Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Quý Nguyễn bắt đầu dùng công việc để khiến mình bận rộn hơn, tan ca càng ngày càng trễ, hiếm hoi lắm mới rảnh rỗi được một chút thì phải đi chuẩn bị cho đám cưới của Thiệu Thập Bát.
Đám cưới của Thiệu Thập Bát diễn ra vào tháng tư, còn lại tầm một tháng. Nhìn khung cảnh một nhà hai người hạnh phúc của Thiệu Thập Bát với ảnh đế của thằng bé mà Quý Nguyễn vừa mừng vừa ghen tị.
Nếu cậu và Đỗ Cảnh Hú thuận lợi, không chừng hai anh em có thể tổ chức đám cưới cùng nhau.
Hôm nay, sau khi về nhà từ nhà của Thiệu Thập Bát, Tùng An gọi cho cậu, hẹn cậu đi nhậu.
Kể từ khi biết cậu với Đỗ Cảnh Hú chia tay, Tùng An hẹn cậu đi chơi nhiều gấp mấy lần ngày xưa. Quý Nguyễn cảm thấy cả hai đều thất tình do Đỗ Cảnh Hú nên cũng coi như hội người cùng thuyền, Quý Nguyễn chỉ cần rảnh là sẽ đồng ý, hai người tán gẫu chút, uống ít rượu, đỡ nhàm chán hơn ở một mình trong nhà.
Quý Nguyễn hỏi địa chỉ, lái xe theo chỉ đường.
Đây là quán bar mới mở, không gian yên tĩnh, thiết kế có chút cổ xưa, nếu không muốn bị làm phiền còn có thể buông rèm trúc.
Tùng An mời Quý Nguyễn ly nào cậu uống cạn ly nấy, nếm thử tất cả rượu của quán...
Tùng An: "Tiểu Qúy, ăn gì đi, đừng chăm chăm uống rượu như vậy."
Quý Nguyễn đẩy nĩa của cậu ta, thịt bò rớt xuống, nảy mấy lần dưới đất, đến tận khi chạm chân bàn bên cạnh mới ngừng.
"Tui không muốn ăn." Quý Nguyễn bực bội uống hết một ly rượu có màu hồng hoa đào, cau mày: "Ly này ngọt quá, không ngon."
"Ông chủ, cho hai chai Nhị Oa Đầu."
"Đã biết."
Ông chủ định xoay người, Quý Nguyễn lại gọi: "Khoan đã, đổi thành ba bình rượu bồ đào đi."
Tùng An: "Tiểu Qúy, có chuyện gì hả ông?"
Quý Nguyễn khoát tay: "Không sao, tôi đột nhiên phát hiện mình chưa dứt được, hai ngày nữa sẽ hết."
"Đừng buồn, chúng ta cùng chào đón tương lai tốt đẹp."
"Tùng An, ông tốt quá, tới tận bây giờ tui mới để ý đến cảm xúc của ông." Mặt Quý Nguyễn đỏ bừng, đôi mắt đen mờ sương nhìn Tùng An.
Bây giờ cậu thấy Tùng An thân thiết hơn ngày xưa nhiều.
Tùng An:!!!
Tim cậu ta đậu thình thịch, ngại quá.
"Tiểu, Tiểu Quý, điều này chứng minh tên kia không phù hợp với ông, ông sẽ gặp người phù hợp hơn."
Ví dụ như cậu này!
"Ừ, tụi mình biết rõ mà. Bọn mình có tính là liên minh những người thất tình không, hay là anh em thất tình?" Quý Nguyễn vui vẻ: "Hữu duyên thua trong tay cùng một người, không thì bọn mình kết bái huynh đệ đi!"
Tùng An: "....được!"
Không sao, kết nghĩa trước kết hôn sau.
Hai người giơ ba cây xiên lên, đi ra phòng khách lạy bàn thờ Thần Tài.
"Tôi tên Quý Nguyễn, nay kết nghĩa huynh đệ cùng Tùng An, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng..."
Quý Nguyễn do dự chút, cậu không thể nói câu chết cùng ngày càng tháng cùng năm được, vậy...
"Nhưng cầu có thể tiễn cậu ấy một đoạn."
