Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Câu hỏi hay! Tại sao tôi là đích nữ mà không phải cô? Tôi chỉ có thể trả lời cô là do số phận sắp đặt!”
Tư Mẫn Văn lạnh lùng đáp lời cô ta.
Tư Tiểu Lạc cười trào phúng: “Số phận… Cái gì cũng số phận! Các người không còn gì để nói sao?!”
“Vậy thì cô hãy nói xem là vì sao?”
Cô chỉ dùng một câu đã chặn đứng cô ta, thực ra, chính cô ta không muốn thừa nhận chút nào. Như vậy chẳng khác nào nói ông trời ưu ái Tư Mẫn Văn hơn nên mới để cô là đích nữ, còn thân phận thứ nữ bị người người ghét bỏ lại để cho cô ta.
Rất rõ ràng, Tư Tiểu Lạc không cam lòng yếu thế trước ai. Từ nhỏ, cô ta đã tham vọng địa vị cao hơn, vì thứ hư danh hão huyền ấy, cô ta chấp nhận đánh đổi mọi thứ, kể cả nhân cách, phẩm giá. Để rồi thời gian chảy trôi, đi cùng với đó là một Tư Tiểu Lạc với trái tim của quỷ dữ.
Tư Mẫn Văn cảm thấy mình cần phải rành mạch với cô ta: “Mặc kệ nguyên nhân là gì, nhưng Tư Tiểu Lạc, cô đã sai rồi! Chính bởi hành động mù quáng của cô nên mới gây ra kết cục như bây giờ, cô không thể trốn tránh mãi được!”
Cô ta hành động mù quáng sao?
“Chắc chị không biết, tôi đã lên kế hoạch giết chị từ lâu rồi! Tôi tìm mọi cơ hội nhưng mà chị may mắn đấy, lần nào chị cũng an toàn thoát khỏi! Từ lần bên nước S cho đến khi ở đây, bị xe máy đụng không chết, sau đó, bị dao đâm cũng không chết! Tư Mẫn Văn, nên nói mạng chị lớn hay nói tôi vô dụng đây?”
Hóa ra Tư Tiểu Lạc đã toan tính nhiều như thế. Chẳng ngờ tính mạng của mình lại có giá trị đến vậy, khiến cô ta năm lần bảy lượt tìm cách tấn công, mong sao Tử Thần có thể đưa cô đi.
Tư Mẫn Văn tin rằng bản thân phúc lớn mạng lớn, còn về việc cô ta có vô dụng hay không, có lẽ cô ta là người hiểu rõ nhất!
Nếu nói vô dụng thì đã không thể đi được đến ngày hôm nay! Nhưng Tư Tiểu Lạc thua vì ưu điểm cũng như khuyết điểm của mình, đó chính là tự tin thái quá.
“Vậy là cô thừa nhận rồi, cô có tham gia mưu sát tôi!”
“Chị… chị lừa tôi sao?” Tư Tiểu Lạc giận dữ trợn trắng mắt.
“Đâu có, là cô tự nói đấy thôi! Còn Hệ thống xuyên không Az, chắc cũng là một thủ đoạn của cô đúng không? Hừm, tôi suýt thì mắc bẫy rồi!”
Sắc mặt Tư Mẫn Văn nghiêm lại: “Hôm nay tôi đến là để làm rõ với cô vài điều. Trong chuyện này, ai mới chính là nạn nhân? Tôi, hay là cô? Có lẽ mỗi người lại là nạn nhân của một vấn đề khác nhau. Nhưng Tư Tiểu Lạc, vấn đề lớn nhất là ở cô, cô lúc nào cũng mang tâm lý đổ lỗi, không chịu nhìn nhận chính mình… Không ai ức hiếp cô cả, là cô tự làm khổ mình. Chừng nào cô còn khăng khăng giữ lý lẽ đó thì cô vẫn sẽ cảm thấy cả thế giới này bắt nạt cô!”
Tư Tiểu Lạc ngập ngừng suy nghĩ, trước lời nói xác đáng đến mức không thể chối cãi của cô, cô ta hoàn toàn câm nín.
Chưa dừng lại, Tư Mẫn Văn nói tiếp: “Quay trở về vấn đề cô với Lý Thịnh cùng nhau mưu sát tôi, cô có biết tại sao mình lại dễ dàng bị nắm thóp không?”
Lý Tài Đô đang đứng ở phía không xa nghe hết cuộc đối thoại này, đến trọng điểm thì Tư Mẫn Văn đột ngột lại gần Tư Tiểu Lạc hơn. Anh không thể không cảnh giác nhìn.
Tư Mẫn Văn hạ thấp giọng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Cô chưa nắm rõ thế giới này, con người nơi đây phức tạp, đa đoan hơn cô tưởng. Cô nghĩ mình đã nắm chắc mọi thứ sao? Nhưng đến cuối cùng chẳng phải vẫn có chứng cứ vạch trần tội trạng của cô hay sao? Tư Tiểu Lạc, chắc hẳn khi cô hành động, cô nghĩ mình đã cẩn thận lắm rồi, mình không còn sơ sót gì, thậm chí, tôi đoán cô cũng từng tính đến khả năng chuyện mưu sát bị bại lộ, sau đó để Lý Thịnh gánh thay mình. Tiểu Lạc, cô thông minh, nhưng chỉ thông minh thì chưa đủ! Cô biết cô thiếu gì không? Cô thiếu tỉ mỉ, thiếu hiểu biết, đồng thời cô cũng hấp tấp, vội vàng trên con đường vốn đã sai lầm của mình!”
