Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sân bay trong nước, Tùng An đã chờ sẵn ở cửa ra, khi một nhóm người ra khỏi cửa, cậu liếc mắt đã thấy Quý Nguyễn.
Hết cách rồi, gương mặt, khí chất và quần áo với màu sắc khác lại khiến Quý Nguyễn nổi bần bật trong đám đông, mà cậu chỉ thích Quý Nguyễn tự tin như vậy.
Tiếc là Quý Nguyễn tốt như thế lại đâm đầu yêu một kẻ bắt cá lắm tay.
Mấy hôm nay cậu lướt vòng bạn bè, Quý Nguyễn đăng rất nhiều ảnh chụp chung của hai người. Ai cũng cười tươi rói làm cậu ghen tị điên lên được, sau đó cứ xem đi xem lại tấm ảnh đó mãi.
Cậu chỉ ước có thể bay qua đó sau đó tách hai người ra ngay.
Nhưng làm vậy Quý Nguyễn sẽ ghét cậu mất.
Rốt cuộc cũng chờ được Quý Nguyễn về, cậu cô đơn lắm có biết không.
Quý Nguyễn trước mặt cậu tay kéo vali, tay kia lướt điện thoại, miệng cười không ngớt.
Bộ dạng nói chuyện với người yêu rành rành.
Cậu thật sự không có cơ hội ư? Bé Tùng An trong lòng Tùng An ngửa đầu, chảy lệ.
Nhưng cậu vẫn mỉm cười, dùng thân phận bạn bè để gọi cho Quý Nguyễn.
"Tiểu Qúy, mừng cậu về."
Quý Nguyễn ung dung nhét hành lí vào cốp xe, Tùng An không tìm được cơ hội giúp cậu một tay. Cậu xoắn xít xung quanh Quý Nguyễn, không nhịn được mà xác nhận lần nữa: "Tui thấy ông đăng ảnh trên vòng bạn bè, ông chính thức hẹn hò với Đỗ Cảnh Hú hả?"
"Hiển nhiên." Quý Nguyễn tốt bụng vỗ vai cậu: "Tùng An, ông có thể tiếp tục thích Cảnh Hú, đây là quyền tự do của ông. Nhưng bọn tui giờ đã hẹn hò, tui hi vọng ông có thể tìm được người thật lòng thích mình, hạnh phúc hẹn hò. Yêu đơn phương mệt lắm."
Đúng vậy, yêu đơn phương rất mệt.
Bị người mình đang yêu đơn phương hiểu lầm mình đang yêu đơn phương bồ cậu ta còn khổ hơn.
Tùng An không có hứng đính chính.
Cậu chờ bọn họ chia tay.
Nước M.
Mặc dù Quý Nguyễn chỉ ở có ba ngày, nhưng cậu vừa đi, Đỗ Cảnh Hú đã thấy nhà mình trống trải.
Ồn ào rút đi hết, chỉ còn lại căn nhà lặng im đến mức tiếng thở cũng bị phóng đại ra vô hạn.
Nhớ Quý Nguyễn quá.
Ban ngày hắn đến phòng trưng bày nghệ thuật đương đại học hỏi kinh nghiệm, chuẩn bị để có thể mở phòng trưng bày trong nước.
Tối về, phần lớn thời gian hắn nhốt mình trong phòng vẽ, dồn hết nhung nhớ vào tranh vẽ. Mỗi lần nghĩ đến bầu không khí vào buổi tối hôm kia, hiển nhiên, bầu không khí trước khi nhắc đến kết quả kiểm tra sức khỏe, là hô hấp hắn sẽ trở nên dồn dập, chỉ muốn nhốt tình yêu mình vào bức tranh.
Nghĩ đến chuyện vẽ tranh, thật ra hắn từng đọc bài báo Chu Nguyên thuê người viết. Tuy đa phần là đơm đặt, nhưng có một thứ đúng, đó chính là...
Thương Trọng Vĩnh.