Tùng An:....được rồi.
Tùng An: "Tôi tên Tùng An, nay kết nghĩa huynh đệ với Quý Nguyễn, tuy không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng cầu có thể được cậu ấy tiễn một đoạn."
Khóe mắt ông chủ giần giật, ông rất muốn thông não cho bọn họ, Thần Tài không quan tâm ba chuyện ruồi bu này.
Thôi vậy, quỷ say xỉn biết gì, mong Thần Tài tha lỗi cho.
Ông chủ bận rộn thắp cho Thần Tài ba nén nhang.
Dù tửu lượng Quý Nguyễn khá tốt nhưng cứ liên tục rót rượu vào bụng như vậy, cuối cùng cũng say nằm vật ra bàn. Tùng An đẩy một cái, hoàn toàn không có phản ứng.
Cậu thấy Quý Nguyễn uống dữ dội quá nên không dám uống nhiều, cần có ít nhất một người trong hai người tỉnh táo.
Cậu cõng Quý Nguyễn dưới sự giúp đỡ của ông chủ, gọi lái xe thuê chở lái xe về nhà mình.
Cậu do dự giữa phòng cho khách và phòng ngủ chính một lúc lâu, cuối cùng Tùng An vẫn quyết định đưa người vào phòng khách. Cậu không dám chần chừ thêm, vừa đặt người xuống đã đỏ bừng mặt chạy đi.
Trước khi ngủ, cậu cố tình đăng lên vòng bạn bè ---
[Tùng An: Uống rượu với trò chuyện với Tiểu Qúy vui quá trời quá đất. Ảnh chụp chung]
Cậu do dự một hồi, dù không ai hỏi nhưng vẫn bình luận một câu trong khung bình luận.
[Tùng An: Nói trước, cậu ấy xỉn rồi, ngủ ở nhà tôi nên không nghe máy được, thay mặt Tiểu Qúy xin lỗi mọi người, mong mọi người liên lạc lại vào ngày mai nhé.]
Đỗ Cảnh Hú nhìn bài đăng này mà chua lòm, mùi giấm sắp trào khỏi cổ họng.
Nhưng hắn nghĩ đến bệnh của mình, lý trí chiếm thượng phong, gắng gượng nhịn xuống.
Quý Nguyễn tốt như vậy, có người thích là bình thường thôi. Bây giờ hắn bệnh tật đầy người, không xứng với Quý Nguyễn.
Hơn nữa gần đây bệnh càng ngày càng nặng, Thần Chết còn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của hắn.
Nghĩ đến Thần Chết mặc áo choàng đen vung lưỡi hái, Đỗ Cảnh Hú nắm chặt chiếc lưỡi hái nho nhỏ trên cổ, cái này nhất định là điềm báo không lành.
Càng đến gần điểm cuối sinh mệnh hắn càng nhớ Quý Nguyễn, từng ký ức vui vẻ bên nhau hiện lên.
Làm hắn sợ hãi.
Còn mười ngày nữa là đến ngày bác sĩ chẩn đoán, Đỗ Cảnh Hú không nhịn được, gửi tin nhắn cho Quý Nguyễn.
Ngày đầu tiên.
- Đỗ JX: Em có ở đây không?
- Quý Nguyễn:?
- Đỗ JX: Không phải chuyện gì quan trọng, nhưng anh muốn hỏi tiểu thuyết lần trước em nghe tên gì.
- Quý Nguyễn: Link
Ngày thứ hai.
- Đỗ JX: Em có đó không?
- Quý Nguyễn:?
- Đỗ JX: Cũng không phải chuyện gì quan trọng, anh chỉ muốn hỏi em còn bộ nào khác hay hay đề cử cho anh không?
- Quý Nguyễn: LINK
Ngày thứ ba.
- Đỗ JX: Em có đó không?
- Quý Nguyễn: List truyện dài một trăm bộ.jpg
Đỗ Cảnh Hú trầm mặc nhìn danh sách dài ngoằng.
Ngày thứ tư.
- Đỗ JX: Em có đó không?
- Quý Nguyễn:???
- Quý Nguyễn: Có phải anh định theo đuổi tôi không vậy?
