Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiết trời nóng bức, giữa cái nắng râm ran, nhà họ Lý vui mừng đón chào một công chúa nhỏ sắp được sinh hạ.
Mẹ chồng sắp đồ cho Tư Mẫn Văn vào viện. Lý Tài Đô cũng chẳng màng công màng việc, ở cạnh cô suốt, nói chuyện động viên cô, mua vui cho cô. Đương nhiên, anh cũng không quên đưa theo Lý Vân Phúc, tiện bề bầu bạn với cô trong những ngày chờ sinh này.
Giờ bụng đã lớn, đi lại bất tiện, lại đau lưng nữa, Tư Mẫn Văn đều phải có người dìu dắt.
Tối thứ bảy, Tư Mẫn Văn bất ngờ đau bụng, và thế là sinh. Mọi người hớt ha hớt hải tập trung tại bệnh viện, chỉ có ông cụ dạo này đau chân nên không đến được, đành chờ ở nhà.
Bà Phương Lan, ông Lý Tình mím môi đầy căng thẳng, còn Lý Tài Đô thì lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.
Khuôn mặt anh hiện lên vẻ sốt ruột, ánh mắt chốc chốc lại hướng vào cửa phòng, chỉ chờ nghe tiếng đứa bé khóc lên. Chắc hẳn vợ anh đang trải qua nỗi đau sinh con gian lao, khổ cực.
Lý Tài Đô cúi đầu, trán cũng lấm tấm mồ hôi, bàn tay run rẩy nhẹ.
Đợi thêm vài chục phút nữa, may mắn thay, mẹ tròn con vuông.
Y tá ôm đứa bé kháu khỉnh trong lòng, nở nụ cười vui vẻ: “Chúc mừng gia đình, mẹ đã sinh ra một bé trai!”
“Con trai sao?”
Bà Phương Lan kinh ngạc lên tiếng, cả gia đình đều ngạc nhiên.
Lý Tài Đô cau mày nhìn gương mặt đứa bé nhỏ nhắn, giống hệt mình, anh chầm chậm vươn tay ra, bế nó về phía vợ mình đang nằm trên giường.
Cả người đầy mồ hôi, cơ thể ê ẩm, cho thấy sinh con thực sự đã bào mòn sức lực người mẹ, nhưng Tư Mẫn Văn vẫn thấy vinh dự.
Cô mỉm cười.
Lý Vân Phúc thích thú kêu: “Con có em trai rồi! Con có em trai rồi!”
“Vân Phúc vui chưa kìa!” Ông Lý Tình xoa đầu cậu bé.
Lý Tài Đô ngồi xuống: “Vợ, em mệt lắm phải không? Hãy xem con của chúng ta này!”
Nói rồi, anh đặt đứa bé vào trong lòng Tư Mẫn Văn, xót xa lau mồ hôi cho cô.
Vừa trải qua quá trình sinh nở mệt nhọc, song Tư Mẫn Văn thấy rất vui. Da mẹ kề da con, ấm áp truyền nhau.
Tư Mẫn Văn thở hổn hển, kích động, nước mắt rơi trên gò má: “Lúc đầu… bác sĩ nói là con gái mà…”
“Cũng có thể là do siêu âm bị nhầm lẫn. Thực ra chuyện này không hiếm, có nhiều trường hợp như vậy rồi, mẹ không có gì phải lo, bé rất khỏe mạnh.” Y tá tươi cười.
Ông Lý Tình động viên Tư Mẫn Văn một câu, trong lúc đó, bà Phương Lan cũng đưa đến một cốc nước ấm cho Tư Mẫn Văn.
“Mẹ để con…” Lý Tài Đô chủ động bón nước cho cô, hai đầu mày cau chặt, tuy nhiên sau đó liền giãn ra: “Sinh con vất vả, sau này em càng phải nghỉ ngơi nhiều.”
Chỉ một đứa bé mà đã như vậy, Lý Tài Đô bỗng nhiên không muốn cô chịu khổ thêm nữa. Phàm là chuyện gì liên quan đến con cái, vừa hạnh phúc lại vừa nhiều nỗi lo toan…
Khóe mắt anh hơi đỏ, kiềm chế lại: “Đau lắm, anh biết, anh sẽ cố gắng nhiều hơn. Vợ à, cảm ơn em…”
Tư Mẫn Văn nhẹ nhàng gật đầu, đột nhiên cười nhẹ: “Em muốn đặt tên cho con…”
Tư Mẫn Văn nhìn diện mạo con trai sáng sủa như ba của nó, trong lòng liền nảy ra một cái tên.
“Em muốn đặt tên con là gì?”
“Tường Quang… Lý Tường Quang… Ngụ ý ánh sáng tốt lành!”
…
Thấm thoắt đã vài tháng trôi qua.
Ở cữ thời gian đầu cũng vất vả không kém lúc sinh, đó chính là cảm giác bên dưới đau đến khó đi lại được, hai chân run rẩy, sinh hoạt các thứ cực kì mệt mỏi. Cũng may bên cạnh Tư Mẫn Văn luôn luôn có người quan tâm, săn sóc.
Tường Quang đã đi ngủ, bấy giờ Tư Mẫn Văn mới được chợp mắt. Lý Tài Đô lo cho cô nên bảo cô cứ yên tâm, nửa đêm, thằng bé hay khóc, hai vợ chồng thường thức giấc giữa chừng, nhưng bao giờ Lý Tài Đô cũng là người xuống giường bế con.