Kể từ lúc đó, linh cảm của hắn ngày một xa dần, người và tranh đều như bị kẹt trong cánh cửa, không vào được mà cũng chẳng ra ngoài, bị đủ thứ trói buộc.
Hồi bé, hắn lớn lên ở nông thôn với bà nội. Sau đó nội qua đời, vì trách nhiệm nên ba hắn đón hắn vào thành phố, ném vào trường quốc tế.
Do khẩu âm, thành tích học tập và lối sống không giống nhau, hắn dần bị cô lập, vì vậy chỉ có thể trốn trong xó vẽ lại người và vật trong trí nhớ.
Hắn vẽ những ngôi nhà ở quê, ông lão và suối, mèo nhỏ trộm thức ăn, chim sẻ và lùm cây, chó sủa ban đêm....
Chỉ vẽ một chút mà thiên phú đã được bộc lộ, bức tranh sống động như thật. Thầy hắn mang bức tranh của hắn đi thi, một cuộc thi mà thành danh, được khen là họa sĩ thời đại mới. Sau đó nữa, hắn thi vào trường mỹ thuật tốt nhất, xung quanh dần náo nhiệt hơn, không ai cô lập hắn nữa, nhóm nào cũng hoan nghênh hắn gia nhập.
Hắn cũng học được cách xã giao, cũng biết cách làm quý ông.
Để có thể tiếp tục được chào đón, hắn đọc những cuốn sách mình không thích, nghe thể loại nhạc mình chẳng ưa.
Đến cuối cùng, hắn chẳng còn có thể cởi bộ quần áo ra và trở về làm đứa trẻ hoang dã của ngày xưa, đứa trẻ đó hoàn toàn không còn có thể dung hòa với hắn.
Nó trốn sau cánh cửa nó tạo ra.
Nhưng bây giờ, cánh cửa từng khóa chặt hắn đã muốn ngã xuống, chỉ còn chút nữa thôi, chỉ cần tìm được cơ hội là nó sẽ sụp đổ.
Thời cơ này do Quý Nguyễn mang đến.
Nhúng màu, tái hiện lại Quý Nguyễn ở buổi tối hôm đấy.
Yết hầu của hắn giật giật dưới ánh đèn, tóc đỏ khoác lên đuôi mắt, ánh mắt mang theo cảm xúc nguyên thủy nhất.
Trực tiếp, nhiệt tình. Tự do, phóng túng.
Tình yêu không bị che dấu.
Đây là thứ Đỗ Cảnh Hú ngưỡng mộ ở Quý Nguyễn nhất.
Đỗ Cảnh Hú vẽ càng ngày càng nhanh, sóng tình mãnh liệt tràn vào bức tranh.
Lâu lắm rồi hắn không sung sướng như hôm nay.
Vẽ xong càng nhớ Quý Nguyễn hơn, Đỗ Cảnh Hú hôn sợi dây chuyền hình lưỡi hái trước ngực.
Chờ Tết Nguyên Đán, hắn sẽ mang bức tranh này đi tìm Quý Nguyễn, tỏ tình với cậu, chính miệng nói ra câu "anh yêu em".
Nhưng trước lúc đó, phải đi kiểm tra sức khỏe đã.
Ngày mốt đi.
Đỗ Cảnh Hú gọi video cho Quý Nguyễn, nói mình chuẩn bị đi kiểm tra sức khỏe, Quý Nguyễn vui lắm.
Quý Nguyễn: "Nhớ nói kết quả cho em đó, lần sau em không cản anh nữa."
Đỗ Cảnh Hú nghe được cảm xúc khác trọng giọng nói của cậu, chút đỉnh ngại ngùng và chút đỉnh hưng phấn.
Bọn họ mong chờ được gặp nhau.
Đến ngày kiểm tra, mỗi khi xong một hạng mục, lời của Quý Nguyễn lại vang lên một lần.
May mắn bác sĩ chỉ có thể khám cơ thể hắn chứ không biết được hắn đang nghĩ cái quái gì trong đầu.
