Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhờ có lần hành động này của Lý Thịnh mà anh có cơ hội khai phá sự thật, đồng thời cuộc điều tra cũng có tiến triển và sự đột phá nhất định.
“Lý Thịnh, tận hưởng tốt quãng thời gian này đi…”
Lý Tài Đô nói nhỏ với vẻ mặt có chút xảo quyệt, trong bóng tối, ánh mắt đen láy càng toát ra vẻ quyết đoán, lạnh lùng.
Chó mèo cắn nhau, anh muốn xem Lý Thịnh với Tư Tiểu Lạc một khi trở mặt thành thù sẽ như thế nào! Phải cho chúng tự tổn hại nhau trước đã, sau đó anh mới từ từ ra tay trừng trị từng kẻ!
Liếc thấy Thống đốc đang cười quỷ dị, Quan Triết lập tức thấy rợn tóc gáy. Bảo vệ sĩ đưa người phụ nữ kia ra ngoài, anh ta mới hắng giọng, hỏi: “Thống đốc, liệu Lý Thịnh có liên lạc lại với Tư Tiểu Lạc hay không?”
“Cậu nghĩ sau khi trải qua một trận nhừ tử, bị bóc mẽ và đổ lỗi như vậy, ông ta còn hy vọng vào Tư Tiểu Lạc?”
Quan Triết lắc đầu, có lẽ là không rồi. Bọn họ giả danh Tư Tiểu Lạc sỉ nhục Lý Thịnh như vậy, ông ta còn chịu được mới là lạ.
Lý Tài Đô đứng dậy, bảo Quan Triết hãy chuẩn bị, lát nữa đưa anh đi làm.
…
Những ngày sau đó, Lý Tài Đô bình thản chờ đợi mọi thứ diễn ra. Tư Mẫn Văn hồi phục khá tốt, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Như thường lệ, Lý Vân Phúc vừa đi học về là liền chạy vào phòng, nơi Tư Mẫn Văn đang dưỡng bệnh. Cậu bé vui vẻ kể lể về ngày đi học của mình, cô giáo đã dạy những gì, cậu đã học được những gì…
Cậu áp má vào tay cô, giọng nói non nớt cất lên: “Cô Mẫn Văn, cô mau khỏe nhé, con và ba mãi đợi cô!”
Thế rồi, sực nhớ ra gì đó, Lý Vân Phúc tuột xuống ghế, lon ton đi ra ngoài. Cậu nhóc mở cửa đón ánh sáng, sau đó ôm chậu cây cảnh tí hon mà cậu mới trồng được hôm nay. Một cây sen đá xinh đẹp với sức sống mãnh liệt, biểu tượng cho ý chí kiên cường, phấn đấu vươn lên trong cuộc sống.
“Vân Phúc, con đang làm gì vậy?”
Chợt, cậu nghe giọng nói của ba nuôi đang vang lên sau lưng. Lý Vân Phúc ngoảnh lại, nhoẻn miệng cười: “Con mang hoa sen đá cho cô xem!”
“Nào, đi vào đây với ba.”
Lý Tài Đô dịu dàng vẫy gọi con trai, nhìn cây sen đá tí hon có màu xanh xanh với các cánh tròn mập mạp, đáy lòng cằn cỗi, lạnh nhạt bỗng chốc len lỏi chút đáng yêu của trẻ thơ.
Thả lỏng tâm tình, anh cùng với Vân Phúc đem theo hoa vào. Nào ngờ, đi đến cửa thì thấy người nằm trên giường đã ngồi dậy từ bao giờ, quay lưng về phía họ.
Bóng lưng gầy nhỏ, như cây trúc lọt trong tấm vải rộng rãi, thoáng mát, mới không để ý, tóc cô đã dài ra rồi.
Hai cha con không khỏi bất ngờ, kế đó là sửng sốt, vui mừng. Lý Tài Đô bước vài bước đến nơi, lúc này, anh không kìm nén được sự ngọt ngào và hạnh phúc lan tỏa. Từng câu từng chữ phát ra run run khó giấu: “Văn… Mẫn Văn…”
Mất vài giây sau, cô gái từ từ quay đầu lại, hai mắt to tròn nhìn anh, đầy vẻ linh động, hoạt bát. Có điều, sắc mặt lại khá hờ hững. Cô cứ nhìn anh rồi chẳng phản ứng gì.