Anh nhìn Tư Mẫn Văn, dịu dàng nói: “Em ngủ đi, anh dỗ con một lúc…”
“Tài Đô…”
“Không sao đâu…”
Lý Tài Đô sờ nhẹ lên mặt Tường Quang: “Ngoan, ngủ đi!”
Thằng bé mở to mắt, cứ nhìn anh, rồi bật cười toe toét. Đúng thật là khiến anh yêu không kể xiết, chỉ là còn bé nên hay quấy, làm cha mẹ nhọc lòng hơn.
Tư Mẫn Văn sinh xong, vóc dáng liền trở lại, chỉ là đầy đặn hơn trước, thêm nét xinh xắn, dịu hiền, nhìn vào có da có thịt, da dẻ hồng hào, giờ đã làm mẹ, trở nên càng đằm thắm hơn.
Trong chuyện chăm con, hai vợ chồng Lý Tài Đô thực sự san sẻ lẫn nhau, thỉnh thoảng bà Phương Lan qua thăm, cũng giúp được một chút. Lần đầu, cả hai còn lóng ngóng, vụng về, không biết gì đều hỏi bà, bà chỉ dạy hết.
Tường Quang được mọi người yêu thương hết mực, đặc biệt là ông cụ tuổi già sức yếu, rất thích nựng cháu, cho nên, Lý Tài Đô thường đưa vợ con về Tứ hợp viện, có lần về còn ở lại chơi mấy hôm.
“Tường Quang của cụ, ra đây với cụ nào!”
Ông cụ bế thằng bé, Tường Quang thân quen với ông cụ, không hề khóc.
Cả nhà đều vui, tiếng cười vang lên không ngớt.
“Tường Quang thích cười quá nhỉ? Ba nó còn không cười nhiều như vậy.”
“Chắc chắn Tường Quang vui vẻ giống Mẫn Văn rồi! Vậy là tốt, như vậy lớn lên, dùng một nụ cười cũng khiến cụ vui!”
Dứt lời, ông cụ liền vẫy Lý Vân Phúc lại: “Cháu có muốn bế em không?”
Lý Vân Phúc tỏ ra hồi hộp. Cậu bé bế Tường Quang rất cẩn thận, ôm trong lòng, động tác còn hơi cứng ngắc.
“Đợi em lớn rồi, con sẽ dạy em học.”
Tư Mẫn Văn cảm thấy bình yên vô cùng, nhìn Lý Tài Đô, trùng hợp thấy anh cũng đang nhìn mình.
Khóe mắt cô cong lên, nói nhỏ với Lý Tài Đô: “Chúng ta ra ngoài đi!”
Hai người ra sân sau của Tứ hợp viện, lúc đi qua chỗ Lý Thịnh ở trước đó, chỉ thấy bà vợ ông ta ngồi một mình ở cửa, dáng vẻ quạnh quẽ. Trông thấy hai người, bà ta liền cúi mặt mà quay vào.
Chuyện đã qua rồi, Tư Mẫn Văn không để tâm, tiếp tục cất bước đi. Phía trước mới được xây một cái hồ, trồng hoa sen, bây giờ sen chưa có hoa, mới chỉ có lá mà thôi, nhưng vẫn đẹp. Bầu không khí sạch sẽ, thanh thản, hít vào một hơi là thấy bay biến muộn phiền.
Lý Tài Đô nắm tay cô, nâng niu bàn tay ngọc ngà này.
“Mẫn Văn, tuần này anh đi công tác hai ngày, em ở nhà chờ anh.”
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh tham gia một dự án kinh doanh với Giang Thệ Huy, cần bàn bạc kĩ lưỡng với khách hàng.”
Tư Mẫn Văn ngồi xuống chiếc ghế bên hồ, nhìn cảnh trí xanh tươi, mát mắt, miệng lại nói lời trêu chọc: “Đi hai ngày mới về à? Vậy em sẽ đi tìm…”
“Tìm ai?”
Lý Tài Đô nhướng mày.
“Ngày ngày buồn chán, ta tìm ý vui. Có gì mà phải lo sầu, ta đi tìm ý vui…”
Tư Mẫn Văn ngẫu hứng đọc hai câu thơ, nhìn vẻ mặt Lý Tài Đô, cười rinh rích.
“Tìm ý vui? Chẳng phải anh chính là ý vui sao?”
“Lý Tài Đô, không ai tự luyến hơn anh!”
“Chồng em tốt như vậy, trên đời không có người thứ hai!”
“Anh chắc chứ? Vậy Giang Thệ Huy, anh ấy cũng tốt với vợ còn gì…”
Tư Mẫn Văn đương nhiên hiểu, anh muốn nói là trên đời này, người đàn ông đối xử tốt nhất với cô, tuyệt đối không ai có thể xếp trước anh. Nhưng cô nói vậy chính là muốn chọc tức anh.
Ai ngờ Lý Tài Đô khá điềm tĩnh, anh cắn vào môi cô, híp mắt: “Còn cố ý không hiểu? Xem ra anh phải phạt em.”
Sắc mặt Tư Mẫn Văn hơi đỏ, nhìn nụ cười tà tứ trên môi anh càng chói mắt. Cô hất cằm, hai mắt đong đầy ý cười: “Kệ anh! Em cứ không chiều anh đấy!”
“Em không chỉ ngày càng mặn mà, còn ngày càng hung hăng với anh! Nhưng… anh lại vẫn cứ yêu em là sao?”
“Em bỏ bùa anh đó!”
“Ừ, vậy em cứ bỏ bùa đi…”