Tư Mẫn Văn chẳng khác nào đang dội gáo nước lạnh vào trái tim Tư Tiểu Lạc. Chẳng lẽ toàn bộ những cố gắng, hy sinh của cô ta từ trước đến nay đều là vô ích?
Toan tính nhiều nhưng chưa lần nào thu được kết quả mong muốn…
“Không! Tôi không sai, cũng không hối hận với những gì mình đã làm!”
Trong lòng Tư Mẫn Văn đã có sẵn câu trả lời, biết Tư Tiểu Lạc sẽ cứng đầu, cố chấp như vậy, cho nên mục đích cô đến đương nhiên không phải vì khuyên răn cô ta.
“Tôi chỉ muốn nhắc lại một lần nữa, cô hận ai cũng được, nhưng cô không có tư cách hận cha mẹ tôi! Mẹ cô chỉ là thiếp thất nhưng trong nhà chưa ai bạc đãi bà ấy. Ngay cả cô khi sinh ra vẫn được chăm sóc tốt nhất, nuôi lớn bằng nguồn dinh dưỡng thượng hạng, cô với tôi, ai cũng giống ai, ai cũng công bằng như ai. Rốt cuộc thì tôi không hiểu nổi cô thấy ấm ức ở đâu? Những chuyện đó có đáng để cô biến thành bộ dạng này không?”
Hôm nay, Tư Mẫn Văn nói hơi nhiều. Đó là tất cả những gì cô muốn nói và có thể nói với Tư Tiểu Lạc sau chuỗi ngày dài không gặp. Cô luôn tin vào luật nhân quả, vải thưa làm sao che được mắt thánh, dù cô ta có làm mọi cách thì cuối cùng vẫn phải trả giá cho tội lỗi mà mình gây ra.
Thấy Tư Tiểu Lạc ôm đầu lẩm bẩm như đang tự chất vấn, Tư Mẫn Văn lùi bước, thở dài, cô toan rời đi.
Song bỗng nhiên, Tư Tiểu Lạc từ trên giường vùng dậy, trạng thái nổi giận thấy rõ. Cô ta không kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng mà lao vào muốn đánh cô.
Bàn tay đã vung lên không trung nhưng bị Tư Mẫn Văn kịp thời giữ lại, cùng với một bàn tay khác cùng lúc nắm vào cổ tay cô ta.
Tư Tiểu Lạc bị chế trụ bởi hai người, muốn động đậy cũng không được.
Tư Mẫn Văn liếc nhìn Lý Tài Đô, thầm cảm thán anh quá nhanh, cô ta vừa có ý định hành động là anh đã xông vào đây, ngăn chặn ác ý từ cô ta.
Nắm chặt tay, hạ quyết tâm, Tư Mẫn Văn vung tay còn lại, cái tát giòn tan rơi xuống nửa khuôn mặt còn lành lặn của cô ta.
“A!”
“Tư Tiểu Lạc, đã đến lúc cô nên tỉnh ngộ!”
Dứt lời, cô cũng mặc kệ Tư Tiểu Lạc đang rên rỉ đau đớn, uất ức, phẫn hận, cô lập tức kéo Lý Tài Đô rời đi.
Chuyện gì nên, không nên cô đều nói hết rồi! Tiếp theo, phải dựa vào bản lĩnh của cô ta!
“Tay có đau không?”
Lý Tài Đô xoa xoa lòng bàn tay hơi đỏ của cô, nhẹ giọng hỏi.
Tư Mẫn Văn nhoẻn miệng cười tươi: “Đừng nhìn em yếu ớt như vậy, em cũng biết đánh người đấy.”
“Anh thích tính cách này của em, mạnh mẽ đúng lúc và yếu đuối đúng khi… Ở bên anh, em không cần phải gồng mình tỏ ra mạnh mẽ, anh đã hứa sẽ bảo vệ em, anh không thất hứa!”
“Em nghe rồi, anh cứ như vậy, em sẽ ngại chết mất…” Tư Mẫn Văn khoác chặt tay anh.
Ra xe rồi, cô mới nhắc về chuyện ban nãy: “Để em giải thích ngắn gọn cho anh nghe. Em với Tư Tiểu Lạc… trên phương diện nào đó thì là chị em, chỉ là mối quan hệ không tốt chút nào. Tất cả những chuyện cô ta làm bao gồm bắt tay Lý Thịnh cũng đều nhằm vào em.”
“Vậy cô ta càng phải trả giá cho sự ác độc của mình!” Ánh mắt Lý Tài Đô sắc lạnh như gươm.
“Nhưng… em không muốn anh can thiệp vào quá sâu. Tài Đô, đừng quên anh là Thống đốc!”
“Thống đốc hay không không quan trọng, quan trọng anh vẫn là Lý Tài Đô.”