Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thế nào là vượt qua nỗi sợ?
Câu trả lời của Quý Nguyễn là: Đối diện với nó.
Vì vậy Đỗ Cảnh Hú vừa tỉnh lại đã thấy máy tính bảng, Quý Nguyễn cho hắn ba nhiệm vụ:
1. Vẽ gà: Tạm thời vẽ cậu. Nhất định phải rõ đến mức thấy được từng sợi lông.
2. Ôm cậu: Từ 1s tăng lên 2s, 3s và một phút...khi nào ôm ngủ được thì thôi.
3. Hôn cậu: Hôn cậu khi cậu đang ở dạng gà.
Nếu có thể tiến hành thuận lợi đến bước thứ ba tức Đỗ Cảnh Hú đã vượt qua thành công. Đây là suy nghĩ của Quý Nguyễn.
Gà trống đứng trên sofa, chờ câu trả lời của Đỗ Cảnh Hú.
"Cục cục cục?"
Anh thấy thế nào?
"Ừ." Đỗ Cảnh Hú không hiểu tiếng gà kêu nhưng anh có thể đoán được cậu đang hối anh trả lời: "Hôm nay vẽ trước?"
Do sợ nên hắn chưa bao giờ vẽ gà.
"Cục!"
Được!
Gà trống ngạo nghễ tạo dáng.
Hai cánh giương rộng, đại bàng giương cánh – "Cục cục?" Anh thấy sao?
Ngửa cổ gà, cánh giơ ra sau, một bước lên trời – "Cục?" Cái này?
Cánh trái chống lên cửa, cánh phải đặt xuống mông, vừa đẹp vừa dâm – "Cục!" Không thì cái này nhé!
"Khụ khụ!" Đỗ Cảnh Hú ho khan, dáng nào cũng cay mắt. Hắn chỉ bàn: "Em đứng đó là được."
Gà trống liếc Đỗ Cảnh Hú, hơi chê.
Dáng gì nhàm quá vậy, không có gì mới.
Lần vẽ này kéo dài hai tiếng, gà trống ngồi xuống bàn ngủ mất, Đỗ Cảnh Hú đang bổ sung chi tiết.
Có hiệu quả đấy, ít nhất hắn nhìn gà cũng không ngất xỉu nữa.
Vẽ đến tối, Đỗ Cảnh Hú tự nhận đã có thể phác họa rõ từng góc của gà trống, hắn nhích ghế lại gần một chút, hoàn toàn không có vấn đề gì!
Ngay cả khi ăn tối, hắn còn ngồi ăn chung bàn với gà!
Mặc dù cách hai mét. Hắn đầu này gà đầu kia.
Trước khi ngủ, Quý Nguyễn cảm thấy đây là lúc thích hợp cho bước thứ hai bèn giương cánh: "Cục cục cục?"
Ôm một cái nhé?
Đỗ Cảnh Hú nhích lại từ từ. Hắn ngồi xổm, giơ tay ôm một cái rồi nhanh chóng rút về khoảng cách an toàn.
Một ở trong phòng, một ở ngoài phòng.
"Ngủ ngon, Quý Nguyễn."
"Cục cục." Ngủ ngon. Gà trống lưu luyến, bay thẳng vào trong giường còn Đỗ Cảnh Hú ôm mền ra sofa.
Mới ngày đầu tiên thôi, hiệu quả ngoài mong đợi, xong được bước thứ hai rồi! Quý Nguyễn càng ngày càng tin tưởng kế hoạch của mình, nhắm mắt ngủ.
Mai có thể tăng thời gian ôm lên.
Bốn giờ sáng hôm sau.
"Ò ó o o" Tiếng gà gáy vang cả dãy nhà. Gà trống đứng trên lan can cửa sổ, ngạo nghễ nhìn mặt trời.
Đỗ Cảnh Hú mở mắt, thầm kêu không ổn trong lòng.
Đúng như dự đoán, năm phút sau, phòng quản lí gọi điện lên: "Chào cậu Đỗ, nhiều hàng xóm khiếu nại gà của cậu làm phiền mình, bọn trẻ khóc lóc tìm gà, mong cậu kiểm soát nó."
"Xin lỗi, mai sẽ không như vậy."
Quý Nguyễn ngại ngùng khép cánh, giậm chân. Khi nãy phản ứng theo bản năng, cậu quên mất cách âm nơi đây không tốt.
Đỗ Cảnh Hú cười, an ủi: "Không sao, anh có biệt thự ở ngoại ô, sau này cứ ba ngày trăng tròn mình lại đến đó đi."
Quý Nguyễn đã nói chuyện trăng tròn qua máy tính bảng cho hắn, cậu ấy không biến thành người trong ba ngày này được.
"Cục cục!"
Được!
Đến nhà cậu mới mua cũng được, là biệt thự nhỏ đó, cách âm rất tốt.
Sau khi quyết định, Đỗ Cảnh Hú ngáp, nằm xuống chuẩn bị ngủ tiếp.
Nhưng gà trống ngậm máy tính bảng đi lại, móng chân gõ điều thứ ba – hôn.
"Cục cục cục." Hôn chào buổi sáng.
Hôn chào buổi sáng? Đỗ Cảnh Hú nhìn đôi mắt hạt đậu đầu mong chờ của gà trống, cắn răng: "Lại đây!"
Nói xong hắn nhắm mắt, môi run lẩy bẩy. Đỗ Cảnh Hú thấy gà trống càng ngày càng ngần, đôi môi càng ru dữ dội hơn, trán và lòng bàn tay túa mồ hôi, khi sắp chạm vào, tim Đỗ Cảnh Hú đập liên hồi. hắn lùi thật mạnh về sau, há miệng thở hổn hển ---
"Không được không được, anh muốn hôn mê."
