Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong hành lang bệnh viện, Đỗ Cảnh Hú không kịp đợi về nhà mà đọc kết quả kiểm tra sức khỏe ngay trong bệnh viện, ngón tay hắn lướt qua từng chữ trên trang báo cáo, không để sót bất kì kí hiệu nào.
Đọc đi đọc lại ba lần, kết quả tốt ngoài mong đợi.
Số liệu này nói cho hắn biết hắn còn khỏe hơn trước khi bệnh.
Hồi nãy bác sĩ nói hắn bây giờ khỏe hơn trâu, là người đàn ông khỏe mạnh hiếm hoi trong số phái nam bây giờ.
Bác sĩ: "Cậu sử dụng phương pháp chữa trị hiện đại nào à?"
Đỗ Cảnh Hú: "...Bị Thần Chết chém một cái có được coi là phương pháp hiện đại không?"
"Ồ." Bác sĩ đẩy mắt kính: "Không muốn nói cũng không sao."
"Tôi không biết thật." Đỗ Cảnh Hú chân thành.
"Có thể năng lực tự chữa trị của cậu mạnh mẽ, hoặc là lúc trước khám sai." Bác sĩ tùy tiện nói, vẫy tay đuổi Đỗ Cảnh Hú.
Khám sai à?
Đỗ Cảnh Hú như du hồn, tâm trạng như mới chơi tàu lượn siêu tốc xong, vẫn chưa tỉnh hồn. Hôm qua hắn còn đang chờ cái chết, hôm nay đã bảo hắn không bệnh, còn rất khỏe...
Hắn đang nghi ngờ có phải mình bị hoang tưởng hay không, tuyệt vọng quá nên bị hoang tưởng, tuyệt vọng quá nên tưởng tượng ra Thần Chết cứu mình.
Cũng không biết giải thích hiện tượng này thế nào.
Đỗ Cảnh Hú ngửa đầu che mắt, ánh đèn xuyên qua kẽ ngón tay làm mắt hắn rát.
Đang ở ngoài đường, hắn không được khóc.
Nuốt nước mắt vào trong, Đỗ Cảnh Hú lấy tay xuống.
Cho nên kẻ khỏe như trâu như hắn sẽ không liên lụy Quý Nguyễn, có thể hẹn hò với em ấy, kết hôn với em ấy, đọc tiểu thuyết cùng em ấy, ăn uống cùng em ấy, nghe nhạc cùng em ấy....
Hắn đang chờ cái quái gì vậy chứ!
Không đợi nữa, hắn phải liên lạc với Quý Nguyễn.
Đỗ Cảnh Hú quyết định không gửi tin nhắn Wechat chậm rì nữa mà gọi luôn cho Quý Nguyễn.
Sau một hồi đổ chuông ---
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin..."
Đỗ Cảnh Hú cúp máy rồi gọi lại lần nữa, bây giờ hắn rất rất muốn nghe giọng của Quý Nguyễn. đối với hắn mà nói, hôm nay là ngày đầu tiên của kiếp sau, lúc trước ngày nào hắn cũng chuẩn bị cho cái chết, cảm thấy mình là người không có tương lai.
Bây giờ hắn là đứa trẻ mới ra đời, đây sẽ là chương mới cho hắn và Quý Nguyễn.
Nhưng mà ---
"Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi..."
Xong rồi xong rồi, Quý Nguyễn lại lơ hắn ư?
Gọi đến lần thứ ba, trong lúc đang thấp thỏm thì đầu dây bên kia bắt máy.
Quý Nguyễn: "Anh gọi tôi làm gì?"
Lâu lắm rồi không được nghe giọng của Quý Nguyễn, Đỗ Cảnh Hú bỗng có cảm giác muốn khóc.
"Anh, anh muốn tán gẫu với em một chút." Đỗ Cảnh Hú nghẹn ngào.
Quý Nguyễn đầu dây bên kia hừ một tiếng: "Sao không đi tìm mấy con cá khác anh nuôi đấy, chẳng lẽ nhận ra thích tôi hơn à?"
Đỗ Cảnh Hú muốn "ừ", nhưng đột nhiên có suy nghĩ nào đó xẹt qua đầu hắn.
Hắn, khỏe thật à?
Lỡ lần này khám sai, chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu, giai đoạn này chỉ là nhất thời, chẳng lẽ hắn phải chia tay với Quý Nguyễn lần nữa.
Nuốt chữ "Ừ" vào bụng, Đỗ Cảnh Hú ấp úng: "Quý Nguyễn, em...em....cho anh chút thời gian, để anh đi xác nhận lại đã."
Xác nhận xem có bệnh hay không.
"Chắc chắn con cá kia có hợp hay không hả? Cút cho ba."
Điện thoại bị ngắt.