“Mẫn Văn, là anh đây! Bạn trai em đây!”
Lý Tài Đô kiên nhẫn gọi, tiến đến gần, xúc động muốn ôm chặt cô.
Tư Mẫn Văn bỗng nhíu mày, đẩy anh ra, ngay cả khi Lý Vân Phúc lao thẳng vào lòng cô, cô cũng sẵn sàng đẩy nhẹ cậu nhóc.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, các người đừng có làm càn!”
Cô bày ra vẻ mặt hung hăng, cảnh cáo, đồng thời phòng bị đánh giá bọn họ. Cô cảm thấy mình đã ngủ một giấc dài, sau khi tỉnh dậy, sâu thẳm trong linh hồn tràn đầy cảm giác trống rỗng và buồn bã như đã đánh mất điều gì quan trọng. Cô ngồi dậy trên chiếc giường êm ái, buông thõng hai tay, hai chân, thất thần một hồi thì thấy hai người này vào. Chẳng hiểu chuyện gì, họ đến ôm cô như thân quen lắm.
Tư Mẫn Văn khẽ lườm lườm, khoanh tay lại, cả người phô ra dáng vẻ kiêu ngạo của một tiểu thư cao quý. Bấy giờ, đầu óc mới trở nên thanh tỉnh hơn chút, sự đờ đẫn, mệt mỏi cũng bớt đi phần nào. Cô bỗng nhìn xuống tay, thấy dây gì đó cắm vào tay mình liền khó chịu mà giựt ra.
“A, đau quá!”
Giật mình xuýt xoa vì cánh tay đột nhiên đau bất ngờ, Tư Mẫn Văn ứa nước mắt, xoa xoa chỗ đang chảy máu.
Thấy thế, Lý Tài Đô cau chặt mày, lập tức đi tìm băng dán cá nhân. Trong tủ thuốc luôn luôn có sẵn, anh bóc miếng dán ra, nhẹ nhàng cầm tay cô lên, nhưng lại bị cô giằng ra.
Vì vậy, anh đành phải dùng thêm sức, đoạn trầm giọng nói với cô: “Tay em chảy máu rồi, anh giúp em xử lý!”
Tư Mẫn Văn phụng phịu bất mãn, chỉ chờ anh dán xong liền rút tay lại. Cô nhìn người đàn ông đang ở cự ly rất gần, giờ mới rảnh rang chú ý đến anh.
Khuôn mặt anh có vẻ lạnh, đường nét cương nghị, sắc bén như đấng anh hùng, cấu trúc mũi, cằm hoàn hảo, cao vừa đủ, cong đúng chỗ. Tư Mẫn Văn nhìn rồi lại nhìn, cảm thấy anh rất đẹp trai. Đặc biệt là đôi mắt kia, trông không khác gì hai viên bảo thạch lạnh lẽo, ấy vậy mà khi cô nhìn sâu vào bên trong ấy, cô lại thấy hiện lên trong đó vô vàn cảm xúc khác nhau, có dịu dàng, ấm áp đan xen mừng rỡ, rộn rã, cũng có cả lo lắng, bất an.
“Anh là công tử nhà nào?”
Tư Mẫn Văn đột nhiên hỏi một câu khiến anh vô cùng ngạc nhiên. Anh khựng lại, kéo Lý Vân Phúc lại gần.
“Cô của con… đang hỏi gì vậy?”
“Hình như cô hỏi ba là ai đấy ạ!”
Cậu nhóc khó hiểu mà nhìn cô, hai cha con nghiêng đầu cùng một lúc, hành động vô tình nhưng rất giống nhau.
Nhìn một lớn, một nhỏ trước mặt, Tư Mẫn Văn không biểu lộ gì, im lặng chờ đối phương trả lời.
Sắc mặt Lý Tài Đô trầm xuống, anh khó khăn mở miệng: “Em… không nhớ anh sao?”
“Chúng ta từng gặp nhau à?”
Lý Tài Đô chấn động trước câu hỏi của cô, lòng bỗng chốc chùng xuống, cảm giác bất an chiếm hữu toàn bộ đại não và cơ thể. Anh run run nhấc tay lên xoa đầu cô theo bản năng nhưng lại bị cô hẩy tay ra.
