Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Việt ngữ: Siu Nhơn MèoTỉnh lại lần nữa là đang ở bệnh viện, tôi thở phào một hơi.
Thẩm Trí nằm trên giường bệnh, tay cắm ống truyền dịch, vẻ mặt mang cười đang nói chuyện với bác sĩ.
Năm nay hắn 27 tuổi, cũng là năm thứ ba sau khi tôi chết, hắn hay ăn uống không điều độ, bị viêm dạ dày cấp, được trợ lý đưa vào bệnh viện.
Bác sĩ khá điển trai, nhìn sơ qua có vẻ lớn tuổi hơn Thẩm Trí, giọng điệu cũng giống như một người anh lớn hay lải nhải.
“Còn trẻ mà không biết chú ý đến sức khỏe, cậu nhìn bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của cậu đi, như thế là không được. Bận rộn kiếm tiền nhưng ít ra cũng phải có thời gian ăn cơm chứ, nếu cậu không nhớ thì mua thêm vài chiếc đồng hồ báo thức, mỗi ngày reo năm sáu lần liền, muốn quên cũng không được.”
Sắc mặt Thẩm Trí tái nhợt, nhưng khóe môi vẫn cong cong: “Bác sĩ Mạt, hình như chuyện này đâu nằm trong phạm vi nghiệp vụ của anh?”
Ba năm trôi qua, dường như Thẩm Trí ngày càng quen dùng kiểu cách này để nói chuyện với người khác.
Hắn lạnh nhạt, cũng ít có người cần hắn bợ đỡ, hắn ghét mấy việc lá mặt lá trái trên bàn làm ăn, nhưng người khác lại thích hắn như vậy, dần dà, nho nhã và khôi hài trở thành thứ mà hắn thường bày ra cho người khác xem, diễn cũng ngày càng nhuần nhuyễn.
“Cậu còn nói nữa, tôi hẹn cậu bao nhiêu lần rồi, sếp Thẩm bận rộn, dành chút thời gian tâm sự với tôi chứ?”
Thẩm Trí càng cười vui, “Tâm sự với tôi? Chị dâu sẽ ghen mất.”
Bác sĩ Mạt hất cằm: “Thôi đi, tôi nói thật đó, cậu rút ít thời gian nói chuyện với tôi đi.”
Thẩm Trí không tiếp lời anh ta, lại nói: “Bác sĩ Mạt, chúng ta cũng được xem như là bạn bè nhỉ.”
Bầu không khí đột nhiên im lặng, tôi cảm nhận được sự khác thường, cũng hồi hộp theo.
Bác sĩ Mạt thở dài: “Thẩm Trí, tôi biết cậu muốn nói gì, nếu cậu muốn, tôi có thể giới thiệu người khác cho cậu, nhưng có một số việc, đừng nên giữ mãi trong lòng.”
“Tôi biết.” Thẩm Trí bình tĩnh đáp.
Bác sĩ Mạt càng thêm bất đắc dĩ: “Lần nào cậu cũng nói như vậy.”
Thẩm Trí quay đầu đi, nhìn giỏ hoa quả trên bàn, chuyển đề tài: “Bác sĩ Mạt, ăn táo không?”
Bác sĩ Mạt phỏng chừng cũng biết khuyên không được, khoát tay: “Thôi vậy, cậu ăn đi, tôi đi trước.”
Dứt lời cất bước ra khỏi phòng, mà nụ cười của Thẩm Trí cũng biến mất sau tiếng đóng cửa, tay hắn mất khống chế nắm chặt lại, hơn cả trong ấn tượng của tôi – giờ phút này vẻ mặt hắn vô cùng tối tăm và đáng sợ.
Tôi lo lắng nhích lại gần giường bệnh của hắn, nhận ra Thẩm trí không được bình thường, sốt ruột vội vàng ấn chuông, nhiều lần ấn xuyên qua, không thể tiếp xúc đến thực thể khiến tôi ngày càng nôn nóng.
Ngay lúc này, một đoạn nhạc chuông vang lên từ di động, trong tiếng nhạc, Thẩm Trí dần thả lỏng đôi tay.
Sau khi đỡ hơn, hắn nhấc máy nghe như không có gì, phỏng chừng là người trong công ty gọi đến, dặn dò vài câu rồi cúp máy.
Thẩm Trí nắm di động, mặt không chút thay đổi nhìn màn hình, tiếp đó mở trình phát nhạc ra, giai điệu quen thuộc vang lên vờn quanh chúng tôi.
Thẩm Trí nhắm mắt lại, nét mặt dần dịu đi, tôi ngơ ngác đứng đó, không biết nên phản ứng như nào.
Hôn lễ trong mơ.
Khúc nhạc này có ý nghĩa đặc biệt đối với chúng tôi, nó làm tôi liên tưởng đến chiếc dương cầm kia, về vô số những buổi trưa trong phòng học.
Tôi từng cho rằng, quãng thời gian đó chỉ tốt đẹp trong ký ức của riêng tôi, giờ đây xem ra, có lẽ đối với Thẩm Trí cũng vậy.
Hiệu quả của khúc nhạc này vô cùng rõ rệt, theo như trong lời nói của bác sĩ Mạt, tôi đoán Thẩm Trí bị bệnh, hơn nữa còn là một loại bệnh tâm lý nào đó, đã mắc bệnh khá lâu rồi, mà Thẩm Trí lại từ chối trị liệu.
Tôi nghĩ mãi không ra nguyên nhân hắn làm vậy, nếu muốn dồn hết tâm sức vào công việc, thì cớ gì lại từ chối một cơ thể khỏe mạnh.
Hắn dùng khúc nhạc liên quan đến tôi làm nhạc chuông điện thoại, tôi biết hắn vẫn không quên tôi, vậy tại sao lúc trước lại vứt hết đồ của tôi đi?
Là do thấy hối hận rồi? Hay là đã từng thử quên, nhưng lại thất bại?
Tôi nhìn hắn mỏi mệt nằm trên giường bệnh, thêm ba năm tuổi tác, hắn trở nên chín chắn hơn, càng được người khác yêu thích hơn, lại vẫn chẳng thấy hắn vui vẻ hơn là mấy.
Là do tôi gây nên sao?
Vậy thì, quên tôi đi liệu cậu có thể vui vẻ thêm một chút.
Tôi ngồi bên giường Thẩm Trí, mỗi một sự thay đổi từ hắn, tôi đem khắc sâu vào lòng.
Tôi biết hắn không nghe thấy, vẫn cứ nhịn không được lải nhải.
“Bị bệnh thì phải khám bệnh cho đàng hoàng, có phải vì tôi hay nghĩ đến cậu, nên hại cậu bị bệnh không?”
“Thật ra tôi cũng không để ý chuyện cậu đến bên người khác lắm, miễn đừng để tôi thấy là được.”
“Không thì cậu cũng tìm đạo sĩ trừ tôi đi, tốt cho cả hai chúng ta.”
“Thẩm Trí, phải vui lên một chút.”