Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra hai người anh em của Quý Nguyễn giống cậu. Bọn họ không phải là người mà là yêu quái.
Cố Hồng là ngỗng, Thiệu Thập Bát là vịt.
Ba con bọn họ thành tinh năm trăm năm trước ở huyện Thiệu. Quý Nguyễn là gà của thôn Nguyễn huyện Thiệu cho nên mới tự gọi là Quý Nguyễn.
Bởi vì thời đại khoa học công nghệ ngày càng phát triển, linh khí ngày càng ít đi, cơ thể yêu quái cũng tiến hóa để thích nghi. Mỗi tháng, vào những ngày rằm, cũng chính là mười bốn đến mười sáu âm lịch, ba ngày này, bọn họ sẽ tự động biến thành hình thú để có thể hấp thụ linh khí tốt hơn.
Mặc dù thuộc các loài khác nhau của lớp chim, nhưng đều là yêu quái, sau khi biến lại thành bản thể, bọn họ vẫn có thể nói chuyện với nhau.
Đêm trăng tròn.
Trong vườn hoa biệt thự, trên bàn tròn nhỏ là bánh ú và rượu. Bánh ú do Thập Bát mang đến. Cậu bảo mấy cái bánh này mình gói luyện tay trước để tham gia cuộc thi gói bánh ú của khu biệt thự.
Vây quanh bàn tròn là ba chiếc ghế cao, trên ghế là ba con, gà, vịt, ngỗng.
Lông của cả ba mềm mại sáng bóng, trông còn mập và to hơn so với đồng loại bình thường. Trước mặt cả ba là một cái bể cá chứa đầy rượu Nhị Oa Đầu 52 độ.
Đây là "ly" rượu ưa thích của cả ba.
Vừa ăn bánh ú vừa nhấp vài ngụm rượu, ai cũng mãn nguyện vô cùng. Từ ngày bọn họ bận rộn với công việc của mình, cũng đã nửa năm không gặp nhau.
Thời gian trôi mau, mới đó mà đã nửa đêm, cả ba đều đã ngà ngà say, Quý Nguyễn đề nghị đi dạo ngắm trăng để mùi rượu bay bớt.
Hai con còn lại đồng ý. Cả ba giương cánh bay xuống ghế, lúc đáp đất còn lảo đảo.
Dưới ánh trăng, vịt trắng và ngỗng trắng sóng bước đi cạnh nhau, lông đuôi xoè ra, đong đưa qua lại. Quý gà con thấy họ đi quá chậm nên chạy ra trước, cục cục mấy tiếng hối bọn họ đi nhanh lên, lông đuôi xanh đậm khiêu vũ trong gió.
"Cục cục cục! Cục cục cục!"
Nhanh lên! Đi nhanh không được hả! Không được đúng không!
Thiệu Thập Bát nghe xong bèn xông lên trước, Quý gà con hoảng hốt đuổi theo, chỉ có ngỗng trắng chầm chậm theo sau.
Chay mệt, hai con chậm rãi quay về bên cạnh ngỗng lớn, một trái một phải sóng bước đi cạnh bên.
Chầm chậm tản bộ đến hồ nước nhân tạo.
Có ngọn gió thổi đến, ánh trăng trong hồ rung động, gà, vịt, ngỗng ăn không ngồi rồi cũng rung động.
Thiệu Mười Tám: "Cạp cạp cạp cạp cạp cạp."
Hai anh dám thi bơi với em không?
Quý gà con ứng chiến ngay: "Cục cục cục cục cục cục."
Có gì mà không dám!
Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà gà gần ngỗng thì biết bơi. Cậu không cảm thấy trình bơi của mình tệ hơn hai con kia.
Lúc bọn họ còn đang "cạp cạp" "cục cục" đấu võ mồm với nhau, ngỗng lớn họ Cố đã phi ra ngoài, dùng hành động để chứng minh...
Trong từ điển của tổng giám đốc ngỗng bá đạo...không có hai từ "nói nhảm".
Gà: "Cục cục cục cục cục!"
Chưa nói xong luật mà!
Vịt: "Cạp cạp cạp!"
Anh ăn gian!
Ngỗng: "Quác ----- quác ----"
Ai đi trước thì con đó tạo ra luật.
