Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đến ngã tư, bầy gà và bầy ngỗng bị mấy người hợp lực cản lại.
Bầu gà nhìn gà trống đi càng ngày càng xa, đi một bước lại quay đầu, kêu ầm lên.
"Cục cục cục cục cục."
Đại ca cố lên! Đại ca là con gà nhanh nhất!
"Cục cục cục cục tác."
Chờ anh quay về, lãng tử trẻ tuổi ơi!
...
Đến xa lộ, gương chiếu hậu không thấy gà trống nữa Đỗ Cảnh Hú mới thở phào. Lúc tỉnh táo lại mới nhớ đến mục đích thật sự của chuyến đi này là gì --- hắn phải tìm Quý Nguyễn.
Đỗ Cảnh Hú vội vàng gọi: "Tiểu C Tiểu C, gọi cho Quý Nguyễn."
Điện thoại đổ chuông năm lần sau đó tự động ngắt kết nối, không ai bắt mát cả.
Đỗ Cảnh Hú: Tệ rồi, hắn lại phá hỏng mọi chuyện.
Quý Nguyễn sẽ không tha thứ cho hắn.
Đỗ Cảnh Hú loạn cào cào, đại chiến gà ngỗng, khủng hoảng khi chia tay...tất cả cảm xúc hòa vào nhau, hắn chỉ muốn về nhà nhanh một chút để suy nghĩ cẩn thận nên làm gì.
Hắn không muốn gặp Quý Nguyễn trong tình trạng tồi tệ này.
Trên lan can đường cao tốc, một con gà lớn chạy vèo vèo, mắt nhìn chằm chằm chiếc xe hơi màu đen.
Gà trống: "Cục cục cục cục cục cục cục cục cục cục."
Đỗ Cảnh Hú, anh chờ đó!
Về đến nhà, Đỗ Cảnh Hú mệt mỏi ngã ra sofa. Hắn gọi cho Quý Nguyễn, nhưng liên tục đổ chuông mấy lần vẫn không ai bắt máy. Hắn vứt điện thoại sang một bên, Đỗ Cảnh Hú viết một tin nhắn thật dài gửi qua cho Quý Nguyễn.
Từ khi nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe, cơ thể càng ngày càng tệ đi, cứ nghĩ mình sắp chết ở đây, tự nhiên lại thấy Thần Chết, Thần Chết cứu hắn nhưng hắn chẳng rõ đó có phải ảo giác hay không, cũng không xác định cơ thể đã tốt lên chưa. Rồi hôm nay là trận chiến gà ngỗng ly kì kia, hắn kể hết cho Quý Nguyễn.
- Đỗ JX: Trận chiến đó quá đáng sợ, Quý Nguyễn ơi, mai anh đến tìm được được không? Anh thật sự cảm thấy rất xấu hổ vì mình quá nhát gan. Anh phải chuẩn bị kỹ lưỡng một chút, mai nhé, mai cho dù gà có bay trên đầu anh anh cũng không sợ.
- Đỗ JX: Anh chưa từng yêu ai ngoài em cả, anh cũng không nuôi cá gì, anh không giống những gì em nghĩ đâu, em tuyệt vời đến thế vậy mà đi thích một người như anh, đó phải là vinh hạnh của anh mới đúng. Anh mới là người cảm thấy không xứng với em, nhưng anh không muốn buông tay.
- Đỗ JX: Anh sẽ không buông tay. Tuy anh không phải người tốt nhất, nhưng những người khác càng không xứng với em. Ít nhất, ít nhất anh đẹp hơn mấy người theo đuổi em khác TT
Đỗ Cảnh Hú càng nhắn càng cảm thấy mình không biết ngại là gì, còn lợi dụng vẻ ngoài để tranh thủ.
Vừa gửi xong, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.
Đỗ Cảnh Hú nghi ngờ đứng dậy, ai tìm hắn? Hắn chưa từng nói địa chỉ cho bất kì ai. Máy giám sát hư được hai ngày rồi, hắn chưa kịp sửa, Đỗ Cảnh Hú chỉ đành nhìn qua mắt mèo.
Không có ai cả.
Chắc ảo giác rồi, Đỗ Cảnh Hú nghĩ.
Hắn muốn xoay người, tiếng gõ cửa lại vang lên, nếu nghe kỹ sẽ thấy nó giống tiếng đạp cửa hơn.
Đỗ Cảnh Hú cau mày, rốt cuộc ai đang đùa giỡn hắn vậy, trẻ con nhà hàng xóm? Hắn đi lên, mở cửa và cúi đầu.
"Cục cục cục cục cục!"
Một con gà trống tức giận đến mức dựng đứng mào gà xuất hiện trước mặt hắn.
Lại là gà, lại là gà!
Liên tục bị dọa, Đỗ Cảnh Hú bôn ba mệt nhọc không chịu nổi nữa, mắt tối sầm, té cái rầm.