Đỗ Cảnh Hú hít một hơi thật sâu, nén lo lắng lại, chạy đến bệnh viện khác.
Quý Nguyễn hoàn toàn không hiểu được suy nghĩ trong đầu Đỗ Cảnh Hú, cậu cũng không muốn xía vào, đã nhiều lần hy vọng lắm rồi, bây giờ mà quay lại, bây giờ mà để ý Đỗ Cảnh Hú nữa thì cậu là con gà trụi lông!
Đám cưới của Thiệu Thập Bát diễn ra như kế hoạch, bọn họ bao toàn bộ núi Đại Khẩu, chủ tịch ngỗng cử một số lượng lớn bảo vệ ra bảo vệ xung quanh.
Ảnh đế chỉ mời người nhà với mấy cậu bạn thân, Thiệu Thập Bát càng ít hơn, ngoại trừ quản lí của thằng bé ra chỉ có hai con bọn họ và Tiểu Xương. Chỉ là trước khi đám cưới bắt đầu, có hai vị khách đặc biệt ghé thăm.
Quý Nguyễn là MC, đang bận dợt kịch bản. Trên tờ giấy A4 chằng chịt chú thích xanh đỏ, mỗi câu còn đánh dấu dùng giọng điệu thế nào. Thiệu Thập Bát xem còn bảo cậu chuyên nghiệp quá.
Kịch bản của cậu cũng chỉ thế thôi.
"Xin chào mọi người...." Qúy gà con đọc lại lần nữa. Đây là lần đầu tiên cậu tham dự đám cưới của em trai sau mấy trăm năm, thân là MC, một nhân vật quan trọng, cậu không cho phép mình xảy ra bất kì lỗi nào.
Chắc hẳn anh ngỗng cũng nghĩ thế. Cậu liếc ra ngoài, chủ tịch ngỗng đang sắp xếp khách khứa, Qúy gà con quyết định đọc thêm mấy lần.
Đột nhiên có giọng nữ dịu dàng vang lên ---
"Cậu gà, cậu cũng đến à."
Quý Nguyễn ngẩng đầu, phát hiện là cô quỷ Liễu Như mình gặp ở nước ngoài, Thần Chết đang học tiếng Trung cũng đến.
"Trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi." Quý Nguyễn mỉm cười nói.
Liễu Như nhìn chung quanh, hỏi: "Ôi, bạn trai của cậu gà không đến hả? Bọn tôi đi dạo một vòng rồi cũng không thấy cậu ta đâu. Bọn tôi muốn hỏi thăm sức khỏe cậu ấy."
"Ồ, anh ta à, bọn tôi chia tay rồi." Quý Nguyễn rũ mắt, giọng điệu bình thản cứ như chia tay là chuyện rất bình thường, cậu đã trải qua không biết bao nhiêu lần.
Liễu Như và Thần Chết nhìn nhau, mặc dù Thần Chết chưa bao giờ để lộ đôi mắt của mình nhưng có thể đoán được Thần Chết đang rất bất ngờ.
"Cậu gà chia tay hả?"
"Anh ta đề nghị. Không sao, qua rồi." Quý Nguyễn cười: "Hôm nay là đám cưới của Thập Bát, không nhắc tới thằng khốn kia nữa."
Liễu Như tức tối: "Được rồi, thì ra cậu ta là kiểu người đó."
Uổng công bọn họ mấy hôm trước chạy đến làm phép, biết vậy giật bùa về luôn cho rồi.
Dù sao lấy bùa về, thằng tồi kia cùng lắm chỉ trở về trạng thái trước khi có bùa.
Bây giờ lại có thể không bệnh tật gì tận trăm năm.
Phí phạm!
Đám cưới nhanh chóng bắt đầu, Quý Nguyễn chạy đến sân khấu, hai con quỷ bên dưới vỗ tay nhiệt tình.
Sau khi nghi lễ kết thúc, Quý Nguyễn còn tổ chức vài trò chơi bốc thăm, Thần Chết lặng lẽ ném hai chiếc bùa vào khu phần thưởng.
Không biết ai sẽ là người may mắn.
Tối, trên bãi cỏ trong thôn, ai hát thì hát ai đánh bài thì đánh bài. Quý Nguyễn và Thiệu Thập Bát cầm hai mình rượu Nhị Oa Đầu uống tưng bừng, ảnh đế nhà thằng bé đằng sau chịu không nổi, chạy lại bế Thiệu Thập Bát về phòng.
Nhìn bóng lưng gắn bó của hai người rồi nhìn cô quỷ với Thần Chết nắm tay bay qua bay lại trên trời...Quý Nguyễn đột nhiên thấy trống rỗng, bên cạnh cũng trống rỗng.