Hai tiếng nước khác vang lên, Thiệu Mười Tám và Quý Nguyễn nhảy xuống nước.
Hai chân của Quý Nguyễn vẫy mạnh trong nước, phấn khởi đuổi theo hai người trước mặt.
Mặt hồ tĩnh lặng buổi đêm bị ba con gà, vịt, ngỗng quẫy đục nước.
**
Ba ngày trôi qua rất nhanh.
Bốn giờ rưỡi sáng, mặt trời còn chưa lên hẳn mà một tiếng gà gáy đã phá tan bầu không khí yên tĩnh của biệt thự.
"Ò ó o o ---"
Trong căn phòng bên cạnh, ngỗng trắng trở người, cả đầu ngỗng vùi xuống gối, tiếp tục say giấc.
Mấy trăm năm trôi qua rồi, đã sớm quen.
Trên ban công, cậu gà trống với chiếc đuôi đỏ xanh đan xen quay mặt về hướng Đông, ngẩng đầu ưỡn ngực, lại gáy thêm mấy tiếng.
Màu trắng bạc dần xuất hiện nơi chân trời, những tia nắng ùa ra, một luồng sáng đỏ vây lấy cậu.
Sau khi luồng sáng biến mất, một thiếu niên trần truồng xuất hiện, thế chỗ cậu gà ban nãy.
Quý Nguyễn về phòng, không vội mặc quần áo ngay. Cậu đi lại chiếc gương lớn gần đó, xoay một vòng.
Rất tốt, vóc dáng vẫn vậy.
Lại xít gần một chút, nhéo mặt một cái, hình như không còn săn chắc như ba ngày trước.
Tại Thiệu Thập Bát hết, ba ngày nay cậu ăn bánh ú tới mức muốn ói, mặt cũng ốm đi không ít.
Tiện tay khoác áo choàng tắm, ngồi xuống trước bàn trang điểm, bôi một lớp toner lên mặt, sau đó xé bịch mặt nạ, vừa nhìn gương vừa cẩn thận đắp mặt nạ lên mặt. Mười lăm phút sau, cậu lột mặt nạ, lau sạch lớp serum còn thừa trên mặt. Sau đó cậu lấy kem dưỡng ẩm ra tay, chà xát hai lòng bàn tay vào nhau cho kem dưỡng ẩm ấm lên rồi massage lên mặt. Cuối cùng, leo lên giường và đắp chăn.
Cậu phải ngủ một giấc để lấy lại dung nhan.
Chiều nay cậu phải tham gia tiệc sinh nhật của bạn, không được xấu!
Lúc này, cậu không ngờ duyên phận của mình và người đàn ông đẹp thật đẹp kia lại đến nhanh như vậy.
Quý Nguyễn quen biết rất nhiều người, nhưng thật sự là bạn bè lại chẳng được bao nhiêu. Chủ tiệc chiều nay là một trong số ít ỏi bạn bè của Quý Nguyễn. Cậu ấy tên Tùng An, là sinh viên ưu tú tốt nghiệp Học viện Mỹ Thuật hàng đầu thế giới.
Dựa theo thời gian trên thiệp mời, Quý Nguyễn đến không sớm không muộn, gần như là đúng giờ.
Bên trong đã rất ồn ào, nhân vật chính Tùng An được mọi người vây ở giữa, vừa đẹp trai lại nho nhã. Thấy Quý Nguyễn, cậu ta gọi một tiếng "Tiểu Quý" rồi giơ tay ra hiệu với cậu.
Nhưng ánh mắt của Quý Nguyễn lại sượt qua Tùng An, va phải người đàn ông sau lưng cậu ta---
Là anh ấy!
Lại gặp nhau rồi.
–
Rượu Nhị Oa Đầu:
--
Ngọc Thụy: Thật, tui có follow một page có hai con mèo tên Gà và Vịt, cứ mỗi lần tui edit thấy anh gà và anh vịt xuất hiện chung, trong đầu tui lại hiện ta hai con mèo đó.
Hai bé ngoan lắm luôn, chủ kêu là chạy lại à, mà không thấy báo như Mỹ Diệu"s family.
Các bước anh gà dưỡng da đúng đó, sáng tui mới coi một chị chia sẻ xong.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");