“Tôi đã nói nam nữ thụ thụ bất thân!”
Lý Vân Phúc dường như cũng nhận ra chuyện gì, cậu bé e dè nhìn cô: “Cô Mẫn Văn, cô không nhớ cả con sao?”
“Nhóc là ai?”
Sắc mặt Lý Tài Đô càng lúc càng không được tốt, anh chống tay vào bàn, nói: “Hình như… cô Mẫn Văn của con mất trí nhớ rồi…”
Cô không nhớ bọn họ là ai, còn tỏ ra xa cách, hững hờ như vậy, đích thị là biểu hiện của chứng mất trí nhớ.
Vốn tưởng cô tỉnh dậy là đã có thể thở phào đón mừng, nhưng đâu biết chuyện lớn hơn lại xảy đến…
Lý Tài Đô mau chóng lấy lại tinh thần: “Văn, anh sẽ gọi bác sĩ tới kiểm tra.”
“Tôi muốn đi ra ngoài.”
Tư Mẫn Văn đứng dậy, thình lình, phía bụng lại truyền tới cảm giác nhói. Cô dừng lại hành động của mình, nhăn nhó.
Lý Tài Đô lập tức dìu cô ngồi trở lại, đoạn nghiêm giọng: “Em đang bị thương, nếu chạy linh tinh thì không ổn đâu.”
Nói xong, sợ cô sẽ phản ứng như vừa nãy, anh buông tay ra. Tư Mẫn Văn quay lưng lại với anh, cô vén áo lên, nhìn nhìn bụng mình, quả nhiên có một vết thương đang lành. Bình thường thì không sao, nhưng hễ trở mình, vận động mạnh một chút là sẽ nhói lên.
“Kẻ nào dám làm bổn tiểu thư bị thương, nhất định phải tính sổ!”
“Ừm, sẽ giúp em tính sổ!”
Lý Tài Đô mỉm cười trấn an cô, sau đó liền nhắn tin cho bác sĩ riêng. Xong xuôi, anh nghĩ ngợi rồi nói: “Mẫn Văn…”
Tư Mẫn Văn ngước mắt, dường như cảm thấy người đàn ông vô hại, không còn tỏ ra khó chịu mấy nữa.
“Một lát nữa, bác sĩ sẽ đến làm kiểm tra tổng quát. Đừng sợ!”
“Liệu kiểm tra thì có đau không?”
“Không đau, phải kiểm tra mới biết em đang bệnh ở đâu, như vậy mới chữa bệnh được.”
Tư Mẫn Văn gật gù tỏ vẻ đã nghe hiểu. Khi hai người đàn ông mặc áo blouse trắng xuất hiện, cô liền chào hỏi bọn họ.
Bọn họ cũng đáp lại ngay.
“Phu nhân!”
“Thống đốc!”
Lý Tài Đô nói với họ rằng anh nghi ngờ cô mất trí nhớ, sau đó, cô nhanh chóng được làm kiểm tra. Cô phối hợp rất ăn ý, bác sĩ bảo gì là nghe nấy, hơn nữa thái độ còn rất lịch sự.
Trôi qua một khoảng thời gian, Lý Tài Đô cùng với bác sĩ xem kết quả. Một người nói: “Thống đốc, tình trạng của phu nhân có chút đặc biệt. Kết quả chỉ ra đúng là cô ấy mất trí nhớ, có thể đã quên toàn bộ mọi người, nhưng căn cứ vào việc cô ấy vẫn nhớ tên mình, thì vẻ như cô ấy vẫn có nhận thức nhất định về bản thân.”
Người còn lại hỏi: “Anh thấy cô ấy có gì khác so với trước kia không?”
Lý Tài Đô lặng nhìn Tư Mẫn Văn đang ngồi trên giường, vẻ mặt khoan khoái khi ăn bát cháo ngon lành.
“Xưng hô khá kì lạ, còn nói mấy lời kì lạ.”
Hai vị bác sĩ thở dài: “Xem ra phu nhân cần được theo dõi thêm. Trước mắt thì sức khỏe cô ấy rất khả quan, nhưng tâm lý có vẻ mẫn cảm, vì vậy, Thống đốc hãy đối xử thật nhẹ nhàng, bao dung, tránh việc cô ấy sẽ nảy sinh cảm giác bài xích với anh.”