thậm chí còn phải chuyển viện mấy lần. Một mình anh gánh vác, ôm đồm bao nhiêu công việc, nhưng dường như nỗ lực của anh chưa được đền đáp.
Lúc Lý Tài Đô rời khỏi bệnh viện là 6 giờ sáng, khuôn mặt anh hiện lên sự mệt mỏi cực độ do thiếu ngủ và nghỉ ngơi không hợp lý, dáng vẻ tuy vẫn đẹp trai nhưng mà không chút sức sống. Mọi người tiếp tục khuyên anh hãy giữ sức khỏe, có như vậy mới cứu được Tư Mẫn Văn.
Không ai nỡ nhìn anh lao lực như vậy, chỉ là anh rất cố chấp. Anh sẽ thế nào nếu như Tư Mẫn Văn chết? Không, chuyện đó không thể xảy ra trong cuộc đời anh…
Từng tia sáng ấm áp len lỏi vào phòng rồi bao trùm lên gương mặt héo hon, phờ phạc của Tư Mẫn Văn. Khi An Mẫn Mẫn lấy khăn lau ra, chuẩn bị nhúng nước lau mặt cho cô thì đột nhiên thấy cả người Tư Mẫn Văn run rẩy, ngũ quan nhăn lại cho thấy dường như cô đang phải chịu đau đớn.
“Mẫn Văn…”
An Mẫn Mẫn hốt hoảng, vội mở cửa nói với vệ sĩ: “Mau, gọi bác sĩ!”
Rồi cô ta lập tức gọi điện cho Lý Tài Đô. Lúc này, Quan Triết chỉ vừa mới lái xe đưa anh ra khỏi cổng bệnh viện một đoạn, ngay khi nhận được tin dữ, cục đá nặng trĩu trong lòng cuối cùng cũng đè xuống khiến anh lo sợ đến mất bình tĩnh.
“Quan Triết, quay về bệnh viện!”
“Thống đốc, có chuyện gì hay sao ạ?”
Quan Triết phanh gấp, thấy vẻ mặt bàng hoàng của Lý Tài Đô mà phải giật mình.
“An Mẫn Mẫn nói Mẫn Văn đột nhiên co giật, đang trong tình trạng nguy kịch!”
Người đàn ông dứt lời liền rũ mắt nhìn màn hình điện thoại, liên hệ thêm bác sĩ riêng lập tức tới viện. Anh không có tâm trí nói thêm bất kì điều gì nữa. Đã hơn một tháng, tình hình của Tư Mẫn Văn không những không tốt đẹp lên mà còn dần chuyển biến xấu, mặc cho anh đã dùng mọi cách đều không hiệu quả. Lý Tài Đô bỗng thấy thất vọng, tự trách bản thân vô cùng, đồng thời sự âu lo, nôn nóng cũng hiện hết lên trên mặt.
Nước sôi lửa bỏng thế này mà khi đến cổng bệnh viện lại gặp ngay ba chiếc xe cứu thương đang nối đuôi nhau vào trong, Quan Triết đành đi chậm lại nhường đường. Bất ngờ, anh ta thấy Lý Tài Đô bước xuống xe, đi bộ vào, vậy là cũng bỏ xe ở bên ngoài. Hai người vào được bên trong thì thấy đại sảnh lại đầy người cấp cứu ở trong đó, vì thế mà lối vào phòng bệnh đã bị tắc nghẹt.
Phòng bệnh của Tư Mẫn Văn nằm ở tầng 1, sau khi xe cứu thương đưa người bị nạn vào thì hiện trường liền trở nên hỗn loạn. Các bác sĩ, y tá, người nhà bệnh nhân tụ đầy đại sảnh, mỗi khi xe chuyển người bệnh vào phòng cấp cứu đều nghe thấy tiếng khóc lóc om sòm. Tình cảnh hỗn loạn, ngay cả mấy tay vệ sĩ gác phòng cũng bị xô đẩy, chửi mắng một phen.
Còn An Mẫn Mẫn đợi một phút mà bác sĩ vẫn chưa đến bèn hớt hải chạy đi tìm, thấy ngoài đại sảnh toàn là người bệnh với thân thể máu me, cô ta có chút sợ hãi. Nhiều người như vậy, chỉ sợ nhân lực bệnh viện không đủ!
Có kẻ nhân lúc mọi người đang phân tâm, mau chóng trà trộn vào phòng bệnh của Tư Mẫn Văn. Lẻn vào thành công, lập tức lấy khăn tay ra bịt mũi, miệng cô cho cô chết ngộp.