Nếu không chẳng khác gì tử hình công khai.
Trước khi về nước một tuần, hắn nhận được kết quả của bệnh viện.
Hắn không vội xem mà chờ khi hết bệnh mới chậm rãi mở ra.
Hắn nghĩ cơ thể mình khỏe mạnh, cùng lắm sẽ hơi mệt mỏi do gần đây làm việc nhiều.
Nhưng kết quả giáng cho hắn một đòn nặng nề ---
Nhiều bộ phận suy kiệt.
Đề nghị đến bệnh viện, kiểm tra lại lần nữa.
Đừng xạo, bệnh viện đừng có gạt người chỉ vì chạy KPI như vậy chứ.
Tim Đỗ Cảnh Hú chùng xuống, hắn đọc lại kết quả một lần nữa, đọc từng từ một, sau đó thuê phiên dịch viên với giá cao, thức trắng đêm dịch thành tiếng Trung cho hắn. So sánh hai bản Trung và Anh, bọn nó giống hệt nhau.
Nhiều bộ phận suy kiệt.
Đây là dự đoán cái chết ư?
Tại sao lại phải là lúc này, sớm hơn mấy tháng cũng được mà, cho dù là một tháng, khi hắn không có mong đợi gì nhiều với cuộc sống, cũng không khó chấp nhận đến thế.
Suy nghĩ một lúc, Đỗ Cảnh Hú quyết định bí mật về nước sớm.
Vừa về tới, hắn chạy đi bốn bệnh viện khác nhau để khám.
Bệnh viện đầu tiên: Cậu gọi người nhà đến nhé?
Bệnh viện thứ hai: Cố gắng điều trị có thể sẽ kéo dài được nửa năm.
Bệnh viện thứ ba: Rất có thể chỉ sống được ba tháng nữa thôi.
Bệnh viện thứ tư: Về nhà muốn ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống đi.
Đỗ Cảnh Hú:....Hắn hiểu rồi.
Hắn tự giam mình trong nhà ba ngày, trước mặt là năm tờ kết quả.
Năm cái, giống hệt nhau.
Được rồi, hắn chấp nhận.
Mấy ngày nay hắn không dám nhận video call của Quý Nguyễn, cũng không dám nói chuyện của mình cho cậu.
Hắn muốn cho Quý Nguyễn một ngày sinh nhật vui nhất.
Quý Nguyễn hỏi hắn kiểm tra sức khỏe sao rồi, hắn nhắn lại "Khỏe lắm"
[Quý Nguyễn: Tốt quá, em cảm thấy tụi mình có thể tiến hành bước tiếp theo được rồi.]
Đỗ Cảnh Hú cảm thấy không được rồi.
Trong những bộ phận suy kiệt đó, có thận.
Hắn, không thỏa mãn được Quý Nguyễn.
Muốn khóc.
- -
Chú thích:
Thương Trọng Vĩnh: Một truyện ngắn của Vương An Thạch. Nói về người cha không cho con đi học, lợi dụng con để kiếm tiềm,. Ý của tác giả có lẽ Đỗ Cảnh Hú chạy theo vẽ tranh thương mại nhiều quá nên mất dần linh cảm.
- -
Ngọc Thụy: Tính ra theo cảm nhận riêng của tui thì anh gà là tội nhất đấy. Ảnh lanh quá trời lanh (anh ngỗng vậy mà không lanh bằng ảnh đó), vậy mà ảnh cũng khổ nhất. Ảnh hưởng trọn combo đớn đau luôn chứ. Nào là người yêu sợ gà, nào là người yêu bệnh, rồi thì là mà đủ trò trong khi anh ngỗng thì người yêu ảnh biết tiếng động vật, anh vịt thì người yêu ảnh nuôi ảnh ngày xưa, đam mê hình người lẫn hình vịt của ảnh. Chốt là tội Quý Nguyễn quá.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");