Trước khi ngất đi, hắn như thấy mỏ gà có tia lạnh, giống lưỡi dao ấy.
Con gà này trông giận quá, chắc hắn bị gà giết mất thôi...
Chết chắc rồi.
***
Ánh mặt trời buổi xế chiều chui vào nhà, mí mắt người đàn ông nằm trên sofa nhúc nhích rồi dần hé ra một khe hở, vô tình bị ánh mặt trời chui vào bèn giơ tay cản lại. Đột nhiên hắn cứng người.
Hắn từ từ hạ tay, hai mắt nửa mở, muốn xem xem còn gà không.
"Cậu tỉnh rồi à." Một giọng nói quen thuộc vang lên: "Sao đột nhiên ngất xỉu vậy."
"Sao anh ở đây?" Đỗ Cảnh Hú chống người ngồi dậy.
Người kia là ba dượng trẻ tuổi của hắn.
"Uống nước đi." Ba dượng đưa cho hắn ly nước, hất đầu ra bàn ăn: "Thú cưng của cậu gọi tôi tới."
Đỗ Cảnh Hú nhìn theo tầm mắt của ba dượng, nhìn thấy con gà trống đang uống nước trên bàn ăn, nó như nhìn thấy tầm mắt của hắn, gà trống ngẩng đầu, hung dữ nhìn hắn một lúc rồi lại cúi đầu uống nước.
Đỗ Cảnh Hú bị ánh nhìn đó dọa sợ nên rụt vào sofa, không dám nhìn nữa.
Ba dượng trẻ tuổi đang bận nhìn gà, nào chú ý đến thằng con ghẻ sợ gà của mình, ngược lại còn hâm mộ nói: "Con gà này của cậu đỉnh thật đấy, biết gọi điện thoại, có thể chỉ tôi cách dạy được không? Tôi về dạy con chó của tôi."
Lúc hắn thấy điện thoại còn giật mình, Đỗ Cảnh Hú chưa từng liên lạc cho bọn họ nếu không có việc gì. Sau khi bắt máy càng sốc hơn, đầu dây bên kia chỉ có tiếng gà gáy, chờ nửa ngày cũng không nghe người nói gì.
Sợ Đỗ Cảnh Hú có chuyện, ba dượng vội chạy đến.
"Đúng rồi, cậu đến bệnh viện khám đi, ngất xỉu cũng không phải chuyện nhỏ gì. Tôi định chở cậu vào viện, nhưng gà của cậu cản lại, không cho tôi mang cậu ra ngoài."
Đỗ Cảnh Hú làm bộ không thấy con gà kia, kiên định lắc đầu: "Tôi không sao, cảm ơn, làm phiền anh rồi."
"Không phiền, cậu và tôi đều là người một nhà cả mà ah ah ah."
Dưới ánh mắt soi mói của Đỗ Cảnh Hú, ba dượng nuốt hai chữ con trai vào bụng: "Nếu cậu không sao, vậy tôi về trước, tôi còn phải đón mẹ cậu tan sở nữa đây."
"Ừ, đừng nói cho mẹ biết chuyện tôi ngất xỉu."
"Ừ, cậu nghỉ ngơi đi, có việc gì gọi tôi."
Ba dượng trẻ tuổi rời đi.
Trong phòng chỉ còn một người một gà.
Đỗ Cảnh Hú rúc trong sofa không dám xuống, hắn sợ hãi lén nhìn gà trống, quả thật không hiểu làm sao con gà này có thể tìm được nhà hắn
Con gà bay xuống kiểm tra phòng như đang tìm gì đó. Nó đi vào phòng ngủ của hắn, sau đó ngậm máy tính bảng đi ra, chạy đến ghế sofa. Chưa để Đỗ Cảnh Hú phản ứng, nó ném máy tính bảng lên sofa.
"Cục cục cục cục cục!"
Mở nó lên cho ông!
Đỗ Cảnh Hú cảm thấy mình hiểu ý của gà trống, giơ tay chỉ máy tính bảng: "Ừm....để tôi xem hả?"
Nó gật đầu.
Một con gà gật đầu!
Thế giới quan của Đỗ Cảnh Hú lại sụp.
Lần sụp trước là lúc thấy Thần Chết.
Ừ thì, nếu thế giới có Thần Chết thì gà nghe hiểu tiếng người, cũng không lạ lắm...
"Cục cục!"
Mở nhanh!
Tiếng gà kêu cắt ngang suy nghĩ của Đỗ Cảnh Hú. Hắn giơ chân kéo máy tính bảng, sau đó cầm nó lên, đọc bốn chữ to đùng.
TÔI LÀ QUÝ NGUYỄN.
Đỗ Cảnh Hú:???
Đỗ Cảnh Hú thiếu chút nữa đã nhảy cẫng lên.