Lý Thịnh cười khà, Tư Mẫn Văn chết cộng thêm đống manh mối giả, việc này đủ giúp ông ta thoát tội. Cho dù thằng cháu Thống đốc có nghi ngờ thì sao chứ? Không có chứng cứ, đừng hòng tóm được ông ta!
Mắt thấy Tư Mẫn Văn gần như sắp thôi giãy giụa, Lý Thịnh đắc ý, chuẩn bị rời đi. Nhưng cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó vặn từ bên ngoài, ông ta rối lên, chỉ kịp chui xuống gầm giường ẩn nấp.
Lý Tài Đô đã bẻ cả tay nắm cửa để vào bên trong, tay anh kéo theo một bác sĩ mà An Mẫn Mẫn đã tìm được trong lúc hỗn loạn. Người đó nhanh chóng tiến hành kiểm tra cho Tư Mẫn Văn.
“Tình trạng hiện giờ của bệnh nhân rất nguy hiểm…”
An Mẫn Mẫn lên tiếng: “Bác sĩ, xin anh hãy cứu cô ấy!”
“Bệnh nhân không còn thở nữa.”
Cú sốc giáng xuống đầu tất cả những người có mặt, đặc biệt là Lý Tài Đô. Sắc mặt anh tái mét, không còn vẻ bình tĩnh như thường ngày mà thay vào đó là hoang mang, sợ hãi vì sắp đánh mất một người quan trọng.
Anh bước đến kiểm tra, quả nhiên không thấy hơi thở của cô đâu, áp tai lên ngực thì anh vẫn nghe thấy tiếng tim đập.
“Cô ấy còn sống! Cứu cô ấy đi!”
Bác sĩ rối rắm đáp: “Bên ngoài kia có rất nhiều người bị tai nạn, hiện tại các y bác sĩ đã đi cấp cứu hết, chỉ sợ…”
“Nếu đã làm bác sĩ thì đừng nói với tôi là sợ gì hết! Hãy cứu cô ấy trước khi không kịp!”
Lý Tài Đô lạnh lùng tỏa ra khí thế mạnh mẽ, thức tỉnh tên bác sĩ nhu nhược kia.
Thật may là trước đó anh đã trang bị thêm những thiết bị y tế chuyên sâu trong căn phòng này, chuẩn bị trước cho những tình huống cấp bách thế này. Càng may mắn hơn là sau đó, bác sĩ riêng của anh đã đến, và Tư Mẫn Văn vẫn có hy vọng được cứu.
An Mẫn Mẫn xót xa nhìn Lý Tài Đô, cô ta là bạn của anh, quen thuộc tính cách của anh, vẫn biết anh là người rắn rỏi, vững vàng, vậy mà giờ đây cả người nhìn như suy sụp.
Từ lúc Tư Mẫn Văn đột nhiên co giật đến lúc được cấp cứu có lẽ chỉ vỏn vẹn có vài phút, nhưng vài phút này thật sự có thể cướp đoạt tính mạng của cô.
“Bác sĩ đến rồi, Mẫn Văn sẽ không sao đâu.”
An Mẫn Mẫn dịu giọng an ủi Lý Tài Đô, ngoài việc an ủi ra cô ta cũng chẳng biết làm gì hơn. Bọn họ ngồi bên ngoài phòng bệnh, chờ đợi, nhìn dòng người đã vãn dần mới ý thức được thời gian chảy trôi.
Không rõ đã trôi qua bao lâu, bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, thông báo rằng ca phẫu thuật đã thành công, Tư Mẫn Văn tạm thời giữ được tính mạng. Lý Tài Đô vô cùng xúc động, chỉ cần như vậy đã khiến anh thấy vui mừng không thôi.
Vội vàng cảm ơn bác sĩ rồi dặn dò Quan Triết tiếp đãi cho cẩn thận, Lý Tài Đô lao vào phòng bệnh. Thấy cô nằm đó với dáng vẻ yên tĩnh, anh bỗng chốc thấy nhớ nụ cười, giọng nói trong trẻo của cô…
Để rồi giọt lệ bi ai vô thức trào khỏi khóe mắt lúc nào không hay, Lý Tài Đô mỉm cười hôn nhẹ lên bàn tay cô.
An Mẫn Mẫn nói: “Hay là anh cứ về đi, tối nay quay lại cũng được.”
“Cô về đi, tôi sẽ ở bên cô ấy.”
An Mẫn Mẫn thở dài: “Thôi được, tôi về chuẩn bị cơm nước cho anh.”