Cậu cầm bình rượu định bụng đi tìm anh ngỗng hỏi xem muốn về phòng hay không. Phòng hai người họ kế bên nhau, hơn nữa cũng không thấy bạn trai của anh ngỗng đến, anh ngỗng còn mất tập trung rất nhiều lần, thậm chí lúc Thiệu Thập Bát đeo nhẫn còn lẳng lặng nhìn điện thoại, bộ dạng cô đơn vô cùng.
Tám mươi chín mươi phần trăm là chia tay rồi. Quý Nguyễn nghĩ thầm.
Để mấy con yêu quái thất tình bọn họ an ủi nhau, trút bỏ cay đắng tình yêu cùng nhau đi thôi.
Đi vòng vòng, Quý Nguyễn không thấy anh ngỗng đâu, hỏi Tiểu Xương mới biết anh về phòng vì không khỏe từ nãy đến giờ.
Không khỏe? Thất tình là cái chắc.
Quý Nguyễn chắc như đinh đóng cột.
Anh ngỗng đáng thương của em ơi, em đến tâm sự với anh đây!
"Đinh ---" Cửa thang máy mở ra, Quý Nguyễn lắc lư bước ra, sau đó, cậu nhìn thấy anh ngỗng trở về sớm.
Nhưng tình hình không giống cậu nghĩ.
Anh ngỗng siêu ngầu của cậu bị người khác đè lên tường, người nọ, trông mặt thì có vẻ mới mười tám mười chín mà thôi, nói thiếu niên cũng được, lùn hơn anh ngổng cả cái đầu, lúc này đã dính sát rạt vào người anh ngỗng.
"Đi xuống." Anh ngỗng lạnh lùng nhìn, trông như kẻ bạc tình tàn nhẫn.
Thiếu niên lắc đầu, xáp lại hơn: "Đừng đuổi em đi mà ngỗng cục cưng của em."
Dứt lời bèn ngửa đầu dính tới.
Quý Nguyễn quả quyết xoay người đi ---
Miệng của anh ngỗng hôm nay không rảnh nói chuyện với cậu.
***
Quý Nguyễn ra ngoài hóng gió, trăng khuyết như lưỡi câu, cậu tịch mịch như chó.
Trong ba anh em, hôm nay chỉ có mình cậu là gà cô đơn, chắc hẳn không bao lâu nữa anh ngỗng sẽ chia tuổi thọ cho cậu thiếu niên kia nhỉ.
Nghĩ đến đây, Quý Nguyễn ngửa đầu nốc cạn nửa chai rượu.
"Khụ!" Uống quá nhanh nên bị sặc, Quý Nguyễn dùng mu bàn tay quệt miệng, lau luôn nước mắt không biết rơi ra khỏi hốc mắt từ khi nào.
Bỗng nhiên có tiếng điện thoại vang lên.
Lại là Đỗ Cảnh Hú!
Quý Nguyễn nổi giận, cậu nhấn trả lời, chưa đợi bên kia nói đã quát ầm lên: "Đỗ Cảnh Hú, rốt cuộc anh muốn làm gì! Anh có tin anh còn gọi tôi nữa là tôi chặn số anh không!"
Đầu dây bên kia cũng rất gấp, cậu chưa nói xong bên kia d8a4 nói, tốc độ nhanh như tia chớp: "Quý Nguyễn, em đừng cúp máy, em nghe anh giải thích đã. Anh có lý do mà, anh thấy mình sắp chết nên mới chia tay em, nhưng bây giờ anh khỏe lại rồi, bệnh viện nào cũng nói anh có thể sống lâu trăm tuổi!"
"Bệnh? Tôi thấy anh bây giờ mới giống bệnh đấy, có phải anh muốn ăn cỏ cũ nên mới viện cớ không!"
"Chính anh là người đòi chia tay, bây giờ anh bảo hiểu lầm thôi, loài người các người phiền quá vậy! Cho dù bệnh, tại sao ban đầu không nói với tôi?"
Đỗ Cảnh Hú ấp úng: "Đúng, xin lỗi, anh sợ em sẽ buồn sau khi anh chết."
"Anh thấy tôi dễ chịu lắm khi chia tay à? Còn khổ hơn khi anh chết đấy."
Dù sao cậu đã sớm chuẩn bị tinh thần Đỗ Cảnh Hú sẽ chết rồi.
"Xin lỗi em." Đỗ Cảnh Hú nức nở: "Anh thích em rất nhiều, Quý Nguyễn, em cho anh cơ hội theo đuổi em lại đi? Hoặc là gặp mặt trước được không?"
"Thích tôi? Đỗ Cảnh Hú, tôi không giả vờ nữa, tôi lật bài ngửa với anh. Thật ra tôi là một con gà, chính là con gà kêu cục tác rồi gáy ò ó o mà anh sợ nhất trên đời đấy!"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");