Đỗ Cảnh Hú do dự một chút, liếc lịch trên bàn, quả quyết nói:
- Đỗ JX: Không phải.
- Quý Nguyễn: Biến.
Đỗ Cảnh Hú khóc.
Những ngày tiếp theo, hắn vẫn gửi tin nhắn cho Quý Nguyễn.
- Đỗ JX: Tranh gần đây.JPG
Một ngày trôi qua, Quý Nguyễn chưa trả lời.
Mỗi ngày Đỗ Cảnh Hú lại gửi cho Quý Nguyễn một bức tranh, những thứ này đều là di sản hắn để lại cho Quý Nguyễn.
Rốt cuộc khi trang cuối cùng bị xé đi.
Đỗ Cảnh Hú cứ nghĩ bác sĩ không đoán chính xác đến vậy, nhưng khi hắn nằm trên giường yên lặng chờ cái chết đến, hắn thật sự nhìn thấy Thần Chết giơ lưỡi hái.
Mắt hắn hư rồi ư?
Hay hắn đang mơ?
Đỗ Cảnh Hú nhéo bản thân, đau quá. Hắn vẫn đang tỉnh.
Thần Chết...thật?
Thế giới quan chủ nghĩa duy vật của hắn sụp đổ trên bờ vực cận kề cái chết.
Hắn thấy Thần Chết vẫy tay chào mình.
Đỗ Cảnh Hú nói "Xin chào." Theo bản năng.
Khi thấy lưỡi hái của Thần Chết sắp vung xuống, Đỗ Cảnh Hú giãy giụa nói: "Khoan!"
Lưỡi hái ngừng giữa không trung.
Đỗ Cảnh Hú: "Hay anh xem căn cước công dân của tôi trước đi, tôi là người Trung Quốc, hình như không trong khu vực quản lí của các anh."
Dưới ánh mắt trông mong của Đỗ Cảnh Hú, Thần Chết gãi đầu: "Nhân chịn nè phẻi do chí tei toi mần."
(Nhưng chuyện này phải do chính tay tôi làm.)
Đỗ Cảnh Hú:....Không ngờ Thần Chết cò phải làm việc xuyên biên giới, hơn nữa còn đi học tiếng Trung vì nhiệm vụ.
Đỗ Cảnh Hú thở dài, nhắm mắt chờ chết.
"Xen lũi, sẽ khó chẹo mẹt chét, anh gáng nhẹn."
(Xin lỗi, sẽ khó chịu một chút, anh ráng nhịn)
Đỗ Cảnh Hú gật đầu, không sao.
Thần Chết này rất lịch sự, còn xin lỗi trước khi câu hồn.
"Không sao, tôi sẵn sàng rồi, anh làm đi."
"Ừ."
Một màn sương đen rơi xuống kèm theo lưỡi hái lạnh băng, Đỗ Cảnh Hú chỉ cảm thấy ngực mình nhói lên, cứ như tất cả nội tạng bị người ta bóp vỡ sau đó trộn vào nhau.
Đỗ Cảnh Hú cắn chặt răng, đau túa mồ hôi hột.
Không ngờ chết đau đớn như vậy.
Rốt cuộc làn sương cũng tản đi, đau đớn kết thúc.
Xong rồi hả?
Đỗ Cảnh Hú chậm rãi mở mắt, cứ nghĩ mình đã đến địa ngục.
Nhưng, tại sao Thần Chết vẫn đứng đây, hơn nữa bên cạnh còn có một người phụ nữ mặc sườn xám.
Người phụ nữ nhìn hắn, gật đầu: "Được rồi, sau này anh sẽ không bệnh tật gì nữa."
Cách dùng bùa hộ mệnh của Thần Chết --- đẩy vào đường chết sau đó lại tái sinh.
Bởi vì Đỗ Cảnh Hú là con người nên chỉ có thể làm từng bước, chờ cơ quan nội tạng suy yếu hết rồi mới có thể hồi sinh.
Đỗ Cảnh Hú ngồi dậy, định hỏi gì đó thì Thần Chết và người phụ nữ kia đã biến mất.
Lưỡi hái nho nhỏ trước ngực hắn biến thành bụi, hắn vừa chạm vào đã biến mất tăm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");