"Em là Quý Nguyễn!?" Đỗ Cảnh Hú chưa từng dùng âm lượng cao như vậy để nói, to đến mức gãy giọng: "Em thật sự là Quý Nguyễn?"
"CỤC"! Gà trống gật đầu, rất dứt khoát.
"Cho nên, em nói gà là gà thật á? Là con gà biết kêu cục tác!"
"Cục cục cục."
Chứ sao?!
Nói đến đây, Quý Nguyễn lại nổi xung thiên. Đầu tiên là ném cậu ra ngoài rồi bỏ chạy, bây giờ đến tìm hắn thì hắn hôn mê!
Nếu không phải biết mật mã điện thoại của Đỗ Cảnh Hú là sinh nhật mình, tìm được số điện thoại của nhà thiết kế của công ty mình, cũng chính là ba dượng của Đỗ Cảnh Hú, cậu làm sao biết nên làm gì.
Một con gà tạm thời mất linh lực làm sao có thể chăm sóc con người đã ngất xỉu cơ chứ.
Hơn nữa, cậu đáng sợ đến vậy hả? Cậu là cậu gà yêu duy nhất trên thế giới, là gà yêu đẹp nhất! Cả gà lẫn người đều được vô số người khen ngợi.
Có cần phải vừa thấy đã ngất xỉu như vậy không?
Quý Nguyễn bay đến sofa muốn nói chuyện với đối phương một chút, nhưng Đỗ Cảnh Hú co người lại theo bản năng. Cậu tức đến mức giơ cánh đánh ---
"Cục cục cục cục cục!"
Anh né cái gì mà né!
Mặc dù không hiểu gì nhưng Đỗ Cảnh Hú không dám cử động nữa. Hắn ôm đầu gối đầy đáng thương, rúc vào góc sofa.
Quý Nguyễn mò máy tính bảng, gõ chữ tiếp ---
[Không phải anh bảo tôi có là gà cũng yêu à.]
[Không nhận ra tôi, còn nói yêu tôi.]
Đỗ Cảnh Hú tủi thân: "Làm sao anh nhận ra được, độ khó cao quá."
Quý Nguyễn tức giận dậm chân trên sofa.
Đỗ Cảnh Hú cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi em, anh không khống chế được bản thân, anh thật sự bị ám ảnh với gà."
Quý Nguyễn biết chuyện Đỗ Cảnh Hú từng bị gà bắt nạt hồi còn bé, nhưng cậu không ngờ nó khủng khiếp đến mức khiến Đỗ Cảnh Hú vừa thấy gà đã bỏ chạy hoặc choáng váng. Cậu nhớ lại bài văn tỏ tình dài ngoằng trên điện thoại của Đỗ Cảnh Hú, tức giận bay hết, chỉ còn lại thông cảm với Đỗ Cảnh Hú.
Cậu gõ chữ.
[Bây giờ anh biết tôi là gà rồi, có còn muốn ở bên tôi hay không.]
Chỉ cần Đỗ Cảnh Hú do dự chỉ một chút, cậu sẽ đi ngay, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Đỗ Cảnh Hú sợ thì sợ, nhưng vừa thấy cậu gõ vậy đã bật dậy: "Hiển nhiên là muốn, cho dù em thế nào anh cũng yêu!"
Hai mắt Quý Nguyễn sáng lên, cổ duỗi ra muốn chui vào lòng Đỗ Cảnh Hú, Đỗ Cảnh Hú chợt lùi về trong góc sofa, hai tay ôm chân.
Quý Nguyễn: Là yêu dữ chưa?
Đỗ Cảnh Hú: "Anh anh anh không kiểm soát được bản thân. Quý Nguyễn, em cho anh thêm thời gian làm quen đi, nhưng anh nhất định không chia tay em đâu!"
Gà trống gật đầu:
[Chúng ta cùng nhau vượt qua.]
"Đúng vậy, chúng mình cùng nhau vượt qua."
[Bắt đầu từ bây giờ,]
Gà trống nhảy lên tay vịn sofa, khí thế mạnh mẽ đi về phía Đỗ Cảnh Hú. Nó giang cánh, bao trùm cả Đỗ Cảnh Hú đang co rúm ró dưới cánh của mình.
Mặc dù không thể che hết cả người nhưng vẫn có thể che được đầu của hắn.
Chân gà gõ lên máy tính bảng:
[Yên tâm, sau này không có gà nào dám bắt nạt anh.]
Nó bứt một cọng lông gà cắm lên đầu Đỗ Cảnh Hú:
[Bắt đầu từ hôm nay, anh là người của tôi.]
Nếu đối phương không đang ở trong hình gà, chắc chắn Đỗ Cảnh Hú sẽ nhào vào lòng cậu khóc lớn.
Nhưng hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đầu gà và mỏ gà nhọn hoắc, hắn ngất xỉu.
Quý Nguyễn:?
Xem ra con đường gà và người yêu nhau không dễ đi chút nào.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");