Gà trống cũng vội lùi ra sau, chờ Đỗ Cảnh Hú bình tĩnh lại.
"Hu hu hu, anh vô dụng quá!""
Đỗ Cảnh Hú quấn mình trong mền, bực bội đấm ghế sofa.
Quý Nguyễn bên ngoài giơ cánh vỗ hắn cách lớp mền, an ủi.
Cậu cũng rất tức, tủi thân nữa.
Lúc Thiệu Thập Bát biến thành vịt được Bùi Thâm ôm vào lòng đó.
Nghe nói còn được SPA với tinh dầu đắt tiền. Còn cậu thì sao, ôm thôi cũng khó, hôn cái ngất luôn.
Cậu cũng đau lòng Đỗ Cảnh Hú, hắn cố gắng lắm rồi.
Thôi, từ từ thôi, vẽ trước.
Hôm nay, Đỗ Cảnh Hú sáng vẽ gà, trưa vẽ gà, tối vẫn vẽ gà.
Trên sổ phác thảo là gà đủ mọi tư thế từ đứng, nằm, bay rồi nhảy lung tung. Hắn sắp vẽ đầy quyển sổ này rồi.
Tối, Đỗ Cảnh Hú ngồi dưới đất nhìn gà trống, biểu cảm nghiêm túc như đang chuẩn bị làm chuyện quan trọng nào đó.
"Cục cục cục?" Chuẩn bị xong chưa?
Đỗ Cảnh Hú trịnh trọng gật đầu: "Anh đã sẵn sàng."
Nói xong, hắn giang tay, chờ gà trống chui vào.
Hôm nay nhất định phải ôm được một phút!
Gà trống bước hai bước, dừng lại quan sát Đỗ Cảnh Hú, lại đi tiếp hai bước, đứng lại quan sát, sau khi chắc chắn không sao mới đi tiếp...
Cuối cùng giữa gà và người chỉ còn một ngón tay, trán Đỗ Cảnh Hú đổ mồ hôi hột.
Gà trống nghiêng đầu nhìn hắn: "Cục?"
"Anh không sao, em cứ lại đây."
Gà trống do dự, từ từ nâng chân đạp lên đùi Đỗ Cảnh Hú. Hô hấp của hắn lập tức dồn dập hơn: "Không không không sao, tiếp đi em."
Gà đứng bằng một chân nhìn từ đằng sau chẳng khác gì cây thánh giá nho nhỏ, trông hơi tức cười.
Đỗ Cảnh Hú cảm nhận rất rõ trọng lượng của gà, có lẽ trên đùi đã có một lá trúc be bé rồi.
Cảm giác càng rõ ràng sẽ càng sợ.
Một con gà trống sống sờ sờ đang ở trên đùi hắn!
"Mẹ nó, anh có thể, có thể!"
Gà trống rướn cổ lên, mắt nhìn thẳng Đỗ Cảnh Hú, cẩn thận đặt đầu lên bả vai Đỗ Cảnh Hú.
Không có xỉu!
Thành công không?
Một giây, hai giây, ba giây...bốn mươi giây...năm mươi lăm...
Một phút!
Một phút rồi!
Bọn họ thử thách thành công rồi, vượt qua giai đoạn này rồi!
Gà trống lùi về sau, đầu gà lắc lư sang trái sang phải, biểu cảm rất hưng phấn, nhưng mà...
"Cục cục cục?"
Đỗ Cảnh Hú?
"Cục?"
"Cục cục?"
Đỗ Cảnh Hú không phản ứng, mắt vẫn mở to. Quý Nguyễn nhẹ nhàng giơ cánh, không cần dùng sức, Đỗ Cảnh Hú té cái rầm.
"Éc--" Gà trống bắn nốt cao!
Đỗ Cảnh Hú thật sự bị cậu dọa chết hả!!!
"Cục cục cục"!
Đỗ Cảnh Hú!
Quý Nguyễn vội vàng để cánh dưới mũi của hắn --- lông gà cục cựa, chưa chết.
Chân gà dậm lên tim – tim vẫn đập bình thường.
Hên quá, không chết.
Chỉ là ngất khi vẫn mở mắt thôi.
Cánh gà lau mồ hôi không có thật trên trán, Quý Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra hôm nay bọn họ quá gấp gáp.
Tháng sau tính.
Mười bảy âm lịch, khi chân trời lóe sáng, ánh sáng đỏ bao phủ toàn thân gà trống. Sau khi luồng sáng tản đi, Quý Nguyễn xuất hiện.
Cậu không kịp mặt quần áo hay ăn uống gì đã bị Đỗ Cảnh Hú ngồi ở mép giường kéo vào lòng.
"Quý Nguyễn, anh nhớ em lắm!" Hắn vùi đầu vào vai Quý Nguyễn, cảm xúc da thịt chạm vào nhau làm hắn cảm động muốn khóc.
Quý Nguyễn: "Nếu em nhớ không lầm, em không có đi."
"Hừ, anh không yêu em chút nào."
Quý Nguyễn nghiêng đầu, bây giờ Đỗ Cảnh Hú nhiệt tình với cậu bao nhiêu thì sau khi cậu biến thành gà, hắn sợ cậu bấy nhiêu!
Đỗ Cảnh Hú: "Quý Nguyễn, anh, anh nhất định có thể vượt qua!"
Quý Nguyễn: "Đưa mấy bức anh vẽ cho em, bức tranh sơn dầu kia cũng thế, vẽ xong đưa em, em có chỗ dùng."
"Cuối tháng em dắt anh đến một nơi."
"Đi đâu vậy?"
"Không nói cho anh, đi thì biết."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");