Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không ngờ còn từng chụp ảnh chung, Tư Mẫn Văn ngờ ngợ nhìn anh, bắt gặp ánh mắt ấy, lập tức giật mình cúi đầu.
Lý Tài Đô nói với cô: “Thực ra em không cần vội nhớ lại mọi chuyện, nghỉ ngơi cho khỏe là được.”
…
Lý Thịnh đã quá túng quẫn, ông ta sốt ruột như đang đứng trong chảo lửa. Giờ đây lại nghe tin Tư Mẫn Văn đã tỉnh, lòng dạ càng hoang mang hơn.
Đã vài ngày trôi qua kể từ khi Lý Thịnh cầu xin ông cụ cứu lấy mình, nhưng mà ông không đồng ý. Lý Thịnh biết, có lẽ chẳng ai có thể cứu được ông ta, chi bằng… ông ta làm liều một phen!
Ý nghĩ manh nha trong đầu rồi lớn dần, Lý Thịnh mặc quần áo kín mít rời khỏi Tứ hợp viện.
Trong văn phòng Tập đoàn Tư thị, Tư Vô Linh đang đau đầu khi phía Giang Thệ Huy đột nhiên đòi hủy hợp đồng. Mặc dù anh ta không phải chịu phí bồi thường, nhưng ai có thể đảm bảo rằng nó sẽ không để lại tổn thất?
Dự án này có thể thành công, một phần lớn có sự chung tay, góp sức của Giang Thệ Huy. Giang tổng sở hữu các công ty con cùng với nhiều chi nhánh ở nước ngoài, góp phần quảng bá Hệ thống Az đến với nhiều người. Tư Vô Linh thật sự không muốn từ bỏ đối tác tuyệt vời thế này!
Nhưng em gái anh ta lại bày ra vẻ hờ hững: “Hủy thì hủy thôi, dự án vẫn thuộc về chúng ta, chúng ta tự mình phát triển!”
Tư Tiểu Lạc là người cổ đại, quanh năm suốt tháng chẳng phải động tay làm việc gì lớn, cô ta không hiểu những chuyện kinh doanh, tính toán phức tạp này. Cô ta nghĩ chuyện chỉ đơn giản như trở bàn tay, nào biết kiến thức mình có là quá hạn hẹp.
Tư Tiểu Lạc chỉ là ếch ngồi đáy giếng, nhưng cô ta lại không tự nhận thức được mình là ếch.
Giọng điệu vang lên huênh hoang: “Nếu Giang Thệ Huy đã bồi thường thì anh còn lo gì nữa? Rõ ràng lợi ích đang nghiêng về phía chúng ta!”
Tư Tiểu Lạc cười chắc nịch: “Với lại, em cũng nói cho anh biết, hắn sẽ không hợp tác lại với chúng ta đâu!”
“Anh sẽ cố gắng thuyết phục Giang tổng.”
“Sự cố gắng của anh chỉ như muối bỏ bể thôi, anh có xun xoe thế nào chăng nữa, đối phương cũng không để ý. Tội gì phải khổ như vậy, nghe em đi!”
Tư Vô Linh không thích bị ra lệnh, tầm nhìn của Tư Tiểu Lạc còn nông cạn, anh ta không có ý định tranh luận với cô ta. Thay vào đó là tiếp tục nhắn tin, gọi điện cho thư ký của đối phương, hỏi về lịch trình của Giang Thệ Huy.
Khóe môi Tư Tiểu Lạc lộ ra nụ cười khinh bỉ, anh ta không nghe thì cô ta cũng không quản. Cô còn có rất nhiều chuyện phải làm.
Dạo này không thấy Lý Thịnh liên lạc lại, tin tức bên phía Lý Tài Đô cũng bặt vô âm tín, bỗng chốc, Tư Tiểu Lạc như mù mịt phương hướng, hoàn toàn không biết tiếp theo nên chuẩn bị gì.
Có một điều Tư Tiểu Lạc đoán, chắc chắn tới hơn tám mươi phần trăm, rằng Tư Mẫn Văn còn sống. Người chị gái này của cô ta sẽ không dễ dàng chết đi như vậy.
Cô ta thầm cay hận, chỉ cần lúc đó đám côn đồ kia ra tay nhanh hơn một chút là Tư Mẫn Văn sẽ vĩnh viễn không có cơ hội trở mình. Đến lúc đó, cô ta là người duy nhất còn sống, mang theo số mệnh đặc biệt, khác hẳn so với loài người ở đây. Bản thân cô ta và những người ngoài kia vốn dĩ là người của hai thời đại, đế chế khác nhau. Sống giữa một “rừng” người như vậy, cô ta cảm thấy mình có giá trị. Những thứ trước kia không có, bây giờ cô ta đều có thể có!
Nếu Tư Mẫn Văn thật sự còn sống, cô ta phải tìm cách đưa Hệ thống Az đến gần. Kế hoạch đó cô ta đã sắp xếp rất lâu, từ từ để Tư Mẫn Văn tiếp cận qua các phương tiện thông tin, biển quảng cáo, poster,… Cô ta làm mọi cách để Hệ thống xuyên không Az xuất hiện và dần in vào tiềm thức của Tư Mẫn Văn.
Hơn ai hết, Tư Tiểu Lạc hiểu Tư Mẫn Văn là người trọng tình trong nghĩa thế nào. Giả sử cơ hội trở về phủ Thừa tướng đặt ngay trước mắt, lý nào chị ấy lại không lựa chọn? Lợi dụng điểm này, cô ta nhất định sẽ hạ gục được Tư Mẫn Văn!
