Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chẳng ai biết… Lý Tài Đô đúng là không ngờ thật, nhưng anh đã có suy nghĩ thuận nước đẩy thuyền, sau đó tỏ tình với cô kia mà!
Lúc chưa tiếp nhận anh, Tư Mẫn Văn thậm chí còn rầu rĩ tâm sự với Tiểu Tán rằng “Tôi bị Thống đốc đại nhân tỏ tình”, chỉ là bây giờ cô không nhớ thôi.
Tiếp sau, Tiểu Tán còn kể vài chuyện khác liên quan đến Lý Tài Đô, cả chuyện cùng nhau tổ chức sinh nhật cho anh. Ngực trái Tư Mẫn Văn bồi hồi khôn tả, như thể khoảnh khắc này đang trải nghiệm lại cảm giác của lúc ấy.
Trong vô thức, cô tin hai người đã có một tình yêu đẹp!
Tư Mẫn Văn như đắm chìm trong mật ngọt cả ngày hôm nay, không còn sự xa lạ nhiều với anh mà bắt đầu thấy thân thuộc hơn. Cô cũng hy vọng bản thân có thể mau khỏe, hồi phục cơ thể rồi lấy lại trí nhớ ban đầu, bởi qua lời của Tiểu Tán với bà Phương Lan, cô càng thấy có thiện cảm với anh.
Buổi tối, khi Lý Tài Đô về, dường như cũng nhận ra ánh mắt khác thường của Tư Mẫn Văn. Anh dịu dàng nhìn cô, hỏi hôm nay cô ở nhà thế nào.
Tư Mẫn Văn bèn đáp: “Em được nghe rất nhiều chuyện hay ho.”
“Có thể chia sẻ với anh không?”
“Không, sẽ không chia sẻ với anh!”
Cô nói xong, đôi môi căng mọng nhỏ nhắn liền tạo thành nụ cười tươi.
Hiện cô đang ngồi một mình trong phòng khách với Lý Tài Đô, còn Lý Vân Phúc thì đang chơi với bà nội của nhóc. Trên ti vi bỗng chiếu tin tức có người nhập viện, nghe cái tên, Tư Mẫn Văn bất ngờ tỉnh táo hơn hẳn.
“Khoảng 10 giờ đêm ngày hôm qua, tiểu thư Tập đoàn Tư thị - cô Tư Tiểu Lạc đã nhập viện trong tình trạng chấn thương sọ não, trên mặt có vết rách lớn. Anh trai cô ấy là anh Tư Vô Linh cùng với gia đình đã dốc hết sức cứu chữa, nhưng không cứu được khuôn mặt cô ấy. Tình hình cụ thể như thế nào còn chưa rõ, chúng tôi sẽ tiếp tục chờ đợi tin tức từ phía phóng viên.”
“Tư Tiểu Lạc…”
Tư Mẫn Văn lẩm nhẩm lại cái tên vừa được nhắc tới, mà từ khóa ấy giống như một chiếc búa đánh mạnh vào đại não và tiềm thức đang ngủ sâu của cô.
“Nhức đầu quá!”
Tư Mẫn Văn nhăn nhó đặt tay lên thái dương, trong đầu hiện qua những hình ảnh nhập nhằng, không rõ. Khuôn mặt mờ ảo của Tư Tiểu Lạc, cái tên Tư Tiểu Lạc…
Tại sao tất cả đều là Tư Tiểu Lạc?
“Văn, em không khỏe ư? Để anh gọi bác sĩ!”
Chất giọng lo lắng của Lý Tài Đô khiến Tư Mẫn Văn lắc nhẹ đầu bảo không sao. Cô nắm lấy cổ tay anh, cảm nhận luồng nhiệt ấm áp tỏa ra từ cơ thể anh.
“Em không sao thật mà, chỉ là vừa nghe đến họ tên cô gái kia, em liền thấy khó chịu như bị kim châm. Có lẽ em chỉ cần nghỉ ngơi một lát là ổn…”
Sắc mặt Lý Tài Đô phút chốc tối sầm, nhận thức ngày càng rõ ràng về mối liên hệ của cô với Tư Tiểu Lạc. Chắc chắn giữa hai người phải có gì đó, cho nên ngay cả khi cô mất trí, cô vẫn không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi cô ta. Mà đây mới chỉ là nghe qua cái tên, cô đã mẫn cảm như vậy!
Lý Tài Đô nhíu đôi lông mày lạnh lùng, nét mặt cũng nghiêm lại theo.
“Nếu nghĩ đến cái tên ấy mà em cảm thấy đau đầu thì đừng cố nhớ. Từ từ rồi mọi chuyện sẽ tốt lên.”
Chính bản thân anh đang hồi hộp mong đợi cô nhớ lại từng phút từng giờ, nhưng lại dùng thái độ điềm tĩnh để trấn an cô. Rốt cuộc anh vẫn vô cùng thận trọng, không dám tạo bất cứ áp lực nào cho cô. Anh muốn một quá trình chậm mà chắc, không phải một quá trình nhanh mà đầy rẫy nguy cơ.
Sau khi đưa Tư Mẫn Văn lên phòng, anh gọi điện cho Quan Triết, hỏi: “Tình hình bên phía Tư Tiểu Lạc sao rồi?”