“Tôi từng nói… rồi sẽ có ngày tôi thắng cô! Tôi sẽ giành hết tất cả những thứ cô có, Tư Mẫn Văn, cô không yên với tôi đâu!”
Lạnh lùng buông một lời như đang tự nhủ với tâm can của chính mình, ánh mắt Tư Tiểu Lạc chứa đầy tham vọng, cô ta thề sẽ phải làm được!
Sau khi rời khỏi Tập đoàn Tư thị, Tư Tiểu Lạc hẹn đi uống trà với đám bạn tiểu thư tài phiệt. Cô ta rất biết chọn bạn mà chơi, chỉ tập trung giao lưu với những người giàu có, sang chảnh, thấp kém hơn một chút cô ta sẽ cảm thấy chán ghét.
Như thường lệ, Tư Tiểu Lạc vẫn đến đúng giờ. Nhưng hôm nay, dường như còn có người đến sớm hơn cô ta.
Tư Tiểu Lạc nheo mắt đánh giá cách ăn mặc của cô gái nọ, bộ quần áo trên người trông có vẻ khá tầm thường, trên người cũng không có trang sức đắt tiền gì.
Cô ta không khỏi ghét bỏ mà nhìn, vừa vặn, ánh mắt ấy đã bị đối phương bắt gặp.
Cô gái chợt nhiên lên tiếng: “Xin hỏi cô có bất mãn gì với tôi ư? Tại sao phải nhìn tôi với vẻ khó chịu như vậy?”
Không ngờ cô gái lại hỏi đích danh, Tư Tiểu Lạc bình tĩnh lại, cái cô ta giỏi nhất chính là giả vờ. Cô ta hơi cười: “Chắc cô lầm rồi, tôi có khó chịu gì đâu! Hôm nay cô cũng đến thưởng trà sao? Cô có quen biết vị tiểu thư nào hay không?”
“Tôi là bạn của Tạ tiểu thư.”
Tạ tiểu thư? Tư Tiểu Lạc cố nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra cái cô Tạ tiểu thư đó khá bình thường. Cô gái này là bạn của Tạ tiểu thư, vậy chắc cũng như nhau thôi.
Tư Tiểu Lạc không có ý tiếp chuyện với người bình thường, mục tiêu của cô ta là làm thân với những vị tiểu thư gia thế, cho nên liền bỏ qua cô gái nọ, xoay lưng đi.
Liên tiếp hai lần bị Tư Tiểu Lạc thái độ ra mặt, cô gái có chút bực bội. Một lát sau, đợi đám người đã đến đông đủ, cô ta liền đi về phía người nổi trội nhất trong đám, khoác tay làm như thân thiết lắm.
“Nam tiểu thư, hôm nay trông cô rất quý phái! Bộ váy này cô mua ở đâu vậy?”
Người được gọi là Nam tiểu thư cười cười: “Bạn trai tôi đặt riêng cho tôi, mời tận nhà thiết kế nổi tiếng về.”
Xung quanh vang lên tiếng trầm trồ, lúc này, một người chú ý đến chiếc vòng cổ đá quý của Tư Tiểu Lạc. Một hồi khen ngợi nối tiếp.
“Tiểu Lạc, cô có chiếc vòng đẹp quá! Liệu có phải là kim cương không?”
“Không, hình như không phải kim cương đâu! Nhưng chắc hẳn cũng rất đắt tiền!”
“Chế tác tinh xảo thật đó!”
Tư Tiểu Lạc vui vẻ hất nhẹ lọn tóc khoe ra chiếc vòng cổ lấp lánh, trong lòng tràn trề cảm giác thỏa mãn khi được khen ngợi và vây quanh.
Những cô tiểu thư này thật thảo mai, ngoài mặt cười nói thân thiện nhưng bên trong âm thầm so bì từng li từng tí. Mỗi khi hẹn gặp nhau cũng phải tâng bốc lẫn nhau vài câu thì mới chịu được.
Cô gái ngồi ở ghế đột nhiên đứng lên, sắc mặt cực kì khó coi.
“Chị, sao chị lại đến đây?”
Nam tiểu thư buông tay Tư Tiểu Lạc ra, hớn hở chạy về phía cô gái nọ. Bấy giờ, Tư Tiểu Lạc mới sững người ra.
Hai bọn họ là chị em?
“Bạn chị ốm rồi, hôm nay không đi được nên chị đến thay.”
Nói rồi, cô ta nhìn về phía Tư Tiểu Lạc với vẻ hằn học, lạnh lẽo: “Lần sau em bớt giao du với những người như vậy đi, không tốt đẹp gì đâu.”
“Chị…”
“Đi, chị dẫn em về!”
Tư Tiểu Lạc chần chừ muốn tiến lên, nhưng lại bị đôi mắt sắc bén của đối phương làm cho chùn bước. Mọi người nhận ra đại tiểu thư nhà họ Nam dường như không có thiện cảm với Tư Tiểu Lạc, tự giác hạn chế nói chuyện với cô ta.
Chẳng mấy chốc liền không có ai thèm để ý đến Tư Tiểu Lạc, cô ta đã bị cô lập.
Tư Tiểu Lạc cắn môi, thẹn đến nỗi mặt đỏ bừng, cuối cùng phải muối mặt xách túi ra về trước. Sau hôm nay, có lẽ mọi người sẽ tự động khai trừ cô ta ra khỏi vòng tròn bạn bè.