“Thưa Thống đốc, tình hình rất hỗn loạn. Phóng viên bị đuổi hết ra bên ngoài, Tư Tiểu Lạc hình như đã tỉnh, bên trong liên tục vọng ra những tiếng la hét om sòm. Nhà họ Tư lúc này rất đau đầu với cô ta!”
Mặt đẹp bị phá hủy, nhan sắc không còn, chẳng trách Tư Tiểu Lạc lại phản ứng một cách quá khích, cực đoan như vậy. Vết thương đó có phẫu thuật thế nào và có “vá” ra sao thì cũng khó lòng cứu vãn trở về trạng thái ban đầu.
Lý Tài Đô híp mắt trầm ngâm, sau một màn giả danh thân phận, cộng thêm sử dụng một chút thủ đoạn, quả nhiên anh đã chọc đúng điểm yếu của Lý Thịnh, làm cho ông ta phẫn nộ đến cực điểm. Sự bất mãn tích tụ đã lâu, nay cứ thế phun ra, cuối cùng, người phải gánh chịu cho cơn giận dữ của ông ta chính là Tư Tiểu Lạc chứ không phải một ai khác.
Hai kẻ đó bắt tay với nhau làm việc ác nhưng lại không đủ tin tưởng, hiểu biết lẫn nhau. Một mối quan hệ vừa độc hại lại đầy sơ hở!
Hành động của anh chỉ góp phần thúc đẩy mọi chuyện diễn ra nhanh hơn. Dù không có anh, sớm muộn gì Lý Thịnh cũng sẽ làm vậy với Tư Tiểu Lạc, đó là điều tất yếu phải xảy ra!
Lý Tài Đô thu hồi tầm mắt, ngồi xuống ghế, giọng anh vang lên trầm trầm: “Cậu tiếp tục theo dõi, cũng đừng quên để ý đến Lý Thịnh.”
“Tôi biết rồi, Thống đốc!”
…
Tư Vô Linh khá mệt mỏi khi phải hứng chịu sự ầm ĩ của Tư Tiểu Lạc suốt mấy tiếng đồng hồ mà không ngừng nghỉ. Cô ta vừa tỉnh dậy là đã đòi soi gương, khi thấy nửa bên mặt quấn kín băng gạc, cô ta liền bắt đầu la hét một cách tuyệt vọng.
“Mặt của tôi! Trả khuôn mặt xinh đẹp lại cho tôi!”
Cô ta đã lặp đi lặp lại câu nói đó rất lâu rồi, như không biết mệt là gì.
Cũng dễ hiểu thôi, Tư Tiểu Lạc là người rất yêu bản thân mình, do đó, chuyện này đối với người khác là đau đớn một thì đối với cô ta là đau đớn mười! Cô ta rên rỉ tuyệt vong, hai hốc mắt đỏ hoe, trong đầu chỉ còn nghĩ đến chuyện làm sao mới có thể khôi phục dáng vẻ không tì vết ban đầu.
Cô ta khổ sở nhìn Tư Vô Linh: “Thời nay hiện đại như thế, chẳng lẽ không có phương pháp nào cứu tôi sao?”
Tư Vô Linh cũng thương cho Tư Tiểu Lạc, nhưng anh ta đã cố gắng hết sức, rót tiền cho bác sĩ giỏi nhất, có thâm niên nhất trong nghề để phẫu thuật cho cô ta. Song, bác sĩ nói vết thương quá sâu, cấp cứu lại chậm trễ, chẳng thể làm gì được nữa.
Anh ta vô cùng bất lực: “Chắc chỉ có thay da thôi chứ nào còn phương pháp nữa!”
“Thay da? Vậy tôi muốn thay da! Anh mau gọi bác sĩ thay da cho tôi đi!”
Ánh mắt Tư Vô Linh có chút khiếp sợ, nhìn chằm chằm vào biểu hiện điên cuồng của Tư Tiểu Lạc, phải mắng cô ta một trận.
“Em bình tĩnh lại đi! Không phải anh không cứu em mà là anh không cứu được. Đáng lẽ em không nên ra ngoài vào buổi tối, tạo cơ hội cho kẻ xấu lợi dụng! Như vậy sẽ không có những chuyện này xảy ra!”
Thật tệ hại! Tập đoàn Tư thị thì vừa hủy hợp tác với ông chủ lớn Giang Thệ Huy, mọi chuyện còn chưa đâu vào với đâu, bây giờ lại bất ngờ xuất hiện biến cố với Tư Tiểu Lạc. Anh ta đành phải buông bỏ để ở đây mà chăm sóc em gái.
Thế mà Tư Tiểu Lạc lại không có chút thấu hiểu cho sự khổ tâm của anh ta. Không chỉ khiến Tư Vô Linh thấy mệt mà cũng làm cha mẹ thấy phiền chán.
“Tiểu Lạc, anh biết là em rất buồn, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức có thể. Em đừng tức giận nữa…”
Tư Vô Linh hạ giọng an ủi, nhưng Tư Tiểu Lạc vốn đã không coi người anh trai ở thế giới này ra gì, huống chi cô ta còn không thực sự phải em gái của anh ta. Vì vậy, cô ta liền bày tỏ sự khinh thường thông qua ánh mắt, lời nói.
“Đồ vô dụng, bất tài! Là anh trai nhưng không cứu nổi em gái mình! Tư Vô Linh, anh quá thất bại!”